DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 766: Lựa chọn khó khăn

Đối với bọn Lăng Kiếm mà nói, Lăng Thiên công tử mà họ từ bé đã thành tâm cống hiến, cuối cùng cũng cùng với tỉ muội của họ là Lăng Thần chính thức kết thành vợ chồng; điều này làm cho họ có cảm giác giống như là chị em ruột của họ xuất giá vậy, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, ngay đến mấy người bị thương nặng cũng hoàn toàn không quan tâm đến thương thế của mình, gia nhập vào đoàn người đang đưa tiễn.

Thái tổ hoàng đế Lăng Chiến đích thân chủ trì hôn lễ, hưng phấn đến mức những sợi râu trắng phơ của ông cũng như đang cười vậy.

Trên lâu các Lăng Phủ.

Lăng Nhiên nhìn con gái Giảo Nguyệt khoác áo cưới lên người, bước lên kiệu, trong lòng trăm nghìn cảm xúc đan xen, không kìm nén được nước mắt lã chã rơi xuống.

Hồi tưởng lại sự quang vinh ngày xưa, càng cảm thấy không muốn nhớ lại quá khứ. Con gái cố nhiên là đã được thỏa ước nguyện, nhưng…nghĩ đến người chồng điên điên khùng khùng hiện nay của bà, trong lòng bà không biết là cảm giác gì.

Lăng lão phu nhân nhìn con gái mình đang ngẩn ngơ đứng đó, trong lòng khẽ than thở một hơi, nói: "Chuyện xưa đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng không có ích lợi gì. Giảo Nguyệt bắt đầu từ hôm nay xem như là đã bước vào cửa Lăng Gia ta, đã thân lại càng thân, chẳng nhẽ còn tủi thân cho nó sao? Làm mẹ như cô phải vui mới đúng chứ, sao lại khóc lóc thế này…".

Lăng Nhiên lặng lẽ gật đầu, nhưng vẫn không nén được tình cảm, quay người lại lao vào lòng Lăng lão phu nhân, nước mắt giàn giụa….

Cùng với những tiếng "vạn tuế" như sấm dậy, hôn lễ cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Sau khi bái thiên bái địa bái cao đường xong, tuyên đọc thánh chỉ.

Chính thức sắc phong Lăng Thần làm hoàng hậu, làm chủ Đông Cung.

5 người còn lại đều được sắc phong làm hoàng quý phi, chia ra mỗi người cai quản một cung điện.

Sau khi nghi lễ chính thức kết thúc thì đương nhiên sẽ là tiệc rượu.

Người vui nhất có lẽ là Ngọc Mãn Thiên, Ngọc tam gia nhìn thấy cháu gái mình hạnh phúc vui vẻ gả vào nhà Lăng Gia, trong lòng hắn bỗng cảm thấy có cảm giác thành tựu, cảm thấy bản thân hắn quả thực rất có tư chất làm mối, trong cả cuộc đời hắn chỉ làm mối một lần này, trước đó cũng không hề có kinh nghiệm, không ngờ lại thành công, mà lại còn thành công đến như này, thế là cầm cốc rượu đi chúc khắp nơi.

Nhìn thấy Lăng Kiếm bận bịu đi đi lại lại, Ngọc Mãn Thiên kéo hắn lại, thù mới hận cũ bỗng chốc tuôn trào, hạ giọng gầm một tiếng: "CMN, tiểu tử ngươi hôm đó dám đánh ta?".

"Ơ?!". Lăng Kiếm ngơ ngác, vốn dĩ cho rằng lão già này kéo mình lại là muốn uống rượu với mình, ai ngờ bê cốc rượu đến là để tính sổ.

"Không nói nhiều nữa, hôm đó ngươi đánh ta bao nhiêu cái, hôm nay ngươi phải uống ngần đấy cốc rượu cho ra!". Ngọc Mãn Thiên sầm mặt lại: ""Nhanh lên, đừng có lề mà lề mề nữa, được hay là không được, cho một câu thống khoái đi". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Được! Có gì mà không được". Lăng Kiếm vui vẻ đáp lời, trong lòng nghĩ, hôm đó mình đá hắn một cái, sau đó điểm huyệt đạo, tính ra thì cũng chỉ 2 cái, 2 cốc rượu mà thôi, uống xong còn phải đi có việc khác, nghĩ thế hắn rót hai cốc rượu, uống phát cạn sạch.

"Uống xong rồi?". Ngọc Mãn Thiên ân cần hỏi, Lăng Kiếm gật gật đầu, Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cười hihi, nhe răng một cách nham hiểm, nói: "Uống xong rồi thì để lão tử đánh lại ngươi, yên tâm, lão tử một cái cũng không đánh nhiều hơn!".

Lăng Kiếm không nói được câu gì, không phải là chưa gặp vô lại bao giờ, nhưng quả thật chưa gặp kẻ nào vô lại như thế này.

Ngọc Mãn Đường mặt nở nụ cười, cầm cốc rượu bước đến, nói: "Vị này chính là Đệ Nhất Lâu chủ danh chấn thiên hạ? Ngưỡng mộ đại danh từ lâu, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, thấy rồi mới biết còn hơn cả trăm nghe!". Nói rồi nhìn Ngọc Mãn Thiên, quát: "Còn không cút sang một bên, đúng là mất mặt, đây là tiệc cưới của cháu gái ngươi đấy, ngươi muốn làm gì? Muốn kéo bàn đánh nhau à?".

Ngọc Mãn Thiên trợn mắt, cuối cùng cũng không nói gì, không tình không nguyện lui sang một bên, nói với Lăng Kiếm: "Tiểu tử, hôm nay là ngày vui của cháu gái lão tử, ta tạm thời tha cho tiểu tử ngươi, sau hôm nay ta lại đi tìm ngươi tính sổ! Đệ Nhất Lâu chủ, hihihi, bà cố nội nó đúng là tên tuổi lớn quá nhỉ, lão tử không phục".

Nói rồi đi ra chỗ khác.

Ngọc Mãn Đường kéo Lăng Kiếm sang một bên, cười tươi vui vẻ, đột nhiên hạ giọng nói với Lăng Kiếm: "Bảo với Lăng Thiên là ta muốn gặp hắn".

Lăng Kiếm ánh mắt khẽ lóe lên, mỉm cười cạn một ly, nói: "Cảm tạ nhị gia vừa nãy đã giải vây!"

Ngọc Mãn Đường cười lớn, nói: "Đều là người một nhà, không cần khách khí".

Trong đại điện hương rượu vẫn ngập tràn khắp nơi, người người đều ầm ĩ náo nhiệt.

"Không có chuyện gì khác, ta chỉ là muốn hỏi một chút, chuyện cái chết của Thủy Vô Ba, có phải là do võ công mà đại ca ta luyện hay không, người có thể nói chân tướng sự việc với ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi…". Ngọc Mãn Đường sắc mặt nặng trịch, chậm dãi nói từng chữ một. Hai con mắt lấp lánh nhìn Lăng Thiên, mang theo một lực ép rất kì lạ, dường như chuyện này trong lòng hắn là một chuyện rất lớn vậy, không có việc nào có thể quan trọng hơn.

Lăng Thiên nhìn Ngọc Mãn Đường, thấy phản ứng của vị nhạc phụ đại nhân này có chút không bình thường, thậm chí có thể nói phản ứng của ông ta là rất khó lí giải, hoàn toàn không hề có chút duệ trí quyết đoán ngày thường, trong lòng Lăng Thiên nghĩ, chuyện này chẳng phải trong lòng mọi người đều đã có kết luận rồi sao, sao hôm nay lại hỏi một cách trịnh trọng như này, đại ca ruột của ông dùng võ công âm độc gì mà còn phải đi hỏi người ngoài, điều này bảo ta phải nói thế nào đây?!.

Hơn nữa, trường hợp ngày hôm nay cũng không thích hợp, hôm nay là ngày đại hỉ của mình, Ngọc Mãn Đường không chỉ là nhạc phụ đại nhân của mình, trước đó còn là người có ơn với mình, kể cả là có bất mãn hơn nữa, cũng không thể không nói rõ ra!

"Ngày hôm đó Thủy Vô Ba trúng một chưởng của Ngọc Mãn Lâu, tim gan vỡ nát, lúc đầu thì không có gì khác lạ cả, nhưng nửa canh giờ sau, toàn thân hóa thành nước đen, độc tính của nước đen đó cực độc, chỗ đặt xác Thủy Vô Ba cây cỏ đều héo tàn, đất thì nứt ra, nhìn thấy mà kinh hoàng, đến nay nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hãi". Lăng Thiên chậm dãi nói: "Ngoài ra không còn vết thương nào khác, chuyện này ta và Tống Quân Thiên Lí của Vô Thượng Thiên đều có thể làm chứng, cũng tức là nói, cái chết của Thủy Vô Ba là vì công phu âm độc của Ngọc Mãn Lâu, hoàn toàn không còn nguyên nhân gì khác, tuy nói đã chiến đấu sinh tử sẽ hạ thủ không lưu tình, nhưng loại võ công hiểm độc như này quả thật quá mức kinh hoàng".

"Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy….". Ngọc Mãn Đường sắc mặt nhợt nhạt đi, lạc hồn thất phách, đột nhiên cười lớn một cách quái dị, cứ cười như vậy rồi trong mắt bỗng tràn ra nước mắt, hắn lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Hủ công hồi, bạch ngọc thôi; hủ công hồi, bạch ngọc thôi; hahaha….quả nhiên là như vậy! Ngọc Gia quả nhiên là đã đến bước này rồi, hahahaha….Tổ tông ya tổ tông, Ngọc Gia sắp bại rồi, Ngọc Gia ngàn năm huy hoàng sắp lụi bại rồi, ta phải làm sao đây? Ta phải làm thế nào?!".

"Ửm?". Lăng Thiên hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Ngọc Mãn Đường.

Ngọc Mãn Đường cười thảm thiết, thân người loạng choạng một cái, lẩm bẩm nói: "Hơn một trăm năm trước, tập hợp hầu như tất cả các cao thủ võ lâm thời bấy giờ vây đánh một thế đại ma đầu, cuối cùng được Giang Sơn Lệnh Chủ lúc bấy giờ của Vô Thượng Thiên tận tay đánh hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, tổ tông Ngọc Gia ta đã sớm nhất tìm ra chỗ chôn thân của ma đầu đó, từ trên người hắn lấy được phương pháp tu luyện ma công; sau khi đem cuốn mật tịch ma công của ma đầu đó về mới phát hiện ra, tu luyện ma công đó sẽ làm diệt tuyệt nhân tính, nhiều lần muốn hủy đi, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ, cuối cùng để nó ở cao các, đồng thời truyền xuống tổ huấn, hễ là đệ tử Ngọc Gia, bất kì ai cũng không được luyện môn công phu độc địa này".

"Trải qua mấy đời, chuyện này cũng từ từ bị quên lãng đi, quyển ma công mật tịch đó cũng từ đó không rõ tung tích; có một tổ tiên của Ngọc Gia người bị tàn tật, không thể luyện tập võ học gia truyền, nhưng ông ấy có tài xem bói cực kì tinh thông, bách vấn bách linh; trong lễ mừng thọ 100 tuổi của ông ấy, tâm huyết dâng trào thế là liền bói cho Ngọc Gia ta một quẻ, bói xong liền đại kinh thất sắc, lặng lẽ từ trần".

Ngọc Mãn Đường nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên, từng câu từng chữ nói: "Di ngôn mà vị tổ tiên đó để lại, có hai câu; câu thứ nhất là "hủ công hồi, bạch ngọc thôi!" tức là nói khi nào môn ma công đó tái hiện giang hồ, thì cũng là lúc Ngọc Gia ta bại lụi!".

"Vậy câu thứ hai thì sao?". Lăng Thiên vô cùng tò mò, hỏi.

"Còn câu thứ hai…". Ngọc Mãn Đường cười một cách chua chát, liếc nhìn Lăng Thiên một cái, nói: "Dư nhân đấu, thiên niên dụng thịnh bất thoái; dư thiên đấu, nhất triều khôi phi yên diệt!". (Đại loại là đấu với người thì nghìn năm hưng thịnh, đấu với trời một đời tan hoang!).

Lăng Thiên trong lòng kinh ngạc, ồ một tiếng.

"Chúng ta trước giờ đều cho rằng, Ngọc Gia chúng ta kể cả có không biết tự lượng sức hơn đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể nào cuồng vọng đến mức đối địch được với ông trời! Hơn nữa, cho dù là ngịch thiên, chúng ta cũng không biết nên đi nghịch thiên như thế nào!" Ngọc Mãn Đường tự cười mình, nói: "Đến hôm nay ta mới đột nhiên hiểu ra, từ "thiên" ở đây vốn dĩ không phải là chỉ ông trời!".

"Dư thiên đấu, nhất triều khôi phi yên diệt! Từ thiên này…." Ngọc Mãn Đường nhìn Lăng Thiên, cười một cách thê lương, nói: "Hóa ra chính là ngươi, Lăng Thiên! Quân nãi Lăng Thiên, Ngọc dư thiên đấu, hà năng hạnh miễn!".

Lăng Thiên cười trừ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh.

"Thôi được rồi, bất luận là nguyên nhân gì, nhưng việc đại ca ta tự ý tu luyện môn tà công trời không dung đất không tha đó là sự thật không thể chối cãi! Xem ra khí số Ngọc Gia đã cạn, không thể níu kéo. Cứ để như vậy đi, hahahaha….". Ngọc Mãn Đường đứng dậy, bước ra ngoài như người mất hồn.

"Nhạc phụ đại nhân!". Lăng Thiên lên tiếng gọi lại, đứng dậy, nói: "Nếu như Ngọc Mãn Lâu đã nghịch thiên hành sự, người thần đều căm tức, đại cục thiên hạ đã vô cùng rõ ràng, nhưng không biết trong trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, nhạc phụ đại nhân sẽ đứng về phía bên nào?".

Ngọc Mãn Đường đứng lặng người ở cửa, trong đầu hắn bỗng tái hiện lại những hình ảnh thời gian từ lúc bé đến bây giờ, lúc còn bé, đại ca đã chăm sóc mình như thế nào, trong mấy chục năm tình cảm huynh đệ ba người như một ra sao.

Chính tại khoảnh khắc đó, thân người của Ngọc Mãn Đường như bất động, Lăng Thiên đứng sau lưng hắn cũng cảm thấy được một cách rất rõ ràng, chỉ trong khoảnh khắc này thôi, Ngọc Mãn Đường dường như già đi mấy chục tuổi.

"Lần này trở về, ta sẽ ra sức khuyên đại ca ta một lần nữa, ông ta xét cho cùng thì cũng là đại ca ta". Ngọc Mãn Đường không quay đầu lại, giọng nói nặng nề: "Nhưng bất luận kết quả cuối cùng thế nào, ta luôn luôn là người của …Ngọc Gia".

"Mọi việc trên thế giới này, đúng là đúng, sai là sai, vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người đều nhìn thấy một cách rõ ràng, kể cả nhất thời hồ đồ, thì cũng sẽ có một ngày mọi chuyện được làm sáng tỏ, ta trước giờ cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên cũng có thể nhìn ra một cách rõ ràng, thế nhưng có một số việc biết rõ là không nên, biết rõ là không đúng, nhưng vẫn phải làm, không làm không được".

Quyển 7

Đọc truyện chữ Full