DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm 55 Lần
Chương 595: Đã lâu không thấy người em yêu (5)

“Việc này nếu bị người của Kiều gia biết được, rất có thể quan hệ của hai nhà sẽ đổ vỡ, hiện tại Hứa gia đã không còn được như xưa, rất nhiều chuyện vẫn cần dựa vào thế lực của Kiều gia…”

“Cô ta biết rồi, thì phải làm thế nào đây?” Hàn Như Sơ không đợi được quản gia nói hết lời, trực tiếp ngắt ngang lời của bà, mở miệng nói: “Nếu cô ta có chứng cứ thì làm sao lại để người của Kiều gia đến dự sinh nhật của tôi! Chẳng qua là vì không có chứng cứ, cho nên mới tìm cách lòng vòng quanh co đáp lại tôi! Thế nhưng cũng rất sốt ruột, một sinh nhật êm đẹp như vậy, bị cô ta làm cho chướng khí mù mịt, lúc trước ngã từ trên cầu thang xuống, thế nào mà cô ta lại không ngã chết…”

Hàn Như Sơ chưa nói hết câu, cửa phòng vốn đang đóng lại đã bị người đẩy mạnh ra.

Hai người đồng thời bị dọa đến ngẩn người, sau đó liền quay đầu, nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang bưng chén nước đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng thâm trầm.

Hàn Như Sơ và quản gia liếc nhau một cái, đáy mắt đều mang theo sự kích động, Hàn Như Sơ tỉnh táo lại trước tiên, nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Gia Mộc, sao con lại lên đây?”

Hứa Gia Mộc không nói gì, cả người đứng ở cửa đều không nhúc nhích, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc nhìn đến kinh hãi, bà đứng tại chỗ một lúc, mới bước tiếp đến trước mặt Hứa Gia Mộc, vươn tay muốn bắt lấy tay của anh, lại bị anh né tránh, ánh mắt vẫn kiên định đặt trên khuôn mặt bà như cũ, giọng nói phát ra, rất thấp, lại mang theo sự kiềm nén khống chế lửa giận: “Những chuyện vừa rồi hai người nói đều là sự thật?”

Hàn Như Sơ nghe những lời này của con trai liền biết là anh đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, nhưng lại không xác định được anh đã nghe được bao nhiêu, cho nên liền vươn tay ra: “Gia Mộc, con nghe mẹ nói…”

“Con chỉ muốn biết, vừa rồi hai người nói là sự thật đúng không?” Dường như Hứa Gia Mộc sợ Kiều Kiều ở dưới lầu nghe thấy, đè ép tiếng nói xuống rất thấp, nhưng càng như vậy, càng khiến người khác nhìn vào thấy được có bao nhiêu khủng bổ: “Lúc trước Kiều Kiều ngã từ trên cầu thang xuống, là hai người làm?”

Hàn Như Sơ nghe như thế, cả người liền buông lỏng, không tồi, chỉ nghe được một nửa… “Gia Mộc, lúc trước mẹ không còn cách nào, mới làm như thế.”

“Cho nên, ý của mẹ đúng là, mẹ thật sự đã làm như vậy?” Hứa Gia Mộc gằn từng chữ hỏi lại một lần, sau đó liền đem tầm mắt chống lại quản gia đang luống cuống tay chân đứng ở một bên: “Còn có bà… Hai người bàn nhau làm… Hai người thật là giói!”

Hứa Gia Mộc mạnh mẽ cầm cốc nước trong tay đột ngột ném cuống mặt đất, miếng thủy tinh bị vỡ bắn ra tung tóe, vung vãi đầy trên đất, Hứa Gia Mộc gật gật đầu, cười khẽ một tiếng.

Cười như vậy, khiến cho Hàn NHư Sơ vẫn luôn yêu con trai mình như sinh mạng lại cảm thấy sợ hãi, bà bắt lấy tay của anh theo bản năng: “Mẹ biết sai lầm rồi, mẹ giải thích cho con nghe, sự việc không phải như con nghĩ đâu, con trai…”

“Có phải là chờ đến lúc Kiều Kiều ngã chết sự việc mới giống như con nghĩ?” Hứa Gia Mộc hung ác ngoan độc đáp lại một câu, sau đó liền xoay người, dẫm xuống bậc cầu thang, phẫn nộ đi xuống dưới nhà.

“Gia Mộc, Gia Mộc!” Hàn Như Sơ kinh hãi hô lên tên của anh, sau đó cả người liền đuổi theo sát phía sau, bởi vì đi lại gấp gáp, không nghĩ là đã dùng quá nhiều lực đến cổ chân, liền mạnh mẽ ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau.

Đọc truyện chữ Full