DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 681: Tống gia Tống Cuồng

Chỉ cần nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, là có thể đoán rằng những người kiêu ngạo ương ngạnh đến mức nào! Hơn nữa, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh.

Lăng Thiên thở dài, trên mặt nộ ra nụ cười kỳ quái, những người này so với mình khi còn là công tử quần là áo lượt tại Thừa Thiên còn lợi hại hơn. Bản thân mình cho dù là quần là áo lượt, cũng không từng thương tổn đến bất kỳ nhân mạng nào. Bốn người Lăng Kiếm cùng lúc nở ra nụ cười ngầm hiểu ý, hiển nhiên minh bạch công tử nhà mình đang nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa gấp gáp dừng lại, rõ ràng là dừng ở bên ngoài của "Bích Thủy quán", tiếp đó bên ngoài rối loạn một trận. Giây lát sau, một thanh âm ngang ngược vang lên:" … Cái gì? Hôm nay không tiếp khách sao? Mẹ ngươi phóng rắm gì đó! Mở tửu lâu mà không tiếp khách? Cứ mỗi lần lão tử đến nơi này, ngươi một mực nói không tiếp khách? Lão vương bát đản, ngươi chán sống rồi hả?"

Tiếp đó nghe thấy thanh âm khép nép của chưởng quỹ, bất quá hoàn toàn không có hiệu quả. Một tiếng "ầm" vang lên, không biết là vật gì đó bị phá hủy, chợt nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ kìa càng lúc càng gần:" Con mẹ nó, bên trong rõ ràng là không có khách nhân, rõ ràng là lừa gạt lão tử,thực sự không biết tốt xấu sao? Cái gì? Một bàn khách nhân?... Không ngờ lại bá đạo bao trọn cả Bích Thủy quán? Con bà nó, người nào dám bừa bãi như vậy? Bọn bay, hót chúng nó ra ngoài! Thiếu gia phải giáo huấn mấy tên nhà giàu mới nổi này cho tốt. Đám nhà quê!"

Lăng Thiên mỉm cười nhìn ba người Lăng Nhất, có vẻ hào hứng nói:" A Đại, nhà giàu mới nổi, đám nhà quê trong miệng người ta, không phải các ngươi đấy chứ?"

Lăng Kiếm nhếch miệng, đổ thêm dầu vào lửa: " Với trình độ ba người các ngươi, bao một cái tửu quán cũng ầm ỹ thế này, thực là… Nãy còn nói khoác cái gì mà ngang dọc Thiên Phong… Chậc chậc…"

Ba người Lăng Nhất lần thứ hai biến sắc, đầu tiên là từ đỏ sang trắng, từ trắng thành xanh, cuối cùng thì tái mét…

Ba người giấu giếm thân phận bao trọn Bích Thủy quán, dùng vào việc lộ diện thân phận thường ngày của mấy người bọn hắn, tuy rằng không hiển hách bằng thủ lĩnh Thuận Thiên Mình, nhưng cũng có thể xem như là rất có thế lực. Nơi này ngũ đại cao thủ tề tựu, không lo lắng sẽ bị quấy rối. Cho nên Lăng Nhất cảm thấy rất nắm chắc vạn vô nhất thất. Hơn nữa bản thân Bích Thủy quán cũng rất có địa vị, từ trước tới nay đều là nơi an ổn nhất tại thành Bích Thủy, hơn nữa đây cũng là nơi mà cha vợ thành chủ thành Bích Thủy cầm lái phía sau, ở trong thành Bích Thủy, liệu có mấy nguời dám đến quấy rối?

Lăng Nhất bao Bích Thủy quán vốn cũng là chuyện thường, chưa từng xảy ra vấn đề gì, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác vướng phải chuyện không bình thường. Đúng lúc công tử gia mà mình tôn kính nhất cùng với người mà mình kí nhất là Kiếm ca đến đây, lại phát sinh loại chuyện như thế này!

Nghe lời răn dạy của Lăng Kiếm, ba người đều vô cùng xấu hổ.

Rât mất mặt! Quá mất mặt! Trong nháy mắt, trong đầu ba người đều xuất hiện câu nói này.

Đặc biệt là thấy Kiếm ca vì chuyện này muốn thao luyện đám người mình, quả thực rất có tâm trạng muốn giết chết cái tên đến đây làm loạn!

Ba người cùng lúc đúng vụt dậy, mặt hiện rõ vẻ muốn xông ra ngoài. Mẹ nó, chỉ vì ba người mình không tiện báo thẳng ra danh hiệu. Bằng không cho dù một vị đường chủ của Thuận Thiên Minh ăn uống ở đây cũng chẳng có mây ai dám động đến. Hiên tại tam đại long đầu ở đây không ngờ bị người ta khi dễ đè đầu cưỡi cổ.

Thế giới này còn vương pháp nữa hay không đây?! Quả thực chính là quen nhẫn cũng nhẫn không được. Thúc thúc có thể nhẫn. Nhưng thẩm thẩm lại không thể nhẫn mà!

Trong lòng ba người cùng lúc hạ quyết tâm: tên gia hỏa dám đến càn quấy này. Nhất định phải chết! Thậm chí thế lực phía sau người này. Cũng đã định trước biến thành khói bụi! Nếu không như thế thì không thể hết giận! Cho dù giết sạch. Ba người cũng cảm thấy trừng phạt như vậy chưa đủ ngoan…

"Ngồi xuống đi. Để sau rồi chơi đùa với bọn chúng cũng được mà. Gấp cái gì?" Một câu nói của Lăng Thiên làm cho ba người gần như muốn bạo phát thoáng cái đã bình ổn lại một chút: " Chẳng lẽ chỉ bởi mấy tên vô lại đó. Ta lại hủy đi nỗ lực mấy năm qua của các ngươi hay sao? Đã lớn như vậy rồi, sao không có đầu óc như vậy? Hả?"

"Tình cảnh này có gì là đáng ngạc nhiên? Thực sự là thao luyện chưa đủ!" Ánh mắt như đao phong của Lăng Kiếm mang chút thất vọng nhìn ba người:" Ngồi xuống! Ăn đi!"

Chỗ bọn Lăng Thiên đang ngồi, chính là đại sảnh lớn nhất trong toàn bộ thành Bích Thủy. Nơi này có thể dung nạp cả trăm người ngồi dùng cơm! Mà hiện tại không gian khổng lồ này, chỉ có một cái bàn nằm ở giữa, xung quanh có năm cái ghế, năm người đang ngồi ăn cơm!

Động tĩnh ngoài cửa càng lúc càng lớn, có người đang xông về phía bên này, động tác có vẻ như thô lỗ dị thường.Còn những người khác,ngăn cản bọn họ xông đến.

Là một nơi dùng để ăn uống giải trí có thế lực ở phía sau, nếu không thể cam đoan bảo hộ khách nhân an toàn trong phạm vi của mình, vô luận là tiếng tăm hay sinh ý, đều sẽ xuống dốc không phanh!

Tuy rằng bọn họ biết rõ, những người ở bên trong quán cũng không cần họ phải bảo hộ, dù sao những khách nhân có thể bao trọn Bích Thủy quán, đâu phải những kẻ sợ phiền phức.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, những thanh âm có người bị văng ra liên tiếp truyền đến. Rất rõ ràng, người có ý đồ xông đến, thân thủ rất không tầm thường, hơn nữa không phải chỉ một hai người.

Một thanh âm phi thường cuồng ngạo mang theo vô hạn càn quấy vang lên:" Ta không tin, ở cái thành Bích Thủy này có tửu điếm mà Tống Cuồng ta không thể vào!" Những lời này vừa nói ra, tiếng đánh nhau bên ngoài lập tức đình chỉ. Người của Bích Thủy quán ngừng chống cự, trên thực tế, nếu như lúc đầu họ biết đây là đại công tử của Tống gia, thì ngay cả tư thái ngăn trở bọn họ cũng không dám làm.

Tống Cuồng, tuyệt không phải là người bọn họ có thể động đến.

Tống gia, gia tộc khổng lồ bài danh thứ ba tại đại lục Thiên Phong, chỉ đứng phía dưới Thủy gia và Hoàng Phủ thế gia. Trên thực tế, dưới thế lực che trời của ba gia tộc náy, tại đại lục Thiên Phong không có một gia tộc nào khác có thể chông lại họ! Cho dù trước đây có, thì hiện tại cũng không tồn tại!

Mà Tống Cuồng, chính là đại công tử của Tống gia, cũng chính là gia chủ tương lai của Tống gia!

Một người như vậy, thảo nào kiêu ngạo ương ngạnh như thế, cũng tuyệt không vì một cái tửu quán mà gây phiên phức với người của Tống gia. Về phần thế lực của Thủy gia, lại ở Mạc Không Sơn cánh đây cả trăm dặm.

"Tống gia? Tống Cuồng?" Lăng Thiên nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu trong tay: " Thực sự là xảo hợp nha, đang định ngủ gật, lại có người đem gối đến tận nơi. Đại lục Thiên Phong, quả nhiên là nơi trù phú!"

Lăng Kiếm hoàn toàn có thể hiểu rõ tâm ý của Lăng Thiên, mắt không khỏi sáng ngời, cười nói:" Công tử coi trọng Tống gia sao?"

Lăng Thiên khẽ cười thâm trầm, chậm rãi nói:"Cái này phải xem Tống gia có thể đáng để ta nhìn tới hay không đã". Bốn người Lăng Kiếm cùng cười hắc hắc.

Tiếng bước chân ồn ào dừng tại của phòng khách, sau một chút tĩnh lặng, đột nhiên rầm một tiếng, của phòng bị đánh nát bấy!

"Ta thực sự muốn xem, là ai có lá gan lớn như vậy!" Một hán tử tráng kiện thân cao chừng hai thước thản nhiên bước đến. Ở phía sau hắn, hơn hai mươi người nối đuôi nhau đi vào, người nào người nấy cước bộ trầm ngưng, nhãn thần lợi hại, huyệt thái dương gò cao.

Vượt ra khỏi ý liệu của những người này là, cho dù bọn họ dùng thanh thế lớn như vậy phá của mà vào, nếu là bình thường, người ở bên trong sợ rằng đã sớm đến mức hồn lìa khỏi thân,nhưng khi bọn họ tiến vào,mới biết rằng, năm người bên trong tựa hồ không nhìn thấy bọn họ, vẫn ngồi vững vàng như cũ, chén chú chén anh bàn tán vui vẻ,an tường ăn uống, tựa hồ coi hai mươi đại hán này là không khí!

"Ái chà,mấy tên gia hỏa này xem như cũng có vài phần đinh lực nha! Ha ha ha…" Tống đại công tử cao to có phần sửng sốt lập tức cười ha hả quay đầu nhìn một lão già chừng năm sau mươi tuổi ở bên cạnh,vui vẻ nói:" Lão Đinh, thực là ngoài ý muốn, là có người bao trọn Bích Thủy quán, bây giờ càng bất ngờ, quả thực là ban ngày thấy quỷ nha, ở tại đại lục Thiên Phong này, lại có người dám giả bộ uy hiếp ngay trước mặt ta, người nói xem có buồn hay không chứ?"

Ở phía sau lưng hắn, vài tên đại hán tức thì ôm tay cười như điên, tựa hồ cảm thấy lời chủ tử mình nói rất thú vị.

Hắc y lão giả thân trọng nhìn năm người vẫn đang trấn định tự nhiên trong sảnh, bản năng cảm thấy có chút không tầm thường. Dưới tình huống thế này còn có thể trấn định đến thế, hoàn toàn không bị dọa mà ngây ngẩn, chính là đã năm chắc tuyệt đối có thể đối phó với những người bên mình! Mà năm người trước mắt này, bộ dạng đâu có chút nào giống như bị hù dọa đến ngu ngốc?

Lẽ nào đụng phải thiết bản rồi? Trong lòng hắc y lão giả chộn rộn một hồi.

Cái gọi là "Giang hồ càng lâu, lá gan càng nhỏ", cũng không phải để nói lá gan của người từng trải càng ở giang hồ lâu càng nhỏ, mà trực giác của những lão giang hồ ngày càng nhạy cảm với nguy hiểm. Khi nên hạ thủ, so với ai khác đều phải ngoan hơn phải độc hơn. Thế nhưng một khi ngửi thấy dù chỉ là một tia khí tức nguy hiểm, cũng phải lập tức chạy thật xa, dù sao tính mạng mới là trọng yếu nhất, sống sót rồi mới nói, đó chính là điều kiên tiên quyết.

Cho nên trong giang hồ một lời không hợp tức thì rút kiếm phơi thây phần nhiều là những người còn trẻ, rất ít những tay lão luyện. Bởi vì những người từng trải đều hiểu rất sâu sắc rằng, cuộc sống phi dương bạt hổ dĩ nhiên là đã nghiền, nhưng một khi đụng phải đại bản, tính mạng mình sẽ bồi táng theo, thậm chí là tính mạng của cả gia đình. Người tuổi trẻ kiêu ngạo vô bì giống như Tống Cuồng, chẳng hiểu tại sao té ngã chết oan chết uổng, là chuyện mà những người từng trải thấy rất nhiều.

"Công tử, chuyện này chỉ sợ không phải như vậy, theo ý lão hủ,vẫn không nên lỗ mãng mới được." Hắc y lão giả nhìn năm người trong sảnh, càng lúc càng thấy bầu không khí vô cùng áp lực. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://

"Không nên lỗ mãng? Ha ha ha… Buồn cười!" Tống Cuồng vươn đầu lưỡi, có vể liếm liếm nước bọt quanh mép, một tay kéo quản sự của Bích Thủy quán ở bên cạnh, bang bang hai tiếng, người này đã quỳ gối trên mặt đất, quỳ ngay trước mặt Tống Cuồng. Tống Cuồng đưa một chân vừa dài vừa to lên, kiêu ngạo dẫm lên đầu quản sự:" Đều như vậy đó, có phải lỗ mãng hay không? Lão Đinh, người không sao chứ, có phải đã gặp quỷ hay không?"

Cúi đầu, Tống Cuồng tàn bạo nói: " Tiểu tử, đứng thẳng cái lưng dậy cho lão tử,còn dám làm loạn lão tử sẽ lấy mạng của ngươi!"

Quản sự quỳ thẳng lưng trên mặt đất, mặc cho bàn chân thô kệch dơ bẩn dẫm lên đầu mình, trên mặt tràn ngập vẻ khuất nhục, không dám động đậy.

"Người đâu, lôi năm tiểu tử làm bộ làm tịch kia qua đây cho lão tử, để bọn chúng quỳ một loạt trước mặt lão tử, mười cái đầu gối, lão tử muốn kẻ thành một đường thẳng." Tống Cuồng tùy tiện chỉ vào năm người Lăng Thiên, hung hăng ra lệnh.

"Dạ!" Năm tên đại hán như hổ như sói nhất thời vọt đến. Lão Đinh định ngăn cản, nhe răng nhếch miệng nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Quyển 7

Đọc truyện chữ Full