DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm 55 Lần
Chương 449: Tại sao anh không cần con của chúng ta?[9]

“Uh, là tôi.” Âm thanh của Lục Cẩn Niên, nhẹ nhàng truyền đến, dừng lại một lát, anh lại mở miệng hỏi:“Kiều Kiều, bây giờ em còn ổn không?”

Qua câu hỏi vừa rồi của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo mới cảm giác được chân trái của mình đau lợi hại, cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói một câu:“Tôi còn tốt.”

Sau đó Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn cành cây trên đỉnh đầu, hỏi:“Đây là nơi nào?”

“Không biết.” Lục Cẩn Niên ăn ngay nói thật.

“Oh.” Kiều An Hảo lên tiếng, không nói nữa.

Lục Cẩn Niên cũng không hé răng, chỉ chăm chú nhìn đường ở phía trước, cõng Kiều An Hảo, thật cẩn thận bước chân.

Đầu óc Kiều An Hảo vẫn ở trạng thái ngây ngô, không có hoàn toàn hiểu rõ được tình huống hiện tại, cô ghé vào trên vai Lục Cẩn Niên, ngơ ngác trợn tròn mắt, suy nghĩ một đoạn thời gian thật dài, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, bây giờ Lục Cẩn Niên xuất hiện ở nơi này, kia chẳng phải là đại biểu cho, lúc cô từ trên sườn dốc ngã xuống, ngay sau đó anh cũng nhảy xuống theo sao?

Kiều Kiều bị ý nghĩ của bản thân, dọa trái tim mạnh đình trỉ, vẻ mặt trở nên ngẩn ngơ.

Sườn dốc cao ba thước, không tính cao, nhưng mà dòng sông chảy siết phía dưới lúc nào cũng có khả năng mất mạng, anh chẳng lẽ không sợ sau khi mình nhảy xuống, có thể không đi lên được sao? Còn nữa, anh vì sao muốn nhảy xuống a? Nếu không phải anh nhảy xuống, bây giờ cô có phải đã chết hay không?

Những vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Kiều An Hảo, đánh sâu vào người có chút đờ đẫn, ngay cả khi Lục Cẩn Niên phát hiện phía trước có một cái sơn động, nói với cô, cô cũng không có phản ứng gì.

Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo vào sơn động, hẳn là đã có người đến qua nơi này, trên mặt đất có trải một ít rơm rạ, một bên còn có tro tàn màu đen của củi đã đốt.

Lục Cẩn Niên đặt Kiều An Hảo ở trên rơm khô, đi ra bên ngoài sơn động, tùy tiện tìm một ít lá khô rụng và cành cây khô, trở về đặt ở trên mặt tro tàn, lấy ra cái bật lửa, châm lửa, sau đó liền cởi quần áo trên người mình, cầm một cái cành cây dựng đứng lên, đặt ở bên cạnh sấy quần áo.

Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị cảm mạo, cố ý bảo cô ngồi gần một chút, lúc Kiều An Hảo đứng lên, bởi vì chân trái đau, người lảo đảo một chút, Lục Cẩn Niên nhanh tay đỡ nàng:“Em bị thương?”

“Không có việc gì.” Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó khập khiễng đi về phía trước đống lửa, chỉ là đi không được hai bước, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, đặt cô ngồi ở trước đống lửa, sau đó ngồi xổm xuống trước người của cô, nhấc lên cổ trang hồng bào của cô, thấy quần màu trắng bên trong của cô đã nhiễm hồng, Lục Cẩn Niên cau mi lại, cẩn thận nhấc lên ống quần, nhìn thấy chân trái Kiều An Hảo có một vết thương rất sâu, còn không ngừng chảy máu.

May là miệng vết thương cũng không sâu, Lục Cẩn Niên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy xuống quần áo đã được nhiệt độ trên cơ thể làm ấm, sấy trong chốc lát, sau đó không hề nghĩ ngợi xé ra một mảnh, quấn lại trên đùi Kiều An Hảo.

Tuy rằng Lục Cẩn Niên đã tận lực nhẹ nhàng, nhưng Kiều An Hảo vẫn đau khổ hít một hơi, người đàn ông sợ tới mức ngón tay run run một chút, động tác càng trở nên cẩn thận hơn.

Kiều An Hảo cắn môi dưới, chịu đựng đau, dựa theo ánh lửa, nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ phi phàm của Lục Cẩn Niên trong chốc lát, rồi rũ mí mắt xuống, đáy lòng giống như đang giãy dụa cái gì đó, tay lặng yên không một tiếng động dùng sức nắm thành quyền.

Đọc truyện chữ Full