DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 280: Dấu đỏ

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời vẫn rực rỡ, xinh đẹp chiếu vào từng nhà, phát ra tia sáng ấm áp.

Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, nhìn ánh sáng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng, tia sáng giống như cột ánh sáng nhảy múa theo gió, mùi hoa Mộc Lan ngoài cửa sổ bay vào, hòa vào trong gió phất phới, xáo động cả không gian thật nhỏ, nhớ tới ngày hôm qua có một người đàn ông, đẩy cánh cửa sổ ra cho mình, ôm chặt mình, nằm ở trên giường, ánh mắt dịu dàng, chậm rãi cúi xuống, mút đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào khoang miệng cô, hơi thở hai người nóng bức, dụ hoặc lẫn nhau. Môi anh trượt qua vết sẹo màu hồng nhẹ nhàng hôn lấy, rồi đến vành tai, vùi đầu vào gian cổ của cô mút hương thơm da thịt, đôi tay anh cách lớp quần áo bắt đầu vuốt ve, dần dần vén áo của Đường Khả Hinh, môi tiếp tục dời xuống, lướt qua bộ ngực đầy đặn, đến chiếc bụng mảnh khảnh, đầu lưỡi khẽ liếm da thịt mềm mại, ánh mắt Đường Khả Hinh trở nên mê ly, anh tiếp tục đưa tay đi xuống, xoa nhẹ mông của cô, thậm chí vươn tay dò vào giữa hai chân cô.

Một bàn tay nhỏ bé nắm cổ tay của anh.

Động tác của anh ngừng lại, thẳng người, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng, lo sợ thở hổn hển, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô mê man, có một chút sợ hãi và lùi bước, anh chớp mắt, xẹt qua nụ cười hiểu rõ, động tác trong tay dừng lại, cúi xuống, hôn mạnh lên môi của cô, sau đó vùi vào trên vai của cô, hít thật sâu, mút lấy mùi hương thân thể của cô, cố đè xuống dục vọng. . . . . .

Cô nằm ở trên giường, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hai mắt của cô vẫn mê ly, cảm giác giống như cách một đời, trong mông lung, cảm giác môi của anh, tay anh vuốt ve, vẫn còn mơn trớn trong thân thể của mình bừng lên từng luồng khí ấm áp, càng không ngừng xẹt qua thân thể của mình, làm cho lúc nào mình cũng cảm thấy ngọt ngào và nhẹ nhàng, cô thở nhẹ một hơi, cũng đã nghe được Nhã Tuệ lật người, trong cơn mê tỉnh lại, thở dốc, Đường Khả Hinh sâu kín quay đầu nhìn về phía cô. . . . . .

Nhã Tuệ hơi mở mắt, nhìn ánh mắt của Đường Khả Hinh giống như ánh sao, rất sáng rất bình tĩnh nhìn mình, cô có chút an ủi mỉm cười, âm thanh khàn khàn mông lung nói: “Cô đã tỉnh?”

Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn về phía người bạn thân, nhẹ nhàng đáp: “Ừm. . . . . .”

Nhã Tuệ cầm đồng hồ báo thức nhìn xem, liền cười nói: “Mới tám giờ, tại sao cô thức sớm như vậy?”

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nói: “Không ngủ được. . . . . .”

“Vậy thì dậy đi, hôm nay tôi cũng đi làm sớm, cùng cô đến khách sạn sớm một chút. . . . . .” Nhã Tuệ vén chăn lên, đứng dậy, đột nhiên ngạc nhiên nhìn về phía cánh cửa sổ đã mở ra nói: “Hả? Kì lạ? Cửa sổ này làm sao mở được vậy?”

Đường Khả Hinh vén nhẹ chăn, ngồi dậy, có chút ngọt ngào nhìn về phía cánh cửa sổ nói: “Cứ. . . . . . Đẩy ra thôi. . . . . .”

“Cứ. . . . . . Đẩy ra thôi?” Nhã Tuệ không thể tin nổi quay đầu, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nói: “Không thể nào đâu?”

“Ừ. . . . . . Cứ đẩy ra thôi. . . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh tràn đầy vui vẻ.

Nhã Tuệ đứng ở trước cửa sổ, nghênh đón gió mát ngoài cửa sổ thổi tới, cảm giác hơi lạnh làm dịu mình, cô nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, mới bật cười nói: “Có thể ở trong phòng hít thở không khí mát mẻ, rất thư thái! ! Mau lên! Dậy đi! Hôm nay bữa ăn sáng tại khách sạn vô cùng phong phú!”

“Ừm!” Đường Khả Hinh mỉm cười đứng lên, nói.

Hai người vừa nói vừa cười rửa mặt xong, Nhã Tuệ thay T-shirt màu trắng tay ngắn, quần jean màu xanh dương, cầm lược chải mái tóc dài của mình, quay đầu, nhìn Khả Hinh đã thay váy dài màu đen, cầm một cái áo khoác tay ngắn, khoác bên ngoài, cô ngạc nhiên ồ một tiếng, cầm lược đi về phía Khả Hinh, nhìn dấu chấm đỏ nho nhỏ ở cổ của cô kéo dài tới vị trí hai vai, nói: “Đây là cái gì vậy? Tại sao đỏ vậy?”

“Chỗ nào?” Đường Khả Hinh đứng ở trước kính toàn thân, kéo nhẹ áo khoác mỏng màu trắng xuống, nhìn thoáng qua bả vai, quả nhiên có hai dấu sưng đỏ thật nhỏ, cô lập tức nhớ tới ngày hôm qua Tưởng Thiên Lỗi mút liếm, mặt đỏ lên, hơi thở gấp nói: “À. . . . . . Cái này. . . . . . Là muỗi chích . . . . . .”

“Muỗi chích sao?” Nhã Tuệ nhìn cô một cái, bật cười nói: “Nhà chúng ta có rất ít muỗi, đoán chừng bị chích ở khách sạn chứ?”

“. . . . . . . . . Có. . . . . . Có thể. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi căng thẳng cười nói.

“Lấy dầu bôi một chút. . . . . .” Nhã Tuệ xoay người, tiếp tục nhìn gương chải đầu, nói.

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng đi ra ngoài.

8 giờ 40 phút sáng!

Ánh sáng mặt trời chiếu càng nhiều hơn, gió biển thổi mạnh, ở trên mặt biển, tòa Khách sạn Á Châu như một phong cảnh xinh đẹp!

Xe buýt công cộng dừng ở Trạm trước Khách sạn Á Châu!

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người vừa nói vừa cười đi xuống xe, đứng chung một chỗ, đón gió thổi mạnh nhưng mát mẻ, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, bởi vì thân phận của hai người thăng cấp, cho nên không cần đi lối đi dành cho nhân viên, trừ khi có chuyện cần, Khả Hinh nhiệt tình giải thích chuyện giới thiệu bạn trai cho Nhã Tuệ, Nhã Tuệ nghe vậy, vội vàng bước nhanh tới phía trước, cô đuổi theo ở phía sau, đúng lúc nhìn thấy Trần Mạn Hồng, Từ Trạch Minh và nhiều quản lý cấp cao cùng nhau vừa nói vừa cười đi về phía đại sảnh khách sạn, không ngờ mới vừa đi vài bước, liền nghe có người nói Tổng Giám đốc tới. . . . . .

Mấy người bọn họ sững sờ, vội vàng cung kính dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Khả Hinh cùng đứng ở một bên, tâm trạng nôn nao, mặt đỏ lên giống như hoa đào mùa xuân.

Quả nhiên chiếc Rolls-Royce ở trong ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng màu vàng chói lóa, dừng ở trước thảm đỏ.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước ngực cài đóa hoa hình tam giác màu xanh da trời, phong độ nhẹ nhàng đi xuống xe, nghiêm nghị nhìn mọi người một vòng.

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Chúng quản lý cùng tất cả nhân viên đại sảnh lập tức khẽ gật đầu gọi nhỏ.

Anh khẽ lên tiếng trả lời, mới vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc, anh dừng bước, hơi nghiêng mặt, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở phía sau Trần Mạn Hồng, cô đang xấu hổ, ánh mắt nhấp nháy, lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy hai mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi đang nhìn về phía mình, trái tim của cô nhảy lên, mặt đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi lơ đãng nở nụ cười, cố ý thả chậm bước chân đi về phía trước.

Mấy người Trần Mạn Hồng nhìn thấy Tổng Giám đốc bước đi, bọn họ cũng vội vàng bước đi, bởi vì cách thời gian làm việc còn sớm, nghe nói hôm nay bữa ăn sáng của khách sạn không tệ, liền nói cười, muốn cùng đi ăn điểm tâm, Mạn Hồng hỏi Nhã Tuệ và Khả Hinh: “Hai người thì sao? hai người vẫn chưa đến giờ làm việc, có muốn cùng đi với chúng tôi hay không?”

Kỳ Trạch Minh không nhịn được bật cười nói: “Cô có thể không đi! Bởi vì cô ái mộ tôi đã lâu rồi!”

“Quản lý!” Nhã Tuệ đỏ mặt, nhớ tới chuyện xem mắt lần đó, cô thật sự tốn thật nhiều thời gian mới giải thích rõ, lập tức tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh đang tỉnh bơ, nói: “Đều tại cô đó! Gây họa!”

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn về phía Nhã Tuệ.

“Ha ha. . . . . .” Mấy nam quản lý bật cười.

Trần Mạn Hồng vừa cười bước đi, vừa nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: “Kì lạ thật! Hôm nay vẻ mặt của cô làm cho tôi có cảm giác ngày hôm qua cô làm chuyện mập mờ với đàn ông vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi đang chậm rãi đi ở phía trước, nghe nói như thế, lại thả nhẹ bước chân, hai mắt lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Nào có! ? Quản lý, chị đừng trêu chọc!” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tim nhảy thình thịch, nhìn về phía Nhã Tuệ giải thích nói: “Tôi không có!”

“Tôi biết rõ cô không có!” Nhã Tuệ mỉm cười bước đi.

“Thật mà!” Đường Khả Hinh dậm chân giải thích.

“Được rồi, cùng đi dùng bữa sáng đi. . . . . .” Đám quản lý cùng đi tới một con đường khác, đang bàn tán bữa ăn sáng hôm nay không tệ. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn rất gấp gáp đi theo phía sau mọi người giải thích tối hôm qua mình thật không có làm chuyện gì với đàn ông, anh hơi cười, nhưng có chút ngạc nhiên hỏi: “Đúng rồi. . . . . . Tại sao hôm nay bọn họ vẫn luôn nhắc đến bữa ăn sáng không tệ vậy . . . . . .”

Đông Anh nghe vậy liền mỉm cười nói: “Hôm nay là đại thọ 60 của đầu bếp Trưởng của chúng ta, cho nên tự động chi tiền làm bữa ăn sáng phong phú mời tất cả các đồng nghiệp cùng thưởng thức. . . . . .”

“Thật sao?” Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, mặt không lộ vẻ, gì đột nhiên nói: “Vậy đi thôi”.

“Đi. . . . . . Đi đâu?” Đông Anh kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi bóng lưng, hỏi.

Đọc truyện chữ Full