DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm 55 Lần
Chương 922: Kéo dài [2]

Hứa Gia Mộc thoa thuốc xong cho Tống Tương Tư, đeo giầy vào giúp cô, mới mở miệng hỏi: “Nhiều sao?”

Nghe âm thanh của Hứa Gia Mộc, Tống Tương Tư mới hoàn hồn, cô vội vàng rũ xuống mi mắt, che lấp lệ quang ở đáy mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, dùng sức hút hai ngụm sữa.

Hứa Gia Mộc đứng lên, rút ra một tờ khăn ướt, lau sạch thuốc mỡ còn dính tronng lòng bàn tay, sau đó lại dựa vào vách tường đối diện Tống Tương Tư.

Trong hành lăng một mảnh im lặng, không biết rốt cuộc qua bao lâu, di động Hứa Gia Mộc đột nhiên vang lên, chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Hứa Gia Mộc lấy di động ra, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, mới nghĩ tới bản thân quên mất Dương Tư Tư còn ở bữa tiệc, anh đi cách xa xa Tống Tương Tư, rồi mới tiếp nghe.

Tuy rằng Hứa Gia Mộc cố ý đè thấp âm thanh, nhưng mà Tống Tương Tư vẫn còn ẩn ẩn nghe được một ít nội dung.

“Ngượng ngùng, anh có việc đột xuất, quên nói với em...... Hiện tại em đang ở đâu? Anh phái người đi đón em, đưa em về nhà...... Tốt, uh, không thành vấn đề, nhất định sẽ giải thích thật tốt, uh,88, về nhà đi ngủ sớm một chút.”

Hứa Gia Mộc tắt điện thoại, một lần nữa trở lại, khi chỉ còn cách Tống Tương Tư khoảng hai thước, Tống Tương Tư đột nhiên quay đầu, lên tiếng: “Đêm nay cám ơn anh, thời gian cũng không còn sớm, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

“Không sao.” Hứa Gia Mộc thản nhiên nói một câu, rồi lại dựa lưng vào vị trí cũ của vách tường.

Môi Tống Tương Tư giật giật, không nói nữa, hàng lang lại trở nên yên tĩnh, lần này qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Tống Tương Tư mạnh đứng lên, ngay cả Hứa Gia Mộc cũng đứng thẳng người theo.

Y sĩ trưởng từ bên trong đi ra trước, anh ta tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt ngưng đọng lắc lắc đầu với Tống Tương Tư đang đi tới trước mặt.

Hứa Gia Mộc theo bản năng nhìn về phía Tống Tương Tư, đáy mắt cất giấu một cỗ lo lắng.

Hai mắt Tống Tương Tư nhìn chằm chằm về phía y sĩ trưởng, mở miệng hỏi: “Có ý tứ gì?”

“Tống tiểu thư, thỉnh nén bi thương chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Y sĩ trưởng hơi cúi đầu thấp một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng nói: “Tống lão tiên sinh lớn tuổi, các bộ phận trong cơ thể vốn đã thoái hóa, nếu miễn cưỡng làm phẫu thuật lần thứ hai, mạo hiểm rất lớn, sợ là ở trên bàn mổ lúc nào cũng có thể sẽ ra đi, còn nếu bảo trì hiện trạng, uống thuốc đúng hạn, còn có thể sống được một đoạn thời gian, cụ thể bao lâu, vậy phải xem tâm tình của Tống lão tiên sinh.”

Thân thể Tống Tương Tư hơi lung lay một chút, Hứa Gia Mộc rất nhanh ôm bả vai của cô, mở miệng hỏi với y sĩ trưởng: “Viện trưởng của các người đâu, tôi muốn nói chuyện với ông ta.”

“Thật sự rất đáng tiếc, cho dù anh mời bác sĩ giỏi nhất đến đây, sợ là cũng vô lực xoay chuyển.” Y sĩ trưởng nói xin lỗi một câu, sau đó lại mở miệng: “Tống tiểu thư, bây giờ Tống lão tiên sinh còn thanh tỉnh, ngài ấy nói có chuyện muốn nói với cô, cô tới phòng chăm sóc đặc biệt chờ ngài ấy một chút.”

Y sĩ trưởng nói xong còn hơi cúi đầu tiếp tục nói xin lỗi với Tống Tương Tư và Hứa Gia Mộc một chút.

-

Một mình Tống Tương Tư tiến vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tống phụ ngồi ở trên giường bệnh, trên mu bàn tay có gắn kim châm, thoạt nhìn coi như là có tinh thần, ông nhìn thấy Tống Tương Tư tới, lập tức cười cười, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tư tư, lại đây ngồi.”

Tống Tương Tư “Vâng” một tiếng, đi qua ngồi xuống, ngay sau đó tay cô bị ba cô cầm lấy: “Tư tư, ba biết, thời gian của ba không còn nhiều, ba cũng đã nghe thầy thuốc nói, không muốn nhận trị liệu.”

Đọc truyện chữ Full