DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 1904: Một Chiếc Lá Che Mắt

Thiên địa đen kịt, có gió thu tràn ngập, thời điểm vốn là lúc trời đang ấm chuyển lạnh. Ở bên ngoài Hắc Thạch Thành, từng dãy núi nhấp nhô, còn có không nhiều những chiếc lá thu rụng theo gió tung bay.

Trong đó một đám lá khô vàng đang lả lướt ở giữa không trung, bị cơn gió thổi rơi xuống bên ngoài Hắc Thạch Thành, che mất tầm mắt của hai người một nam một nữ.

Đợi đám lá khô kia tản ra, Vương Lâm thu ánh mắt lại. Đây là một nữ tử rất tầm thường, nàng có huyết mạch của Cổ Yêu, nhưng trên người không có một chút yêu khí nào lượn lờ, ngược lại còn đem lại cho người ta cảm giác thanh khiết như một đóa sen trắng.

Ở bên dưới mắt phải của nữ tử này có một cái nốt ruồi, nốt ruồi này không lớn, sự tồn tại của nó chẳng những không ảnh hưởng đến sự thanh khiết của nữ tử này, ngược lại còn tạo thêm một vẻ quyến rũ dung hợp vào, hình thành nên một vẻ đẹp cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng cũng có thể khiến cho lòng người rung động mạnh.

Cũng giống như là tên của nàng, Tống Trí, tinh xảo như một người trong tranh.

- Tống Trí tham kiến hoàng tử, chư vị đại nhân của Đạo Cổ sứ đoàn.

Nữ tử áo xanh kia sau khi đi ra khỏi cửa thành, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, cúi đầu hạ thấp người hướng về mọi người vái một cái.

- Họ Tống? Đây là người mà hoàng tử đã nói tới sao?

Lão già trên đỉnh đầu của Cổ Ma kia lúc này khôi phục lại như thường, hắn liếc nhìn nữ tử kia một cái, thần sắc có vẻ ngưng trọng.

- Không sai, chính là họ Tống.

Hoàng tử kia mỉm cười, tiếp tục nói:

Nàng cũng là đệ tử phân chi của Đại Thiên Tôn Tống gia nhất mạch, nhưng tộc nhân của Đại Thiên Tôn Tống gia nhất mạch quá nhiều, huyết mạch của nàng quá xa, tuy nhiên trong Hắc Thạch Thành này cũng có thể coi là vọng tộc.

- Đa tạ hoàng tử trợ giúp, vậy tại hạ sẽ đem nữ tử này đi. Nếu không thể thành phi, thì tại hạ cũng sẽ đưa nữ tử này về.

Lão già trên đỉnh đầu Cổ Ma kia trầm ngâm trong chốc lát, hướng về phía hoàng tử kia ôm quyền.

- Được, Tống Trí, ngươi hãy theo Đạo Cổ sứ đoàn đi đi.

Kế Đô hoàng tử kia hoàn toàn cũng không để ý tới việc này, mỉm cười gật đầu. sau khi phân phó liền nhìn Vương Lâm, trong mắt có một vẻ cuồng nhiệt.

Nữ tử áo xanh trên Tống Trí kia hình như là than nhẹ một tiếng, nhưng tính cách nàng cũng rất nhu hòa, càng không thể cự tuyệt việc này, chỉ có thể cắn môi dưới, nhẹ nhàng bước tới chỗ của Cổ Ma.

Vị trí của Vương Lâm ở trên đường nữ tử này đi. Nàng tới gần bên cạnh Vương Lâm thân thể có hơi chậm lại, sau khi tỏ vẻ cung kính, liền đi qua bên người Vương Lâm, đi về hướng Cổ Ma kia.

Một mùi thơm mờ ảo chui vào trong mũi Vương Lâm, theo nữ tử này đi xa, dần dần tiêu tan.

Cho tới sau khi bước lên đỉnh đầu của Cổ Ma kia. đứng ở bên cạnh lão già, mái tóc của nữ tử này bị gió thổi bay, che khuất dung nhan của nàng, nhưng cũng không che khuất được ánh mắt nàng nhìn về quê hương. Ánh mắt kia lộ ra một vẻ buồn bã không muốn.

Hi vọng mình không bị chọn trúng Nếu ta không xinh đẹp như thế này, hẳn sẽ không bị chọn trúng, Thường Di, Đông Mai, hãy ở nơi này chờ ta Nữ tử kia cúi đầu, đôi mắt dưới mái tóc dường như ngấn lệ.

Sau khi Đạo Cổ sứ đoàn kia sau khi đón được Tống Trí, liền hướng về phía Kế Đô hoàng tử cùng Vương Lâm ôm quyền, khách khí một hồi, rồi Cổ Ma kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nhảy lên, lao thẳng lên bầu trời xé ra một cái khe, hóa thành một đám sương đen chui vào biến mất không còn.

Khoảng cách từ nơi đây tới hoàng thành của Đạo Cổ cực kỳ xa xôi, mặc dù bọn họ có Cổ Ma này cõng đi, cũng phải cần tới mấy tháng mới có thể trở về quê hương.

Sau khi Đạo Cổ sứ đoàn rời khỏi. đám người đại hán mặc kim giáp ở bên ngoài Hắc Thạch Thành cũng theo một cái phất tay của hoàng tử kia, cung kính lui ra. Một lát sau, toàn bộ bên ngoài thành đã trống trải, chỉ còn ba người Vương Lâm cùng với Cổ Yêu run ráy kia, còn có Kế Đô hoàng tử cùng với nữ tử ở phía sau.

- Còn chưa biết tục danh của tiền bối, có thể cho Kế Đô biết hay không.

Kế Đô hoàng tử kia mỉm cười, hướng về Vương Lâm ôm quyền.

- Vương Lâm.

Vương Lâm liếc nhìn hoàng tử kia một cái, chậm rãi nói.

Thì ra Vương tiền bối. Tiền bối, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, ở U Quận cách đây không xa vãn bối có một hành cung, nếu tiền bối không chê không bằng chúng ta tới đó nói chuyện, để vãn bối có cơ hội bù đắp sự lỗ mãng vừa rồi.

Kế Đô hoàng tử kia thần sắc có chút chân thành, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái.

Nhìn thái độ của Kế Đô hoàng tử này lúc trước thì lạnh lùng, bây giờ lại cung kính, trong mắt Vương Lâm không thể không lóe lên.

Hoàng tộc ở trước mặt cường giả cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn. hoàng quyền ở Cổ Tộc này sở dĩ có thể áp chế Đại Thiên Tôn, trên thực tế còn có quan hệ rất lớn tới Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Nếu tới một ngày không còn sự uy hiếp của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Thì hoàng quyền của Cổ Tộc nhất định sẽ dần dần trở nên giống với Tiên Tộc!

Vương Lâm hơi trầm ngâm, gật đầu.

Kế Đô hoàng tử kia vô cùng mừng rỡ, vội vàng cung kính đứng sang một bên, để cho Vương Lâm đứng lên trên thân thể Cổ Yêu. Nữ tử bên cạnh Kế Đô hoàng tử kia lúc này mím mím môi, giống như là muốn nói gì đó, nhưng bị hoàng tử kia trợn trừng hai mắt, liền đem lời định nói nuốt xuống.

Cổ Yêu cao mấy vạn trượng kia ngay khi Vương Lâm đứng lên đỉnh đầu lập tức cực kỳ ngoan ngoãn, mặc dù trong mắt vẫn còn hồng quang như trước, nhưng không hề điên cuồng nữa, thậm chí ngay cả tiếng rống cũng không còn, mà thân thể vọt lên, nhảy vào cái khe ở trên bầu trời, biến mất hoàn toàn.

Sau khi hắn biến mất, dần dần cái khe ở trên bầu trời cũng tiêu tan, khiến cho bầu trời khôi phục lại như cũ, giống như tất cả mọi việc vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng ở bên tai đại hán mặc kim giáp Lương Vân cùng với Khổng Ti kia, còn có thanh niên mặc áo đen. Ngay khi Cổ Yêu rời khỏi, liền có một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền tới.

- Tất cả những việc có liên quan tới Vương tiền bối ở nơi này ba người các ngươi không được truyên ra ngoài, càng không cho phép người khác truyền ra. Việc này, cấm! Nếu có một chút bị truyền ra, ba người các ngươi sẽ bị tru di cửu tộc!

Thanh âm này chính là của Kế Đô hoàng tử!

U Quận là một trong mười hai quận của Thủy Cổ nhất mạch, U Quận này hàng năm bị một màn sương mù bao phủ, che khuất cả thiên địa, khiến cho nó có một màu u ám nên mới có cái tên như vậy.

Nghe đồn trong U Quận này có phong ấn một đám sương mù. Đám sương mù này là một sinh mệnh có một hình thái khác, sau khi bị Cổ Tổ bắt, liền phong ấn thành một quận.

Bên trong sương mù, ở một dãy núi, có một ngọn núi hình vó ngựa, bên trong đó có một hành cung cực kỳ rộng lớn, khắp nơi đều là cung điện, hiển lộ ra một cổ đại khí.

Ở bên trong có rất nhiều tùy tùng và hộ vệ, bảo vệ nơi này cực kỳ cẩn mật. Vào một ngày, ở trên không trung của hành cung này. sương mù đột nhiên quay cuồng kịch liệt, hướng về bốn phía cuốn đi lộ ra bầu trời đêm. Trên bầu trời đêm kia bất ngờ xuất hiện một cái khe rất lớn, từ bên trong có một Cổ Yêu cao mấy vạn trượng chui ra!

Ngay khi Cổ Yêu này xuất hiện, lập tức bị những người trong hành cung phát hiện ra. Từng đám tùy tùng và hộ vệ kia toàn bộ đều quỳ trên mặt đất.

- Cung nghênh hoàng tử hồi cung!

Thanh âm chỉnh tề, điệu bộ cung kính, ánh mắt cuồng nhiệt, đều cho thấy vị Kế Đô hoàng tử này ở trong tâm và trong mắt mọi người là vô cùng cao quý.

Thân thể Cổ Yêu kia nhoáng lên một cái. đáp xuống hành cung rộng lớn này, vờn quanh cái sân rộng bằng đá xanh rất lớn. Cái sân rộng này hiển nhiên được chuẩn bị để dành cho Cổ Yêu này, có thể cho hắn có đủ phạm vi để đáp lên trên đó. Ầm một tiếng, Cổ Yêu này hạ xuống cái sân rộng, quỳ xuống, đầu chạm xuống mặt đất.

Vương Lâm từ trên đó ung dung đi xuống, ở phía sau hắn là hoàng tử cùng với nữ tử mang theo một vẻ ủy khuất kia.

- Cổ Yêu này không tồi.

Sau khi Vương Lâm đi xuống, liền xoay người lại liếc nhìn Cổ Yêu kia một cái.

Có thể được tiền bối tán thưởng chính là vi hạnh cho Đại Cổ Yêu này. Hắn là do phụ hoàng ban tặng, thường ngày đều đưa đón và bảo vệ an toàn cho tại hạ. Loại Đại Cổ Yêu trình độ này rất là hiếm thấy, khi hắn còn sống vốn là một chiến sĩ cấm vệ của Thủy Cổ nhất mạch ta, đáng tiếc là sau khi dung hợp hai mươi bảy tinh, thất bại trong việc đạt được sự thừa nhận của Cổ Tổ, lại một lần nữa thoái hóa trở thành yêu thể, mất đi thần trí.

Kế Đô hoàng tử kia thở dài mở miệng.

Vương Lâm gặt đầu, ánh mắt sau khi đảo qua thân thể Cổ Yêu kia, lúc này mới xoay người nhìn hành cung xung quanh.

Cử động này của hắn bị Kế Đô hoàng tử kia để ý, sau khi do dự một chút, hắn cắn răng nói.

- Vương tiền bối nếu thích Cổ Yêu này, vãn bối nguyện đem tặng cho tiền bối.

- Ồ!

Vương Lâm liếc nhìn Kế Đô kia một cái.

Kế Đô hoàng tử kia cũng nhìn Vương Lâm, thần sắc cực kỳ chân thành.

- Đây là sự bồi thường mà ngươi nói sao?

Vương Lâm chậm rãi nói.

- Tiền bối đừng hiểu lầm, chỉ là một Đại Cổ Yêu sao có thể là vật bồi thường cho tiền bối. Tiền bối, chúng ta hãy vào cung nói chuyện.

Kế Đô hoàng tử kia mỉm cười, dẫn Vương Lâm, ba người đi vào trong đại điện ở ngay phía trước sân.

Đại điện này cực kỳ xa hoa, nhưng cũng hiển lộ ra sự bá đạo như trước. Vương Lâm vừa mới bước vào đại điện này, Kế Đô hoàng tử kia lập tức đi nhanh vài bước, tới trước Vương Lâm ôm quyền, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, bỗng nhiên vái một cái.

- Vãn bối Kế Đô hoàng tử của Thủy Cổ, bái kiến Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

Trong khi Kế Đô hoàng tử kia mở miệng, ở phía sau lập tức truyền tới một tiếng thét kinh hãi. Chỉ thấy nữ tử kia vẻ mặt không thể tin, liên tục lùi lại mấy bước, trong khi che miệng, sững sờ đứng ở nơi đó. Nàng đã bị năm chữ hoàng huynh nói ra khiến cho hoàn toàn chấn động.

- Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

Tam mạch của Cổ Tộc chưa bao giờ ngừng tìm hiểu động tĩnh cùng với những đại sự của Tiên Tộc, nhất là những cao thủ mới xuất hiện lại càng cực kỳ để ý. Với danh tiếng của Vương Lâm ở Tiên Tộc, Cổ Tộc hiển nhiên là có chút coi trọng. Thậm chí mức độ coi trọng này còn hơn cả năm vị Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc. Dù sao năm vị Đại Thiên Tôn kia Cổ Tộc cũng đã hiểu rõ phần nhiều, còn đối với Bạch Phát Dược Thiên Tôn, đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn này thì cũng hiểu được rất ít!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Kế Đô hoàng tử trước mắt, hai mắt dần dần hiện lên vẻ âm lãnh.

Vãn bối cũng không phải là đã theo dõi tiền bối, tiền bối xuất hiện ở Hắc Thạch Thành, nơi đó giáp với biển lớn ngăn cách với Tiên Tộc, lại có sức mạnh có thể khiến cho Đại Cổ Yêu có thể so với Thiên Tôn sợ hãi như vậy, hơn nữa tiền bối cũng không giấu giếm thân phận, đã nói ra tục danh.

Huống hồ, vãn bối ở nơi này còn có một danh sách những cao thủ của Tiên Tộc, trên đó mới có thêm một hình vẽ tiền bối, nhưng danh sách này chỉ có hoàng thất của tam tộc mới được xem, cho nên người ngoài gặp tiền bối cũng không nhận ra được.

Kế Đô hoàng tử kia bị ánh mắt âm lãnh của Vương Lâm nhìn chằm chằm, lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng vái ở đó như trước, lấy ra ngọc giản danh sách cung kính đưa cho Vương Lâm.

Vương Lâm vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, tiếp nhận ngọc giản, đảo qua một lượt, lập tức nhìn thấy ở trên đó có hình vẽ năm Đại Thiên Tôn cùng với những Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc, còn về Thiên Tôn cũng có không ít.

Nhưng chỉ có hình vẽ của mình cùng với năm Đại Thiên Tôn kia là phát ra kim quang, còn những hình vẽ còn lại đều rất tầm thường.

Đọc truyện chữ Full