DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 648: Thanh Nghi

Ngoại trừ phu xe ra, trên xe ngựa chỉ có phụ tử Vương Lâm, ánh mắt của Vương Lâm nhìn ra bên ngoài xe, trong mắt vẻ bi ai ngày càng đậm, trong đó còn một chút chua xót khôn kể.

Bên trong xe ngựa một mảnh im lặng, hồi lâu, Vương Bình nhỏ giọng nói:

-Phụ thân, con muốn tu đạo… Đây là lần thứ hai, hắn nói muốn tu đạo.

Lần đầu tiên là mười năm trước, năm đó, hắn mười bảy tuổi.

Vương Lâm không thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:

-Ngươi không thích hợp tu đạo!

-Phụ thân, vì sao?

Vương Bình nhìn mặt bên phụ thân, không cam lòng hỏi.

Vương Lâm quay đầu, vẫn như mười năm trước, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Bình, lẳng lặng nhìn.

Thanh âm bánh xe đè lên đường bên ngoài chậm rãi truyền tới, thời gian trôi qua, cuối cùng Vương Bình cúi đầu, hạ giọng nói:

-Con biết rồi, phụ thân!

Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bi ai trong mắt Vương Bình không nhìn thấy.

Không ai biết, nguyên nhân chân chính hắn không cho Vương Bình tu đạo, Tôn Thái không biết, Vương Bình cũng không biết. Chỉ có bản thân Vương Lâm mới hiểu được hết thảy căn bản.

Hắn không thể nói với Vương Bình, vì Vương Bình, hắn không thể nói… hết thảy chuyện này, cái chết của Liễu Mi, không liên can… Trong lòng thở dài, Vương Bình cũng không thể nghe thấy.

Ánh mắt dừng ở đồng quê ngoài cửa xe, Vương Lâm trầm mặc.

Bên trong xe ngựa, Vương Bình cũng vậy, phụ tử trầm mặc, dần dần càng đậm.

Hồi lâu, Vương Bình quay đầu, nhìn phụ thân mình, nhìn sang bên, nếp nhăn trên mặt phụ thân ngày càng nhiều, trong lòng hắn cảm thấy không đành lòng, hạ giọng nói:

-Cha, con sai lầm rồi.

Vương Lâm xoay người cười cười hòa ái, không nói gì.

Kỳ Thủy thành, là một trong những phó đô của Đại Tần quốc trong ba đại đế quốc của Nhiễm Vân tinh, phồn hoa gần với kinh đô, hơn nữa gần sông ngòi, khiến cho thành này cực kỳ náo nhiệt.

Xe ngựa vào trong thành, dừng chân ở trạm nghỉ, hai phụ tử Vương Lâm xuống xe, đi tới thành trì phồn hoa này.

Thành lớn náo nhiệt như thế, là việc trước đây Vương Bình chưa từng thấy, hắn nhìn bốn phía, hoàn toàn quên đi mọi chuyện không vui trước đây.

Thành đông có một tửu quán hoa lệ, Vương Lâm cất bước đi vào, tiểu nhị tửu lâu bước tới phía trước, khuôn mặt tươi cười đón chào, mang theo phụ tử hai người vào đại sảnh ngồi xuống một góc phòng, không bao lâu sau, rượu và thức ăn được bưng lên.

Bởi vì tướng mạo của Vương Bình quá mức anh tuấn, hắn ngồi vào chỗ, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nữ nhân trong đại sảnh, đối với việc này, thời niên thiếu Vương Bình ở trong thôn đã sớm quen thuộc rồi.

Vương Lâm không hề động đũa, mà cầm lấy rượu, uống một ngụm, thần sắc bình tĩnh, về phần Vương Bình, cũng chỉ nhìn lướt qua.

-Từ nay về sau, chúng ta sống ở đây, chút nữa đi mua một tòa nhà.

Vương Lâm buông chén rượu, bình thản nói.

Vương Bình gật đầu, cười nói:

-Cha nơi này không tồi, nước đây từng xem nước trên núi chảy xuống biển rộng, nhìn thấy thành lớn náo nhiệt, rất có cảm giác giật mình.

Vương Bình vừa nói, bàn bên cạnh truyền tới một tiếng cười nhạo.

Bàn bên cạnh có ba người, một lão nhân mặc cẩm y, bộ dạng có chút uy nghiêm, hai mắt tuy nói hơi lờ mờ, nhưng toàn thân lại phát ra một cỗ khí phách mạnh mẽ.

Ngồi bên cạnh lão là hai người, một nam một nữ, nam nhân kia anh tuấn bất phàm, diện mạo hiên ngang. Trên người mặc một thân tử y, có kim tuyến thêu vòng quanh, thoạt nhìn rất đắt.

Về phần nàng kia, ước chừng vừa hai mươi, tóc đen, tuy không phải tuyệt mỹ nhưng cũng rất hiên ngang.

Người cười nhạo đương nhiên là nam nhân tử y.

-Tiểu tử ngốc này cũng có hứng thú, đúng là lần đầu tiên tới Kỳ Thủy thành, không ngờ còn khoe khoang cái gì nhìn quen nước từ trên núi chảy xuống, học thức vượt khỏi thế gian.

Thanh niên tử y nói với nữ nhân bên cạnh, khẽ cười.

Lời của hắn không hề nhỏ giọng, rơi vào trong tai Vương Bình không sót chút nào, Vương Bình nhướn mày, không nói gì.

Về phần Vương Lâm, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua ba người bàn bên cạnh.

Nàng kia cũng nhíu đôi mi thanh tú nhỏ giọng nói:

-Buồn cười sao?

Thanh niên cười nói:

-Thanh nhi sư muội, vì sao không buồn cười.

Nữ nhân trong mắt hiện lên một tia phiền chán, cúi đầu qua chỗ khác.

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sở dĩ vừa rồi hắn nhạo báng Vương Bình, bởi vì khi Vương Bình tiến vào, nữ nhân trước mắt vốn luôn luôn lãnh đạm này, không ngờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Với thân phận của hắn, nếu không có vì nữ nhân này, há có thể tới đây ăn cơm, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của đối phương như vậy, hắn hừ lạnh quay đầu nhìn chằm chằm vào Vương Bình.

-Tướng mạo như vậy, nếu sinh ra ở trên một nữ nhân, nhất định là tuyệt thế xinh đẹp, đáng tiếc, lại ở trên thân một nam nhân, đáng tiếc … tuy nhiên làm luyến jj(đồng tính) cũng rất thích hợp.

Thanh niên tử y nhẹ nhàng nói.

Lại khiêu khích lần nữa, khiến cho Vương Bình buông đũa, quay đầu, nhìn thanh niên tử y, bình tĩnh nói:

-Một tướng mạo đường đường rất tốt thế này nếu sinh ra trên con người nhất định rất tuấn lãng, đáng tiếc, lại sinh ra trên một súc sinh, đáng tiếc… Thanh niên tử y sắc mặt trầm xuống, chưa kịp nói gì, nhưng lão nhân ngồi bên cạnh đã cau mày quát lớn:

-Tĩnh Nhã Hiên khi nào thì cho người như vậy tiến vào đây, không có giáo dưỡng gì cả! Để lão phu giúp gia trưởng của ngươi giáo huấn một lần!

Lão già vừa nói xong, vung chiếc đũa trong tay lên, giống như thiểm điện bắn thẳng tới Vương Bình. Đích tới là hai vai của Vương Bình, nếu bị hai chiếc đũa này bắn trúng hai tay, Vương Bình cuộc đời này xem như tàn phế rồi.

Trong nháy mắt khi lão già ra tay, nữ nhân ở bên cạnh, thở nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đứng lên muốn đuổi theo chiếc đũa bay kia.

Chỉ là trong khoảnh khắc chiếc đũa bay vụt tới, lập tức như bị mất đi lực đạo, nhẹ nhàng mềm nhũ dừng bên người Vương Bình. Trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe, buông bầu rượu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía lão già tóc trắng.

Liếc mắt một cái!

Lão già tóc trắng kia chấn động toàn thân, trong đầu như có vô số sấm đánh, ánh mắt của đối phương giống như lợi kiếm, điên cuồng theo hai mắt đâm vào, khai phá tâm thần lão nhân. Đâm tới trên linh hồn, coi như muốn làm cho hồn phách tan nát, muốn làm cho đan hỏa vụt tắt, kim đan vỡ vụn.

Người này thân thể lập tức cứng đờ, thân thể giống như bị lôi điện bắn trúng vậy, tay chân toàn thân không thể khống chế được mà run rẩy.

-Đây…đây là… Lão nhân tâm thần chấn động, da đầu run lên, mi tâm cảm nhận mãnh liệt sâu sắc, dường như bị ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua.

Tim đập dữ dội, trong phút chốc lão nhân gần như sụp đổ tới nơi, toàn thân lão lạnh lẽo vô cùng, giống như trần truồng mà đối mặt với kẻ thù vậy.

Lão trong giờ phút này, bị một ánh mắt làm cho tan rã!

Một ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, trong máu tươi còn mang theo ánh vàng, đó là kim đan, lúc này, kim đan nứt ra, đan khí nhập vào máu huyết tuôn ra.

Lão già này, là một tu sĩ, Kết Đan tu sĩ! Về phần thanh niên tử y, thì chỉ có luyện khí kì, nữ nhân, cũng chưa tới trúc cơ.

Nếu một kết đan tu sĩ nếu không cố kị phàm nhân mà ra tay ác độc như thế, như vậy Vương Lâm không chút do dự xuất ra sát khí.

Huống chi, lão nhân này còn trêu chọc vào nhi tử của Vương Lâm.

-Ngươi… Lão nhân ngồi xuống ghế, ba một tiếng vỡ vụn, cả người hắn nằm xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lập tức lấy đan dược trong túi trữ vật nuốt vào, sau đó lập tức bóp nát ngọc giản đưa tin.

Trong tửu lâu im lặng vô cùng, rất nhiều khách nhân vẫn còn trong mê muội, nhưng có một ít người thông minh, vội vàng đứng dậy tính tiền rời khỏi.

Thanh niên tử ý hoàn toàn giật mình tại chỗ, hắn cũng không liếc mắt nhìn lão nhân một cái, ánh mắt cực kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm vào hai người phụ tử Vương Lâm.

Về phần nàng kia, thần sắc biến đổi, ngơ ngác nhìn Vương Bình và Vương Lâm, dường như không thể nào nghĩ được kết quả lại biến hóa thế này.

-Nhi tử của Vương Lâm ta, không cần tới ngươi giáo huấn!

Vương Lâm thu hồi ánh mắt, cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm.

Đọc truyện chữ Full