DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 449: Chặt cậu ta thành hai đoạn

Ban đêm.

Mưa tiếp tục rơi xuống róc rách.

Trong phòng bếp có tiếng động gõ xuống.

Trang Hạo Nhiên một mình im lặng đứng ở trước phòng bếp, đem thịt gà đã làm xong, dùng dao nhanh chóng cắt thành hạt lựu, sau đó đeo bao tay trong suốt, trộn đều toàn bộ chúng, mở nắp nồi ra, bỏ vào trong nồi cháo nóng hổi thơm phức, khuấy đều, lại bỏ vào gừng đỏ đã thái sợi, đảo nhẹ, cảm nhận được hương vị mình muốn, lại từ trong tủ lạnh, lấy ra củ cải đã ướp xong, cắt thành khoanh nhỏ, cầm muỗng, cẩn thận múc cháo nóng hổi vào chén, lấy một chút củ cải. . . . . .

Bưng chén cháo nóng hổi đặt ở khay lên, để lên cái muỗng nhỏ, mới bưng khay, xoay người đi ra phòng bếp, đi qua phòng khách, đi lên lầu, thấy Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nệm trắng tinh, nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi. . . . . .

"Ngủ rồi?" Anh bưng chén cháo đi tới, kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh khẽ mở mắt.

Trang Hạo Nhiên bưng chén cháo, cẩn thận đặt ở đặt ở trước giường, ngồi xuống, quay đầu, hơi mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng dịu dàng nhìn anh.

"Dậy, ngâm nước biển rất lâu, phải ăn một chút, nếu không sẽ không tốt cho bao tử, tối hôm qua cô mới vừa bị sốt chưa khỏi. . . . . ." Anh nghiêng người tới trước, cẩn thận đỡ cô, lấy gối đầu, tựa vào sau lưng, để cho cô dựa vào.

Đường Khả Hinh ngồi dậy, nhìn anh, ngạc nhiên nói: "Tại sao anh biết, tối hôm qua tôi bị sốt?"

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, bưng chén lên, cẩn thận múc lên một muỗng cháo, cúi xuống, thổi nhẹ, nói: "Cô náo loạn một trận lớn như vậy, người nào không biết? Khâu vết thương không biết đau, Tiêu Đồng nói với tôi thật rất kinh khủng. . . . . ."

Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới đưa cháo đến bên môi cô, nói: "Ăn đi, bà cô."

Đường Khả Hinh nghiêng người tới trước, húp một hớp cháo, chợt cảm thấy thơm nồng, trơn miệng, mùi vị gà rất thơm, lại nhớ tới, hỏi Trang Hạo Nhiên: "Đúng rồi, chúng ta nhảy biển, máy tính. . . . . ."

"Chống nước. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, thổi nhẹ muỗng cháo, đưa đến môi cô.

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, uống xong muỗng cháo, nhìn anh nói: "Anh có chuẩn bị nhảy biển à?"

Trang Hạo Nhiên lại dùng cái muỗng, nhẹ nhàng múc lên một chút cháo nóng, mới cười nói: "Chuẩn bị mọi khả năng, đây là ưu thế thành công của tôi."

"Thật là hao tâm tổn trí. . . . . ." Đường Khả Hinh châm chọc nhìn anh, nói: "Ngàn dặm xa xôi từ Anh quốc trở lại, vì lấy được mảnh đất này, ngay cả cơm cũng không ăn, ngay cả mạng cũng không cần. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, mỉm cười bất đắc dĩ nhìn cô.

"Làm gì?" Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn anh.

"Loại kế hoạch này, lúc nào thì cũng có thể thực hiện, cũng không cần gấp nhất thời. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại im lặng múc cháo, đưa tới bờ môi cô.

"A!" Đường Khả Hinh có chút tức giận nhìn anh, nói: "Đúng vậy, lúc trở lại, có kẻ ngốc tôi đây cùng điên khùng với anh, đương nhiên là phải nắm chặt thời gian."

Trang Hạo Nhiên dừng lại nhìn người này, đột nhiên mỉm cười, nói: "Cô xem đi, hôm nay tôi vừa trở về, nhìn thấy dáng vẻ của cô. . . . . ."

"Dáng . . . . . . vẻ gì?" Đường Khả Hinh nhìn anh.

"Dáng vẻ trầm lặng, cô khó chịu, người bên cạnh cũng khó chịu!" Trang Hạo Nhiên nói thẳng: "Tôi biết rõ cô bị thương, nhưng tôi không có nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy! Lúc ấy tôi đi, cô là một cô gái tươi vui ngang tàng, muốn thu dọn đồ đạc cho tôi, thậm chí lớn tiếng la hét nói muốn yêu anh ấy, chết cũng muốn yêu, kết quả thật không kém nhiều lắm."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.

"Trong cuộc đời không phải chỉ có tình yêu, cô thật vì tình yêu, muốn vứt bỏ mọi thứ sao? Vậy cô vất vả sống tốt, là vì cái gì? Cô từ bỏ tất cả, còn ai muốn yêu cô? Còn ai tôn trọng cô?" Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, hỏi!

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô thật lâu, mới nói tiếp: "Cuộc sống, nếu muốn sống cho tuyệt vời thì phải hiểu đây là một phiêu lưu mạnh mẽ, tôi dẫn cô đi đến hôm nay là muốn cho cô hiểu, cô còn sống thì phải sống cho thật tốt, sống cho tuyệt vời! !"

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh, không nhịn được cười nói: "Anh không sợ tôi sẽ chết đuối à?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, nói: "Nói đùa! ! Tôi đã từng thiếu chút nữa chết ở trong biển, bắt đầu từ khi đó, mỗi ngày tôi ngâm mình ở trong biển, chinh phục nó, xem như sự nghiệp thứ hai trong cuộc đời của tôi! Ở dưới đáy nước, nó chính là thế giới thứ hai của tôi !"

Đường Khả Hinh không nói ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn đứa ngốc này, không nhịn được vươn tay, véo nhẹ cằm cô, mới cười nói: "Hôm nay ở trên thuyền. . . . . . Cô rất đẹp. . . . . . rất tự tin. . . . . . Rất tuyệt! Tôi kiêu ngạo vì cô, tự hào vì cô."

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, lại không nhịn được cười vui vẻ, hơi có chút hả hê hỏi: "Có thật không?".

"Ừ, thật. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười đáp, nhưng lại sợ cô học thói xấu, bổ sung một câu như vậy: "Được rồi, trộm đồ là không đúng. . . . . . Nhưng tôi cho cô biết, hôm nay tôi không trộm, anh ta cũng sẽ trộm, vậy tại sao tôi phải nhường cho anh ta? Anh ta và tôi tranh giành công bằng, giành được sao?"

"Nhưng anh vẫn không đúng . . . . . ." Đường Khả Hinh kiên trì ý kiến, nói.

"Cho nên cô đừng học tôi . . . . . Cô cũng học không được. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn cười, múc một muỗng cháo, đưa đến bờ môi cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười, nghiêng người tới trước, uống một hớp cháo.

"Ăn ngon không?" sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên nhìn cô rất xa cách, rốt cuộc sắc mặt hơi hồng nhuận, người cũng khôi phục được không tệ, nở nụ cười.

"Ăn ngon. . . . . ." Đường Khả Hinh khéo léo gật đầu.

Trang Hạo Nhiên bưng chén cháo, múc nhẹ một muỗng nhỏ, đưa bên môi Đường Khả Hinh, lại nói: "Hứa với tôi, mặc kệ tương lai gặp phải bất cứ chuyện gì, dù đau khổ tình yêu đi nữa cũng phải cắn răng nhẫn nại, cũng sẽ đi qua, phải cười thật vui vẻ, sống thật vui vẻ."

Đường Khả Hinh nhìn anh, dừng lại một lát, khẽ gật đầu.

"Không thể chán nản, không thể không biết đau, cũng phải để cho mình dũng cảm một chút. . . . . . Mặc kệ yêu có được hay không đều cần một trái tim mạnh mẽ." Trang Hạo Nhiên lại múc một muỗng cháo, đưa đến bờ môi cô, căn dặn.

Đường Khả Hinh hiểu rõ, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, khẽ mỉm cười. Đường Khả Hinh cũng cười, cười thật vui vẻ mà ngọt ngào.

Trang Hạo Nhiên lại múc một muỗng cháo đưa đến bờ môi cô, mới nhịn cười hỏi: "Bình phong của tôi đâu?"

Đường Khả Hinh không nói nhìn anh, nói: "Tại sao. . . . . . lại nhớ tới bình phong ?"

"Tôi thích, rất ưa thích. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói rất thật lòng.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên cầm cái muỗng, nhìn cô, lại cao giọng nói: "Đừng hẹp hòi như vậy có được không? Cô. . . . . . Cô cũng đã đáp ứng cho tôi, còn muốn lấy về, thật rất tức cười!"

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

"Aiz!" Trang Hạo Nhiên lại cao giọng, có chút căng thẳng nói: "Tôi thật sự rất muốn bình phong này! Rất muốn! ! Cô giấu nó ở đâu vậy? Còn nữa, tại sao cô biết tôi giấu bình phong ở trong hộc tủ kia? Còn tìm được chìa khóa! Tại sao động tác nhanh như vậy?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mình cũng rất ngạc nhiên cười nói: "Tôi cũng không biết, lúc ấy tôi tức giận đi lên tới lầu hai, liền trực tiếp đi về phía hộc tủ, kéo nó ra, cầm chìa khóa, mở hộc tủ, ôm bình phong. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên trợn mắt nhìn cô, không thể tưởng tượng nổi.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, cười phốc một tiếng, nói: "Đây là sự thực."

Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng một lúc, mới thả chén xuống, nhìn cô, nói: "Được rồi, vậy cô nói cho tôi biết, bình phong của tôi đâu? Cô giấu nó ở đâu ? !"

Đường Khả Hinh thật im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn cô, lại nói: "Này! ! Thật không trả lại cho tôi à? Sau này, cô lập gia đình, tôi tặng cho cô một xe đồ cưới có được không?"

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên cười, dịu dàng nói: "Tôi không muốn đồ cưới, chỉ hy vọng, tương lai, tôi thật sự phải lập gia đình, anh cùng tôi đi trên thảm đỏ. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô một lúc lâu, mới dịu dàng nói: "Tốt. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền im lặng không lên tiếng, nhấc chăn lên, chân không đi về phía hộc tủ Trang Hạo Nhiên để bình phong lúc đầu, ngồi xổm người xuống, lấy chìa khóa mở ra. . . . . 

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô.

Tủ treo quần áo mở ra.

Đường Khả Hinh đột nhiên từ bên trong ôm ra bình phong còn chưa có khảm thủy tinh xong, xoay người, cười nhẹ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trong lòng Trang Hạo Nhiên vừa động, ngẩng đầu lên, nhịn cười  nhìn cô. Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, cố ý nhịn cười.

"Cô trả về từ lúc nào vậy?" Trang Hạo Nhiên đè nén kích động, nhìn cô, hỏi nhanh.

Đường Khả Hinh ôm bình phong đi tới trước mặt của anh, mỉm cười nói: "Ngày anh trở về nước, tôi đặt nó trở lại."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẫn ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm. Đường Khả Hinh cũng cúi xuống, dịu dàng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn Bình phong con cáo nhỏ trong tay Khả Hinh, trong lòng ấm áp, nở nụ cười, vươn tay cầm bình phong, đặt ở trước mặt, nhìn từng đường kim mũi chỉ rất mềm mại, thậm chí đáng yêu, cảm động nói: "Biết tại sao tôi không khảm thủy tinh nữa không?"

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

“Bởi vì nó không thể phục chế, bởi vì nó. . . . . . chỉ có một ở trên đời . . . . . .”

***

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn trong Laptop, Trang Hạo Nhiên mới từ nước Anh trở về cùng Đường Khả Hinh ăn mặc khêu gợi, tay trong tay đi ở hành lang thật dài, sau đó hình ảnh chuyển đổi, cuối cùng chuyển tới Trang Hạo Nhiên kéo Đường Khả Hinh cùng nhau nhảy xuống biển, rốt cuộc anh bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, hai mắt xẹt qua tức giận, nhìn hình ảnh ở mạn thuyền trống trơn, giận dữ nói: "Tôi muốn chặt cậu ta làm hai đoạn ! !"

Bọn Trần Tuấn Nam và Đông Anh không dám lên tiếng! !

"Trang Hạo Nhiên đâu?" Tưởng Thiên Lỗi tức giận ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ rống lên ! !

Đọc truyện chữ Full