DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 477: Dị tượng

"Cung chủ, căn cứ theo tin tức của bọn Lô Việt truyền về, bên Thương Lưu Cung tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, đến nay cũng là tìm kiếm bốn phía xung quanh, vẫn chưa tìm được vị trí Thái Ất điện ... Về phần Phục Lăng Tông, tạm thời ngược lại là không có được tin tức gì." Tuyết Oanh cung kính nói ra.

"Phàm là dị bảo xuất thế, tất có thiên cơ bày ra. Theo suy tính, khoảng cách đến ngày Thiên Lô mở ra đã không còn bao nhiêu thời gian, bên trong bí cảnh chắc chắn sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tại tất cả mọi người tích cực tìm kiếm Thái Ất điện, dù bất cứ giá nào cũng phải tìm được nơi đó trước khi dị tượng xuất hiện, đem việc này che dấu để chúng ta có thể chiếm được tiên cơ." Tiêu Tấn Hàn chậm rãi nói.

"Lô Việt bọn hắn đang toàn lực dò xét, tin rằng không bao lâu có thể tìm được..." Tuyết Oanh nói ra.

"Âu Dương Khuê Sơn bọn hắn sao rồi?" Tiêu Tấn Hàn lông mày chau lên, hỏi.

"Đang ở khu vực đồi núi mà chúng ta khi trước đã dò xét qua, Thái Ất điện sẽ không ở đó." Tuyết Oanh suy nghĩ, nói ra.

"Hành trình Tiên Phủ lần này, bọn hắn nếu là thành thành thật thật, không có hành động ám muội thì sau này không cần quản thúc bọn hắn chặt chẽ. Về sau cứ khoảng năm sáu trăm năm lưu ý một chút là được." Tiêu Tấn Hàn phân phó nói.

Không chế người cũng như câu cá, đều chú ý độ căng của dây câu, thực sự không phải lúc nào cũng cưỡng chế, hắn với tư cách cung chủ Bắc Hàn tiên cung, tự nhiên am hiểu đạo lý này.

"Vâng." Tuyết Oanh đáp.

"Ngươi đi xuống trước đi, bổn tọa muốn ở chỗ này một lát." Tiêu Tấn Hàn thần sắc hơi biến đổi, bỗng nhiên nói ra.

Tuyết Oanh tự nhiên không dám làm trái, vội vàng cáo lui.

Nàng mới ly khai vách núi này, phía dưới liền có một bóng người được bao phủ trong làn sương khói đen bỗng nhiên từ vực sâu bay vút lên đến trước người Tiêu Tấn Hàn.

Sau khi hắn khom người khẽ bái liền lợi dụng truyền âm bí thuật, cùng Tiêu Tấn Hàn nói chuyện với nhau.

"Chúng ta bên này hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, cung chủ đại nhân cứ yên tâm." Cuối cùng, bóng đen lại hướng Tiêu Tấn Hàn chắp tay thi lễ nói.

Tiêu Tấn Hàn một mực nghe hắn nói, thần sắc trên mặt thủy chung không có có bao nhiêu biến hóa, cuối cùng cũng chỉ là khẽ gật đầu một cái, hướng về phía bóng người kia phất phất tay, ra hiệu hắn ly khai.

Bóng đen lập tức bay vút xuống, rơi vào trong vực sâu, hóa thành một làn khói đen, biến mất không thấy.

Tiêu Tấn Hàn liếc qua nơi bóng đen biến mất khoé miệng lộ ra chút tiếu ý.

Đúng lúc này, Tuyết Oanh mới ly khai không bao lâu đột nhiên quay trở lại, khoé mắt loé ra vài phần dị sắc.

"Đã tìm được?" Tiêu Tấn Hàn liếc thấy liền đi ra, trực tiếp hỏi.

"Âu Dương Khuê Sơn truyền tin tới, nói ở bên chỗ bọn hắn." Tuyết Oanh nhẹ gật đầu nói.

"Đi thôi." Tiêu Tấn Hàn trong mắt tinh quang lóe lên, quyết định thật nhanh.

Dứt lời, thân ảnh hai người liền hóa cầu vồng bay đi, biến mất tại bờ dốc phía trên.

...

Gần nửa tháng về sau.

Một đoàn thanh quang tại giữa không trung phi độn nhanh chóng về phía trước, chính là Thanh Diên phi chu.

Phía dưới mặt đất vẫn là hiện ra một màu hồng, địa hình cũng cùng ngay từ đầu vẫn không có thay đổi gì, khắp nơi đều là một mảnh hoang vu bình nguyên, không hề sinh cơ.

Duy nhất có chút biến hóa, là giữa không trung bắt đầu hiện ra từng đoàn từng đoàn mây hồng, có lớn có nhỏ, lẳng lặng lơ lửng tại giữa không trung, cũng không bị cuốn trôi theo gió ở hoang nguyên, xem ra có chút quỷ dị.

Trên phi chu, Hàn Lập đang ngồi khoanh chân trong tay cầm một khối ngọc giản, dán trên trán.

Ngọc giản này là một bộ địa đồ, hắn dựa theo trí nhớ lúc trước đã xem qua bộ địa đồ Tiên Phủ mà Lục Vũ Tinh đưa để vẽ ra, mặc dù không khẳng định chính xác nhưng so ra cũng có bảy tám phần giống nhau.

Hắn vừa quan sát chung quanh địa hình, vừa hướng chiếu vào địa đồ, ý đồ nhận biết vị trí hiện tại, đáng tiếc đã tìm nhiều ngày nhưng vẫn không cách nào tìm thấy vị trí của Hồng sắc Hoang Nguyên.

Hắn nhíu mày, gỡ ngọc giản trên trán xuống.

"Tìm không thấy thì đã sao, cái gì cũng không biết mới vui chứ!" Kim Đồng mặt mày có chút buồn chán nằm ở một bên ngáp một cái, nói.

Hàn Lập không để ý đến Kim Đồng, mặt lộ vẻ do dự.

Hắn cũng không có tâm tình như Kim Đồng.

Hôm nay hắn tuy tiến giai Kim Tiên Trung Kỳ, thực lực đại tiến, nhưng bí cảnh này bên trong không biết còn có nguy hiểm gì nên hắn cũng không dám khinh thường chút nào.

Hắn suy nghĩ một chút liền đem ngọc giản thu vào, lật tay lấy ra một khối trận bàn truyền tin đỏ thẫm, đúng là vật lúc trước Hô Ngôn đạo nhân đưa cho hắn.

Hàn Lập hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết nhao nhao chui vào trong trận bàn.

Mặt ngoài trận bàn đỏ thẫm sáng lên từng vòng linh văn, tán phát ra từng đạo ánh sáng màu đỏ, sau đó giao nhau tạo thành một cái tiểu pháp trận màu đỏ thẫm.

Môi hắn khẽ nhúc nhích, phát ra một tin tức.

Trận bàn đỏ thẫm nhẹ nhàng chuyển động, pháp trận hào quang lập loè, nhưng thủy chung vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.

Hàn Lập nhíu mày đứng dậy, phất tay đem nó thu vào.

Trận bàn truyền tin không có trả lời, không biết là bên Hô Ngôn đạo nhân xảy ra vấn đề gì, hay là do nơi đây hoàn cảnh đặc thù, không cách nào sử dụng trận bàn truyền tin?

Hàn Lập đã trầm mặc thoáng một phát, rồi không để ý đến chuyện này nữa.

Nếu như không liên lạc được Hô Ngôn đạo nhân, thì tạm thời độc hành vậy. Với thực lực của hắn hiện tại nếu gặp được nguy hiểm gì, cũng có thể chống cự được.

Từ giờ cho đến thời hạn bí cảnh chấm dứt cũng còn dài, qua nhiều năm như vậy có lẽ là lần đầu có người tầm bảo ở khu vực này nên có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Khi nghĩ đến đây, trong tay hắn thúc giục bấm niệm pháp quyết, Thanh Diên phi chu lập tức lần nữa sáng ngời, đang muốn tăng thêm tốc độ.

Vào thời khắc này, một tiếng vang thật lớn chợt từ đằng xa truyền đến, trong vòng nghìn dặm, toàn bộ Thiên Địa đều có chút chấn động.

Hàn Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh chấn động .

Chỉ thấy xa xa phía chân trời hiện ra cuồn cuộn từng đoàn từng đoàn hào quang chói mắt màu trắng không dứt, phát ra âm thanh từng đợt phảng phất như tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã.

Thiên Địa linh khí cũng theo đó rung động lắc lư, như thủy triều dậy sóng, từng đạo Linh quang phảng phất như từng con sóng lớn ập đến, hơn nữa còn tạo ra từng đợt vòi rồng cao ngút, trời đất quay cuồng.

Một cỗ khổng lồ uy áp từ cái hướng kia truyền tới, khiến cho Hàn Lập giờ phút này cũng có chút kinh hãi, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Hắn một tay vung lên, Thanh Diên phi chu ngừng lại.

Bất quá vào thời khắc này, hào quang từ bầu trời xa xa chợt lần nữa nổi lên dị tượng.

Lần này không giống như lúc nãy, không phải là khuếch tán ra bên ngoài mà là như cá kình hút nước, tất cả co rút lại.

Chỉ trong vài nhịp thở, biển mây xa xa phía chân trời toàn bộ đều biến mất vô tung, không lưu một tia dấu vết.

Thiên Địa linh khí vốn đang quay cuồng cũng rất nhanh khôi phục lại tĩnh lặng, phảng phất như dị tượng kinh thiên vừa mới phát sinh không hề xảy ra.

Hàn Lập nhướng mày.

Kim Đồng giờ phút này cũng nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn về hướng xa xa.

"Vừa mới rồi Thiên tượng thật kinh người, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế? Hàn Lập, chúng ta đi qua xem!" Kim Đồng tròng mắt quay tít một vòng, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói ra.

"Xem này động tĩnh, không giống như là dị bảo xuất thế, bên trong những hào quang kia tựa hồ ẩn chứa không ít Không Gian Chi Lực, xem ra càng giống như lại có bí cảnh khác xuất hiện." Hàn Lập không có lập tức khởi hành, cẩn thận nói.

"Không cần biết cái gì xuất thế, dù sao chúng ta không đi, sẽ bị những người khác vượt lên trước rồi!" Kim Đồng hét lên.

"Vậy thì đi xem a, nhưng có một điểm, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ. Mặt khác, không cho phép ngươi gọi tục danh của ta." Hàn Lập ánh mắt chớp động, hơi trầm ngâm, nhẹ gật đầu.

Dị tượng xảy ra như thế khiến cho hắn cũng rất là hiếu kỳ.

"Biết rồi, đại thúc, đi nhanh đi!" Kim Đồng nghe vậy, vẻ mặt thích chí trả lời.

Hàn Lập im lặng một chút sau đó lắc đầu, dưới chân giậm một cái, Thanh Diên phi chu hào quang tỏa sáng, bay về hướng phía đó.

...

Trên không một ngọn núi đỏ thẫm, một đoàn bạnh quang óng ánh hướng về phía trước bay nhanh.

Trên bạch quang có một đám người đang đứng, đúng là bọn người Bắc Hàn Tiên Cung Tiêu Tấn Hàn, Tuyết Oanh, còn có một vài tu sĩ Bắc Hàn Tiên Cung.

"Ồ!" Tiêu Tấn Hàn sắc mặt chợt khẽ động, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Bạch quang chợt ngừng lại, hắn nhìn về hướng phía trước bên trái.

"Cung chủ, làm sao vậy?" Tuyết Oanh hỏi.

"Vừa mới rồi ở hướng kia, tựa hồ có dị động." Tiêu Tấn Hàn nói ra.

"Dị động?" Tuyết Oanh nghe vậy khẽ giật mình, nàng một chút cũng không có phát giác.

Trong mắt nàng hiện ra một tầng bạch quang, nhìn về hướng kia.

"Dị động địa điểm cách nơi này quá xa, cảnh giới của các ngươi không thể cảm ứng được. Mà dị động kia giờ phút này đã biến mất, chỉ xảy ra trong chốc lát." Tiêu Tấn Hàn lắc đầu nói.

"Hẳn là... là Thái Ất điện rốt cục xuất thế?" Tuyết Oanh ánh mắt sáng ngời nói.

Những người khác nghe nói chuyện đó, thân thể đều là chấn động, nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn.

Tiêu Tấn Hàn nhíu mày, mặt lộ vẻ chần chờ.

Mới rồi hắn tuy cảm giác được dị biến, nhưng khoảng cách quá xa, hắn cũng không thể cảm ứng rõ ràng lắm.

Vào thời khắc này, Tiêu Tấn Hàn trên người hiện ra một đạo bạch quang, lóe lên rồi biến mất.

Hắn chớp mắt một cái, vung tay điểm một phát.

"Vèo" một tiếng, đạo bạch quang hiện ra, chính là một khối đưa tin trận bàn, tản mát ra một vòng bạch quang, hình thành nên một pháp trận.

Pháp trận hơi chấn động, một cái hư ảnh hiện ra, đúng là Âu Dương Khuê Sơn.

"Cung chủ, chúng ta đã tìm được cửa vào Thái Ất điện!" Âu Dương Khuê Sơn vẻ mặt đại hỉ nói.

"A, ở nơi nào? Các ngươi phát hiện ra như thế nào?" Tiêu Tấn Hàn trên mặt không có lộ ra sự vui mừng, hỏi ngược lại.

"Ngay tại mới rồi, chỗ cửa vào bạo phát một đoàn dị động, ta vừa vặn đang gần đó nên may mắn phát hiện, về phần vị trí là ngay ở chỗ này." Âu Dương Khuê Sơn nói ra, đồng thời vung tay lên, một mảnh hào quang bắn ra, hóa thành một địa đồ.

Trên bản đồ, có một điểm sáng màu xanh đang nhấp nháy.

Tiêu Tấn Hàn ánh mắt chớp lên, từ địa đồ mà xem thì lối vào, theo lời Âu Dương Khuê Sơn, đúng là hướng hắn vừa mới cảm ứng được dị động.

"Tốt, ta đã biết. Các ngươi giữ vững vị trí cửa vào, ta qua đó liền." Tiêu Tấn Hàn phân phó.

"Cung chủ đại nhân, dị động kia giờ phút này tuy đã biến mất, bất quá vừa mới rồi động tĩnh thật lớn, ngài vẫn nên đến nhanh một chút, nếu không người của những lại thế lực khác tới đây, chúng ta có thể ngăn không được." Âu Dương Khuê Sơn nói.

"Ta tự có chừng mực." Tiêu Tấn Hàn sắc mặt lạnh lùng, nói ra.

"Vâng." Âu Dương Khuê Sơn gật gật đầu.

Tiêu Tấn Hàn lúc này bấm niệm pháp quyết ngắt việc truyền tin, thân ảnh của Âu Dương Khuê Sơn run lên rồi biến mất.

Hắn đứng tại nguyên chỗ, nhíu mày trầm ngâm không nói, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Đọc truyện chữ Full