DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 392: Rất ngọt

Đêm mùa thu có chút nặng nề, giống như không khí lạnh lẽo áp xuống.

Phố xá sầm uất, không chút nào không bị ảnh hưởng, khắp nơi ánh đèn màu xanh, hồng, cam và đèn đường màu vàng chiếu sáng lấp lánh, nơi xa thân cây tương tư quấn bóng đèn nhỏ nhấp nháy nhiều màu sắc, bên đường một dòng song nhỏ đã bắt lên boong tàu, nhà hàng tây bày ghế sa lon màu đỏ thẫm và bàn ăn ở trên sàn tàu, đặt bình sứ trắng nho nhỏ cắm hoa hồng màu đỏ thẫm, cây tương tư lay động bong hoa, rơi một chút rơi vào trên bàn ăn, khách ngồi tại chỗ, mỉm cười nâng ly, ăn cơm, đầu kia quán rượu truyền đến tiếng hoan hô xem bóng.

Trên đường, người đến người đi.

Chú hề MacDonald vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười ngàn năm, nhìn người đi đường qua lại, phân phát tờ .

Một cửa hàng boutique nào đó đi ra ba cô gái thanh xuân khả ái, mặc áo khoác ngoài vừa dầy vừa nặng, không ngừng thổi khí trắng, thật vui vẻ nắm tay nhau, cùng nhau đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh tay trong tay, mười ngón tay nắm chặt đi ở trên đường, nhìn người đi đường lui tới mới phát hiện, hạnh phúc thật sự bình thản.

Hai người nhìn nhau, không nhịn được cười.

Một mùi vị kem tươi truyền đến.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, quả nhiên thấy Kentucky và MacDonald đối lập nhau ở xa xa, ánh đèn hai nhà phòng ăn cũng chiếu sáng rực rỡ, liền tò mò cười hỏi: “Tại sao nơi có MacDonald, nhất định phải có Kentucky?”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn về phía hai phòng ăn, khách hết sức đông đúc, đã nói: “Từ các chiến lược tiếp thị liên quan, đã có một bên làm nghiên cứu thị trường, hơn nữa loại hình ăn uống đều cơ bản giống nhau, vì vậy, một nhà khác cùng mở theo, sẽ giảm bớt rất nhiều chi phí.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, không khỏi mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cô nở nụ cười nhàn nhạt, liền hỏi: “Em cười cái gì?”

“Em cảm thấy kiếp trước bọn họ là oan gia, giống như ngươi và Tổng Giám đốc. . . . . . Người ở bên ngoài nhìn thấy, các người giống như Kentucky và MacDonald yêu thương lẫn nhau mới phải, lại đánh cho anh chết tôi sống. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, ngược lại từ chối cho ý kiến, im lặng.

“Tại sao không nói chuyện?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ dắt bàn tay nhỏ bé của cô, tiếp tục đi về phía trước.

“Này!” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh, dừng chân, gọi anh.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: “Nếu như. . . . . . Có một ngày, anh và cậu ta nhất định phân ra cao thấp, em lựa chọn ủng hộ người nào?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, nở nụ cười, di chuyển bước chân, muốn đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô trở về trước mặt, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc sẽ ủng hộ người nào?”

“Nếu như em và mẹ của anh rơi xuống nước, anh muốn cứu người nào?” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khéo léo cười hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô, nói: “Ở trong mắt em, anh và Trang Hạo Nhiên, có khó lựa chọn như vậy sao? Trong cảm nhận của em, anh giống như cậu ấy?”

Có người không vui.

Đường Khả Hinh không nói nhìn anh, đột nhiên cúi đầu mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm, hơi coi trọng vấn đề này, nghiêm túc hỏi: “Nói! Em sẽ ủng hộ người nào?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi hai mắt phát ra vẻ nghiêm túc, cô đột nhiên mỉm cười, nói: “Nếu như khi đó, em cùng Tổng Giám đốc Trang làm chung, có thể em sẽ ủng hộ anh ấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi có chút không thể tưởng tượng nổi đáp án này, nhìn cô.

Đường Khả Hinh lại nhìn anh, thật lòng nói: “Bởi vì, em không muốn lựa chọn phản bội. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của anh, liền tinh nghịch xoay người, đứng ở trước mặt của anh, nheo mắt nhìn anh nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười, cố ý xoay mặt, không để ý tới cô.

Đường Khả Hinh nhìn thái độ của anh, liền làm bộ như rất phóng khoáng nói: “Anh không vui, được rồi! Chúng ta đổi! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, xoay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh cười nói: “Em sẽ làm cấp dưới của anh, sau đó em và anh ấy yêu nhau! Ngày nào đó xảy ra chuyện gì, em ủng hộ anh, em ở bên anh ấy! Như thế nào?”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn cô, mới vừa muốn phát tác. . . . . . Đường Khả Hinh cũng đã cười ha ha nói: “Em muốn đi mua kem!”

Người cô lập tức muốn chạy về phía trước. . . . . .Cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lại. Cô nắm dây túi xách, mỉm cười xoay người, nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô, nói: “Nhiều năm như vậy, có phải đã quen một mình hay không?”

Đường Khả Hinh có chút không hiểu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô gái ngốc này đứng ở dưới tàng cây tương tư, bộ dáng hiền lành và ngây ngô liền mỉm cười, mới nói: “Bây giờ em và anh đang yêu nhau, nếu như muốn đi làm chuyện gì, đừng làm một mình . . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cười vươn tay véo nhẹ bóp cằm của cô, liền buông cổ tay cô ra, một mình im lặng đi qua bên cạnh cô, một mình đi về phía trước. . . . . . Lại đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi thư ký Đường, muốn ăn kem của Kentucky hay của MacDonald ?”

Đường Khả Hinh vẫn im lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở giữa đường, rất tao nhã và đẹp trai, vẻ mặt nhìn mình càng lộ ra rất cưng chìu, trong lòng của cô chợt ấm áp, mỉm cười nói: “Em muốn Kem tươi Kentucky, kem tươi dâu tây. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền gật đầu một cái, lại xoay người sải bước nghiêm nghị đi về phía cửa kính Kentucky, muốn đẩy nhẹ ra. . . . . . Nhưng anh đẩy không ra, liền sững sờ, đứng ở nơi đó, ngẩng đầu lên nghiên cứu. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.

Có hai nữ sinh mười mấy tuổi từ bên trong đi ra, đẩy cửa ra, nhìn dáng vẻ đẹp trai của ông chú Tưởng Thiên Lỗi, trong chớp mắt ngây người, nghĩ tới trên thế giới này, tại sao có ông chú đẹp trai như vậy?

Tưởng Thiên Lỗi ho nhẹ một tiếng, mới kéo cửa, đi vào Kentucky, sau đó thấy rất nhiều người đứng xếp hàng, anh cũng hết sức phong độ và thân sĩ, đôi tay cắm túi quần, nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, rất có nhẫn nại xếp hàng. . . . . .

Đường Khả Hinh từng bước từng bước đi tới trước cửa Kentucky, cách cửa kính, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ỷ vào chiều cao, ở trong đám người rõ ràng rất đẹp trai, tư thế đứng yên rất nghiêm nghị phong độ, làm cho người của phòng ăn ngạc nhiên nhìn về phía anh, trong lòng của cô lại hiện lên trận trận ấm áp, hai mắt không biết vì sao hồng nhuận.

Thời gian trôi qua một lúc.

Rốt cuộc đến lượt Tưởng Thiên Lỗi, chỉ thấy anh đứng ở trước quầy, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng phía trước mặt, nữ nhân viên Kentucky nhìn anh, lập tức sững sờ, quên hỏi anh muốn mua gì. . . . . .

“Tôi muốn một ly. . . . . . Kem tươi dâu tây. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã móc ví ra, từ bên trong rút ra 100 đồng, đưa cho cô gái kia.

“A, anh chờ một chút.” Nhân viên phục vụ lập tức cầm lấy 100 đồng bỏ vào trong máy tính tiền, lập tức xoay người, cầm ly lên, múc đầy một ly kem, ở phía trên đầu ly kem tưới một chút dâu tây. . . . . . Mới vui vẻ đưa tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Kem tươi dâu tây của anh. . . . . .”

“Cám ơn” Tưởng Thiên Lỗi lễ phép cám ơn, nhận lấy kem tươi dâu tây, liền ngẩng đầu lên, im lặng nhìn về phía cô gái trước mặt, hai mắt quen chăm chú và bình tĩnh. . . . . .

Mặt Cô gái trong chớp mắt đỏ bừng, cúi đầu, không biết nói cái gì. Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, liền có chút nghi ngờ, lại lễ phép gọi nhỏ: “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư?”

Gọi đến tiếng thứ hai.

Cô gái mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tim đập mạnh, mặt đỏ tới mang tai, cười đáp: “Vâng?”

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, cười nói: “Cô. . . . . . Quên thối tiền cho tôi, tôi đưa cho cô 100 đồng. . . . . . Cô phải thối lại tôi 93 đồng. . . . . .” .

“A a! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô gái lập tức từ trong máy tính tiền, rút ra 93 đồng, đỏ mặt đưa tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhận lấy, nói tiếng cám ơn, liền cầm ly kem kem tươi dâu tây, xoay người đi ra ngoài.

“Rất đẹp trai . . . . . .” Người phục vụ kia sững sờ, ánh mắt nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi to lớn cao ngạo, khẽ cắn môi dưới, nói: “Nếu như có thể cùng anh ấy yêu một ngày, tôi chết cũng chấp nhận. . . . . .”

Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang cầm ly Kem tươi đi ra, nhìn mình, im lặng cười cười, cô cũng cảm động ngọt ngào nở nụ cười, nói nhỏ: “Có phải. . . . . . Người ta lại quên thối lại tiền cho anh hay không?”

“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi đưa ly Kem tươi cho cô.

“Quỷ hẹp hòi.” Đường Khả Hinh cười nhận lấy ly Kem tươi.

“Anh rất coi trọng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, dừng lại một lát, mới nghiêm túc nói: “Một số vật gì đó có phải là của anh hay không? Nếu là của anh, anh điều khiển nó, sau đó sử dụng nó. . . . . .”

Anh nói xong, trực tiếp đem 93 đồng, thả vào trong lọ tiền lẻ của một người ăn xin nhỏ ở bên cạnh. Đường Khả Hinh nhìn anh. Sau khi Tưởng Thiên Lỗi để tiền xuống, mới đứng lên, nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, cười nói: “Ăn nhanh lên, sắp tan rồi.”

“Chúng ta ăn chung!” Đường Khả Hinh lập tức cầm ly kem, đi lên trước, muốn múc một muỗng cho anh ăn.

“Anh không muốn, thời tiết lạnh như vậy, anh không ăn.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười từ chối, tiếp tục đi về phía trước.

“Ăn đi mà, thật sự rất ăn ngon, chúng ta cùng nhau chia sẻ mà. . . . . .” Đường Khả Hinh múc lên một chút kem, theo sau, muốn đưa tới trên môi anh. . . . . .

“Không muốn. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười kiên quyết đi về phía trước.

Đường Khả Hinh đột nhiên tức giận đứng tại chỗ, một mình ăn từng ngụm từng ngụm kem. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đi về phía trước, cảm giác bên cạnh không có tiếng động, chỉ đành bất đắc dĩ xoay người nhìn Đường Khả Hinh một mình không vui ăn kem, đột nhiên mỉm cười, khẽ thở dài, chỉ đành phải xoay người, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, im lặng nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn kem, cô quen ăn cái gì muốn cùng chia sẻ với người khác, cô giáo mẫu giáo dạy như vậy.

“Thật không có cách nào với em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai gầy nhỏ của cô, khom người xuống, hôn nhẹ ở trên môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, kêu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi lại cười rất hấp dẫn, mút kem ngọt ngọt lạnh lạnh trong môi mềm mại của cô, mới bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón cái nhẹ nhàng quét lên bờ môi cô, hài lòng và cưng chìu nói: “Rất ngọt. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngây ngốc đứng tại chỗ.

Người khác cũng đã mỉm cười đi về phía trước. . . . . .

Đọc truyện chữ Full