DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 332: Lòng đất dị động

Ngay thời điểm Hô Ngôn đạo nhân cùng Lô Việt đánh nhau túi bụi, Vân Nghê bên kia cũng không thuận lợi chút nào.

Bao phủ chung quanh Tuyết Liên Hoa ảnh, cánh hoa lúc này đã tàn lụi hơn phân nửa, lộ ra vẻ bị tàn phá.

Trong tay nàng chẳng biết lúc nào nhiều ra một cành liễu màu xanh nhạt hết sức nhỏ, mỗi lần vung lên liền có hàng trăm hàng ngàn đạo quang nhận hình Liễu Diệp bắn ra, tạo thành một mảnh đao võng dày đặc trong không trung, khiến cho cung trang nữ Kim Tiên kia không thể tiến tới gần chút nào.

Nhưng vào lúc này, phía trên đỉnh đầu của nàng bỗng nhiên có một đạo ánh sáng màu xanh đột ngột xuất hiện, hóa thành một mũi kiếm cự đại, cực kỳ âm hiểm đâm tới đỉnh đầu của nàng.

Thần sắc Vân Nghê đột biến, mấy miếng cánh hoa bao phủ chung quanh lập tức khép lại, bảo hộ nàng vào trong.

Chỉ nghe "Phanh" một thanh âm vang lên.

Mấy mảnh cánh hoa Tuyết Liên kia nổ thành phấn vụn, sóng khí ép vào bên trong, một đạo nhân ảnh bay đến, cầm kiếm đứng giữa hư không cách Vân Nghê ngoài trăm trượng.

"Ha ha, Vân đạo chủ, còn nhớ Cổ mỗ chứ?" Người nọ nhìn về phía Vân Nghê, cười lạnh nói.

Trong miệng Vân Nghê kêu lên một tiếng buồn bực, miễn cưỡng đè xuống chấn động một kích vừa rồi, sắc mặt tái nhợt nhìn lại hướng tên kia.

Chỉ thấy người nọ mặc một bộ thanh giáp cổ xưa, mặt ngoài giáp có thêu Kim sắc đường vân, không ai khác chính là Cổ Kiệt.

Người này chính là kẻ đến báo thù năm đó, lúc trước một mực không có xuất hiện, giờ khắc này mới đột nhiên hiện thân, ra tay đánh lén Vân Nghê.

Hô Ngôn đạo nhân phát hiện phía dưới có biến, pháp quyết trong tay biến hóa không ngừng, biển lửa liền theo tâm ý của hắn, không ngừng xoáy lên sóng lớn đánh về phía Lô Việt, bản thân thì hạ xuống, một lần nữa trở về bên cạnh Vân Nghê.

"Ngươi không sao chứ!" Lông mày lão nhíu chặt, mở miệng hỏi.

Vân Nghê lắc đầu nhẹ, lấy ra một quả đan dược nuốt vào, không nói gì.

Sắc mặt Hô Ngôn đạo nhân biến thành âm hàn như Băng Sương, quay đầu nhìn về phía Cổ Kiệt, trong đôi mắt toát ra sát ý lạnh thấu xương.

Cổ Kiệt thấy thế, trong nội tâm hơi dị động, nhịn không được cổ họng khẽ nhúc nhích, nuốt vào một ngụm nước bọt.

"Ngươi muốn chết."

Hô Ngôn đạo nhân nói từng chữ một, đưa tay một vòng trên thân kiếm, trong lòng bàn tay xé ra một vết rách, máu tươi rót vào trong Xích Loan kiếm từng chút một.

Thân kiếm phát ra xích quang mãnh liệt, một ít phù văn nguyên bản không hiểu rõ lắm lộ ra, từ trên thân kiếm phát sáng lên.

Tay lão giơ lên, trường kiếm màu đỏ lập tức rời khỏi tay, xích quang lóe lên, liền không thấy bóng dáng.

Trong nội tâm Cổ Kiệt cảm thấy lo lắng, trên người bảo quang hộ thể sáng lên, thân hình vội vàng lóe lên, nhanh chóng trốn về phía xa.

Nhưng mà y mới bay ra mấy trăm trượng, sau lưng liền có một đạo xích quang bỗng nhiên hiển hiện, không có nửa điểm cản trở liền bắn phá hộ thể Bảo Quang của y, xuyên qua cổ giáp màu xanh, trực tiếp lọt vào thân thể của y.

Nương theo đó một tiếng phượng hót vang lên rõ to!

Mũi trường kiếm màu đỏ từ sau lưng Cổ Kiệt đâm vào, xuyên ra trước người, một đầu liệt diễm Hoả Loan thiêu đốt hừng hực.

Sau khi mũi kiếm xuyên qua, ngực Cổ Kiệt bị xuyên thủng một chỗ, lập tức phun ra mấy đạo máu tươi, toàn thân y bị thiêu đốt kịch liệt, trong miệng phát ra một tiếng hét thảm.

Trường kiếm màu đỏ biến thành Hỏa Loan thoát ly trước ngực Cổ Kiệt phóng ra, sau đó vẫn không từ bỏ ý định, ở giữa không trung đột nhiên xoay lại, lần nữa đâm tới trước ngực Cổ Kiệt.

Bị Liệt Diễm bao bọc, hai tay Cổ Kiệt đột nhiên hợp lại trước người, trong miệng quát lên một tiếng lớn.

Thanh giáp trên người y liền sáng lên lục quang âm u, như là Lưu Thủy, uốn lượn phóng tới những hoả diễm đỏ thẫm kia, cùng một chỗ bao vào nhau.

Xích Loan một lần nữa vòng về, mãnh liệt đâm vào màn sáng âm u bên ngoài cơ thể Cổ Kiệt, lại như đâm vào bông gòn, hõm vào, tiếp theo rất nhanh bắn ngược lại, bay qua một bên khác.

Hô Ngôn đạo nhân khẽ vẫy tay, Xích Loan một lần nữa hóa thành một thanh trường kiếm, bay vút về trong tay lão.

Ngay sau đó, liên tiếp thanh âm "XOẸT XOẸT" không ngừng vang lên.

Bên ngoài thân Cổ Kiệt lập tức toát ra từng cỗ khói trắng, Xích Diễm cuồn cuộn nhanh chóng bị dập tắt.

Nhưng giờ phút này y đã bị đốt cháy, hoàn toàn thay đổi rồi, không chỉ có da thịt bị cháy đen, khắp nơi đều là từng đạo vết thương đáng sợ nhìn thấy giật cả mình, thoạt nhìn chính là những đường vân rạn nứt ngang dọc như những vết nứt nẻ trên lòng sông do hạn hán lâu ngày, bên trong còn hiện ra Huyết Quang.

Một màn này làm cho những tên Tiên Cung đang chém giết cùng đám đậu binh chung quanh nhao nhao cả kinh, nhìn về phía Hô Ngôn đạo nhân, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị.

Nhưng mà trong miệng Cổ Kiệt cười rộ một tiếng quái dị, lộ ra một hàm răng trắng dày đặc ghê tởm.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Tầng lục quang âm u bao phủ bên ngoài cơ thể y chậm rãi co rút lại, giống như một kiện quần áo bao bọc cả người y lại, sau đó quang mang lóe lên sáp nhập vào trong cơ thể y.

Thân thể y không ngừng hấp thu lục quang, đồng thời tất cả vết cháy rạn bên ngoài thân nhanh chóng lấp đầy, lại tự lành, tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.

Hô Ngôn đạo nhân thấy vậy hừ lạnh một tiếng, cũng không kinh ngạc chút nào.

Tu luyện tới cấp độ Kim Tiên như bọn họ, không chỉ có Thần Hồn, mà ngay cả thân thể, cũng không dễ dàng bị hủy như vậy.

"Âu Dương đạo chủ, nhanh chóng chấm dứt, Chúc Long Đạo các ngươi cũng sẽ ít bị liên quan đến." Lô Việt thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khuê Sơn, âm thanh lạnh lùng nói.

Âu Dương Khuê Sơn nghe vậy, suy nghĩ một lát, Linh quang lóe lên, toàn bộ cơ thể hóa thành một đạo ngân quang cầu vồng bay lên trời, sau mấy cái chớp động liền xuất hiện ở trên quảng trường.

Có sự gia nhập của gã, Đậu Binh vốn đã bị chém giết hơn phân nửa, lần nữa dễ như trở bàn tay, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ giảm bớt nhanh chóng.

Bốn gã tu sĩ Kim Tiên của Tiên Cung đồng thời ra tay, liên thủ bố trí ra một toà Lôi pháp trận bên ngoài biển lửa, từ trong gọi ra hơn mười đạo Lôi Quang tím xanh thô to như vạc nước, tia sét đánh xuống, mảng lớn đậu binh bị tạc trúng chia năm xẻ bảy.

Theo đậu binh rất nhanh giảm bớt, cục diện hai người Hô Ngôn đạo nhân càng ngày càng nguy hiểm.

Thấy một màn này, không ít tu sĩ Chúc Long Đạo chung quanh, thậm chí trong đó có một ít Kim Tiên đạo chủ cùng Phó đạo chủ, cũng giống như Hàn Lập, không có chạy đi xa, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ phức tạp.

Đối với bọn hắn, vị đệ nhất đạo chủ Bách Lý Viêm này, tuy rằng không thường xuyên xuất hiện, nhưng đã tám lần xuất quan mở đại hội giảng đạo, trong lúc vô hình thúc đẩy một nhóm lớn tu sĩ được lợi. Hơn nữa chính vì sự tồn tại của gã, Chúc Long Đạo mới có thể đứng sừng sững ở Bắc Hàn Tiên Vực, trở thành thế lực tồn tại có thể sánh vai cùng Thương Lưu Cung.

Hôm nay Bắc Hàn Tiên Cung dùng danh tiếng Thiên Đình, thừa dịp vị đệ nhất đạo chủ này truyền giảng, nội ứng ngoại hợp đột nhiên vây bắt, có thể nói dụng tâm hiểm ác, hiện trường nhiều tu sĩ như vậy, Bách Lý Viêm mới đầu hiển nhiên có chỗ cố kỵ, nhưng đám người Tiên Cung lại căn bản không có bận tâm tính mạng đệ tử cấp thấp Chúc Long Đạo.

Thật là đáng buồn, còn lại mười hai Kim Tiên, chỉ có hai người Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê dám đứng ra chống lại Bắc Hàn Tiên Cung, nhưng dĩ nhiên cục diện tràn đầy nguy cơ.

Một khi bọn họ bị tiêu diệt, vị Bách Lý Viêm kia tứ cố vô thân, thế tất không phải đối thủ Tiên Cung.

Hàn Lập thấy vậy, trong nội tâm nhịn không được thở dài một tiếng.

Hôm nay Hô Ngôn đạo nhân bày ra thực lực cực mạnh, quả thực làm cho nội tâm hắn khiếp sợ không nhỏ, tuy rằng sớm đã cảm thấy lão nhân này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới, chỉ dùng sức một mình lão, không sai biệt lắm lại có thể ngăn chặn mười tên Kim Tiên Bắc Hàn Tiên Cung.

Đáng tiếc bên trong Chúc Long Đạo lại không đồng lòng, nếu tất cả Kim Tiên đạo chủ có thể cùng một lòng với Bách Lý Viêm, Tiên Cung tuy mạnh, cũng chưa chắc có thể tạo ra sóng gió gì.

Thương Lưu Cung chủ kia sở dĩ không có ra tay, chỉ sợ cũng nhìn ra điểm này, nếu không dùng hai thế lực lớn Chúc Long Đạo cùng Thương Lưu Cung liên thủ, chỉ sợ Tiêu Tấn Hàn cũng đành phải lập tức quay người rời đi.

Đúng lúc này, đôi mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên, phát hiện trong đám người Tiên cung vây quanh Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê, lại không thấy tên hoa phục thanh niên kia.

Ánh mắt của hắn đảo nhanh khắp nơi, lại quét mắt một vòng qua đám Đậu binh trên quảng trường đã tổn thất hơn phân nửa, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng tên đó.

Thấy tình hình này, trong nội tâm Hàn Lập không khỏi hiện lên một tia bất an.

. . .

Ở trên cao Thương Khung, trên khuôn mặt Bách Lý Viêm Xích Viêm lượn lờ, toàn bộ cơ thể đã triệt để biến thành hỏa diễm.

Mà ở bên ngoài Xích Viêm, vẫn sáng từng vòng Thất Thải quang hồ, từ trong truyền ra nhiệt độ cao rừng rực kinh người, làm hư không chung quanh đều bị đốt vặn vẹo không thôi.

Cách gã khá xa, tay Tiêu Tấn Hàn đang nắm một thanh trường kiếm kết đầy băng, sau lưng lơ lửng một băng luân óng ánh như mặt trăng lớn cỡ mấy trượng, phía trên tràn đầy hàn khí.

Ngoài ra, còn có mười tên tu sĩ Tiên Cung, kể cả Tuyết Oanh trong đó, phân tán ở bốn phía, bảo trì khoảng cách nhất định với y, giống như cũng không chịu được hàn khí phát ra từ băng luân mặt trăng.

"Bách Lý Viêm, tới giờ ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu này để chống lại? Không bằng thúc thủ chịu trói, có lẽ Thiên Đình còn có thể cho ngươi cơ hội quy thuận thuần phục, cũng là lập công chuộc tội." Tiêu Tấn Hàn mở miệng nhàn nhạt nói.

"Quy thuận. . . Quả thực buồn cười! Thiên Đình đối phó người Luân Hồi Điện, chưa từng cho cơ hội quy thuận bao giờ? Không rút hồn luyện phách cũng xem như ưu đãi lắm rồi. Bớt nói nhảm, ra tay chiến một trận đi." Bách Lý Viêm cười to sang sảng nói.

Dứt lời, trường kiếm hoả diễm trong tay gã đột nhiên vung lên, một mảnh sóng lửa đầy trời cuốn đến hướng Tiêu Tấn Hàn, đồng thời hai mắt hồng mang đại thịnh, trong miệng lại đọc nhẹ chú ngữ tối nghĩa nào đó.

"Đông "

Phía dưới toàn bộ Chung Minh sơn mạch lập tức truyền đến một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, Đại Địa trong vòng ngàn dặm xung quanh Bạch Ngọc Phong cùng đồng thời rung động kịch liệt, vô số muông thú trong núi hú gọi không thôi, từng đàn phi cầm trong rừng bay nhanh ra.

"Đông "

Lại một thanh âm kì dị khác truyền đến, so sánh với âm thanh khi nãy càng thêm vang dội hơn, chấn động toàn bộ hư không, bắt đầu rung động kịch liệt.

Các tu sĩ Chúc Long Đạo phân tán ở khắp nơi thấy tình hình này, trong lúc nhất thời nhao nhao sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng vào lúc này, phía dưới Đại Địa đột nhiên nhô lên, mặt đất nứt ra, dòng sông đoạn tuyệt, vô số cây rừng khuynh đảo bị bẻ gãy.

Hơn mười ngọn núi ở chỗ rất xa đồng thời nâng lên lấy mắt thường có thể thấy được, sau mấy hơi thở liền cất cao gần trăm trượng, phía trên thân núi vô số cự thạch không ngừng văng tung toé, nhao nhao lăn xuống, tạo ra vô số bụi mù.

Trên quảng trường, đám người Lô Việt thấy vậy, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Âu Dương Khuê Sơn.

"Âu Dương đạo chủ, đây là chuyện gì?" Lô Việt trầm giọng hỏi.

Âu Dương Khuê Sơn nghe vậy, không nói một lời lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết sự tình.

Ngược lại Hô Ngôn đạo nhân bị bọn Tiên Cung vây ở chính giữa, khóe miệng nhếch lên một chút, chỗ sâu trong mắt hiện ra một vòng vui vẻ.

Đọc truyện chữ Full