DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 539: Giao nhau

Phòng Tổng thống.

Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra. Sắc mặt chăm chú, nhìn người đang cuộn mình trên ghế sô pha, mới mấy ngày không gặp, Cố Di sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy sợ hãi, hai tròng mắt nghi hoặc lóe lên, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Cố Di không dám lên tiếng, chỉ vội vàng kéo váy ngủ màu đỏ thẫm, che khuất hai chân trắng tuyết của mình, nước mắt chảy xuống nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra? Tôi thậm chí không biết cha đứa nhỏ, rốt cuộc là ai..."

Trang Hạo Nhiên nhíu mày không lên tiếng, lại lộ ra nét mặt ngạc nhiên nhìn cô.

"Ngày đó tôi theo cha mẹ đến Italy du lịch, vừa mới về nước, Monica nhờ tôi giúp cô ấy đi tham gia một bữa tiệc, tôi lúc đó vừa mới xuống máy bay, trong lòng suy nghĩ cha mẹ có thể còn muốn tiếp tục đến Nhật du lịch, có chút lo lắng chứng cao huyết áp của mẹ, liền vô tình đồng ý với cô ấy, tiệc được cử hành ở biệt thự JIESSY, lúc mới bắt đầu, còn rất tốt , tôi cùng một số người trò chuyện vui vẻ, thế nhưng lúc trời tối, tôi càng lúc càng phát hiện có gì đó không ổn, bên ngoài vệ sĩ càng lúc càng nhiều, cửa lớn dần dần đóng lại , hơn nữa nhiều người còn xuất hiện trong phòng, mặc áo ngủ khêu gợi, tôi luôn luôn biết anh và chị Trang đều không thích tình huống đó, tôi có thể trốn tránh, thế nhưng tôi không ngờ, tôi vừa muốn đứng dậy, thì phát hiện đầu óc quay cuồng rồi hôn mê bất tỉnh..." Cố Di nói đến đây, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, tim đau đớn nghiêng đầu dựa vào ghế sô pha, uất ức mà đáng thương khóc lên: "Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, tôi phát hiện tôi thân thể trần truồng, nằm ở một nơi xa lạ... Khi đó tôi, cả người đều suy sụp ... Thế nhưng tôi rất sợ hãi, tôi không dám nói cho anh biết, tôi càng sợ người ta biết... Tôi liều mạng muốn quên chuyện này, nhưng tôi không nghĩ đến tôi lại có thể mang thai... Tôi mang thai..."

Cố Di đau khổ thất thanh khóc lên.

Trang Hạo Nhiên tim đau buốt, nhìn hồng nhan tri kỷ từ trước đến nay vẫn yêu mến mình, nặng nề thở dài, chậm chạp đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nhẹ vươn tay, khẽ vuốt sau gáy cô.

"Hạo Nhiên..." Cố Di đau lòng ôm hai chân Trang Hạo Nhiên, khóc nói: "Tôi nhìn thấy tin tức, mọi người đều đang nói đứa bé này là của anh, tôi xin lỗi anh, tôi làm liên lụy đến anh, còn làm liên lụy đến công ty anh! Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ đứng ra làm sáng tỏ, tất cả chuyện này không liên quan đến anh! Anh yên tâm!"

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hai mắt bộc lộ đau đớn, yếu ớt nói: "Hiện tại... Quan trọng nhất , không phải chuyện này..."

Cố Di mở to đôi mắt đẫm lệ, ngẩng đầu, thất thần nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cũng chậm rãi cúi đầu, nhìn Cố Di, hỏi lại: "Thực sự... Không biết người kia là ai sao?"

Cố Di lại đau khổ uất ức lắc lắc đầu, nước mắt chảy xuống dưới.

Trang Hạo Nhiên gật gật đầu, tay lại khẽ vuốt sau gáy cô, nhàn nhạt nói câu: "Không có chuyện gì..."

Cố Di rất quan tâm cảm nhận Trang Hạo Nhiên, cảm giác được bầu không khí không bình thường, trong lòng nhảy dựng lên, nhìn anh, nhẹ giọng gọi: "Hạo Nhiên..."

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ là lại khẽ vuốt mái tóc xoăn của cô, liền trầm mặc buông cô ra, rời đi.

"Hạo Nhiên, anh đi đâu vậy?" Cố Di nhìn anh, sợ hãi gọi: "Anh đừng rời xa tôi, tôi rất sợ..."

"Tôi đi rồi sẽ về..." Trang Hạo Nhiên nói hết lời, người đã nhàn nhạt mở cửa, đi ra ngoài, ngoài cửa hai nam hai nữ người phương Đông, cùng mặc áo đen, trầm mặc chờ đợi, anh im lặng ngửa mặt không lên tiếng, hai mắt giống như chim ưng, chiếu ra một loại ánh sáng sắc bén, hai tay nhẹ đút túi quần, đi về phía trước, bốn người lập tức bước theo sau...

"Điều tra cho ta người kia là ai... Ta muốn đem hắn xé nát!"

Một câu nói, nhẹ nhàng bay lượn ở nơi tôn quý mà xa hoa, rất lâu không tan biến đi.

London, buổi tối, mưa phùn, sương mù, tựa như một giấc mộng huyền ảo!

Ẩm ướt róc rách, khắp nơi tất cả đều là ẩm ướt róc rách!

"A ——————" Một quán bar nào đó truyền đến một loạt âm thanh bị phá sập, một người từ trong cửa sổ thủy tinh, xông thẳng ra, cuối cùng ngã trên cái hẻm nhỏ ẩm

ướt róc rách, phun ra một vũng máu, sợ đến mức nói không nên lời, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng, nhìn về phía người đi tới!

Bốn gã đàn ông người phương đông, mặc trang phục đen, lạnh lùng đến gần tên thanh niên Anh quốc kia, tràn ngập sát khí! !

"... ... ..." Tên thanh niên này tay giữ bộ ngực muốn vỡ nát của mình, vừa muốn ngẩng đầu lên, thế nhưng ngực đau đớn, lại phun một ngụm máu, nói không nên lời.

Một người đàn ông phía trước, mặc âu phục màu đen thẳng tắp, áo sơ mi trắng hở cổ, trước vạt áo phối kèm một bông hoa gạo màu trắng làm bằng tơ tằm, đôi mắt bén nhọn như chim ưng, từ từ xuất hiện trong hẻm nhỏ, nhìn tên thanh niên đang nằm thoi thóp trên mặt đất, nhớ tới vừa rồi hắn đang muốn cùng hai người phụ nữ chơi trò mập mờ, hai tròng mắt hắn lại mạnh mẽ chớp lóe, phía sau bốn người nhanh chóng tiến lên, đem người này từ trên mặt đất bắt đứng lên, người đàn ông dẫn đầu, lại vươn năm ngón tay, hướng ngực người kia, vung ra một quyền chết người!

"Phốc ——————" Mặt tên thanh niên kia, đau đớn, máu tươi lênh láng phun ra , vấy đỏ âu phục người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên khinh bỉ cúi đầu, nhìn âu phục của mình bị vấy bẩn vài giọt máu đỏ, đôi mắt sắc bén chợt lóe, trong nháy mắt thành phố này giống như trong truyền thuyết ma quái, anh đi tới trước mặt tên thanh niên kia, năm ngón tay nắm chặt thành một đấm, hướng trên mặt hắn, dồn sức đấm! !

Một trận âm thanh xương mặt vỡ vụn truyền đến! !

"A ——————" Tên thanh niên kia té ngã trên mặt đất ẩm ướt, vì vỡ vụn và đau đớn, nằm trên mặt đất, không nhúc nhích được, hai mắt thậm chí bị đánh đến mức phình ra tia máu đỏ!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tức giận kéo bông hoa ngay trước vạt áo của mình xuống, giũ ra làm thành khăn tay trắng, chán ghét cùng khó chịu lau tay phải của mình, ném trên người cái tên giãy giụa sắp chết này, toàn thân đều là máu người, lúc trước còn muốn nói gì đó, hiện tại một câu cũng không muốn nói, nhanh chóng xoay người, thấy hắn chướng mắt muốn rời khỏi, ai biết vừa mới xoay người trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên truyền đến hình ảnh một cái hẻm nhỏ, một cô gái, mặc đồng phục quán bar màu hồng, tóc thắt hai bím, trong miệng lảm nhảm đọc :” Xích hà châu, xà ngọc rồng, phẩm lệ châu...”

Anh tạm ngừng chuyển động, hai tròng mắt mở to, dường như nhìn thấy một hình ảnh khiếp sợ nào đó, hồi ức kia từng đợt muốn quay về... Anh kiềm chế cảm xức, tay nắm chặt quả đấm, để cho đầu óc liều mạng nhớ lại...

"Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không làm thương tổn cô! Tôi vừa nghe cô đọc tên các loại rượu, tôi biết cô là người yêu rượu! Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, tôi rất có thể sẽ gặp bất trắc! Trên người tôi có một vật phẩm rất quý giá, phiền cô đem nó mang đến giao tận tay cho Tưởng lão Tổng giám đốc khách sạn Á Châu, nhớ kỹ! Không được qua tay người khác! Người thân cũng không được! Ông ấy nhất định sẽ báo đáp cô! Tôi thề! Đây là tiền đặt cược sinh mệnh cuối cùng của tôi! Cầu xin cô ! Vật này quan hệ đến vận mệnh hai gia tộc! Vô cùng quan trọng! Xin nhờ cô!"

Trang Hạo Nhiên lại mở to hai mắt, chắc chắn vừa nghe thấy giọng nói của mình, thậm chí nhìn thấy trong bóng tối một đôi mắt to sáng ngời, linh động, hăng hái vội vàng nhìn mình...

"Tôi không biết anh, tôi tại sao phải giúp anh a? Tôi không biết những người anh đang nói này! ! Tôi nên làm như thế nào a?"

Một giọng nói ngọt ngào cùng vội vã, mang theo sự thuần khiết độc nhất của tuổi trẻ bay tới! !

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, nhìn cái hẻm nhỏ sâu thẳm kia, vừa muốn nói...

"Tổng giám đốc..." Giọng nói của nữ vệ sĩ, nhàn nhạt truyền đến: "Nhận được điện thoại, nói Cố Di tiểu thư đang ở bệnh viện, muốn bí mật tiến hành phẫu thuật..."

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt quay đầu, khẩn trương gấp rút nhìn cô nói: "Cái gì?"

"Nếu như ngài muốn ngăn cản, mau đi thôi..."

Trang Hạo Nhiên không có nhiều thời gian suy nghĩ nữa, nhanh chóng đi về phía trước.

Một chiếc xe con màu bạc, trong trời đêm âm u tăm tối chạy như bay, lấy tốc độ nhanh nhất, tới bệnh viện, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuống xe, vừa muốn chạy vào bệnh viện, lại nhìn thấy Cố Di, một thân một mình, mặc quần đùi màu đen bó sát, tây trang ngắn màu trắng, bứt tóc, gương mặt tiều tụy nằm bên cạnh cửa sổ cổ màu đen trong bệnh viện, mặc nước mưa rơi rớt, vẫn thờ ơ...

Trang Hạo Nhiên vội vàng thở không ra hơi, đau lòng dừng bước lại, nhìn về phía cô.

Cố Di sắc mặt tái nhợt, im lặng không lên tiếng, ôm túi xách, đặt ở bụng, lạnh buốt run rẩy.

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, chỉ im lặng cởi âu phục, đi tới trước mặt cô, nhẹ đem âu phục choàng trên người cô, theo vai sửa sang đến trước cổ áo...

Cố Di nước mắt chảy xuống, xót xa trong lòng nghẹn ngào nói: "Tôi vẫn khát vọng cùng anh sinh thật nhiều bé cưng, anh biết, tôi vẫn rất thích bé cưng... Tôi rất thích con nít..."

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ vươn ngón tay mềm mại, cẩn thận đem tóc dưới lưng, nhẹ lấy ra cho cô.

Cố Di đột nhiên nức nở, khóc lên nói: "Tôi biết tôi đáng chết! Tôi biết tôi nên có trách nhiệm với cuộc sống của mình! Tôi biết tôi hẳn là nên xóa sạch nó đi... Nhưng làm thế nào đây? Tôi không cam lòng... Tôi không cam lòng..."

Cô che mặt khóc lên.

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ yên lặng vươn hai tay, nhẹ đem cô ôm vào trong lòng, khẽ hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, không nói gì nữa.

Tri kỹ, khi ở cạnh nhau luôn luôn im lặng .

Các bạn có biết, khi anh không yêu tôi, thế nhưng tôi yêu anh, vậy tôi theo đuổi anh, anh có yêu tôi hay không, cũng không sao cả... Kỳ thực, chính là vì một chút không sao cả, sẽ trở thành bi kịch, vì sao lại không sao cả? Cô nếu như yêu một người, xin dũng cảm lớn tiếng nói ra, nói với anh ta, tôi yêu anh, xin anh cũng yêu tôi được không? Có được không?

Chỉ là một chút duyên phận, luôn luôn sẽ có số mệnh .

Bởi vì Cố Di mang thai, và những scandal liên tiếp, thật nhiều sự cố, Trang Hạo Nhiên đều phải xử lý, đầu tiên là giúp Cố Di xuất ngoại giải sầu, vừa săn sóc cô, còn có đứa bé trong bụng, thậm chí cùng cô đến Nhật Bản nhận lỗi với cha mẹ, sau khi được tha thứ, anh mới yên tâm để Cố Di ở cùng với cha mẹ, một thân một mình trở lại Pháp, trong lòng vẫn nghĩ về Đường Khả Hinh, lại đi vùng phía Nam tìm trong một khoảng thời gian thật dài...

Cứ như vậy ngày qua tháng lại, thời gian sắp qua hai tháng nữa, mùa xuân qua đi, mùa hè sắp đến, bầu trời nước Anh, càng lúc càng sáng sủa, khắp nơi trăm hoa rực rỡ, những đóa hoa hồng đỏ tươi nở rộ, du thuyền trên sông Thames, hớn hở chạy, vòng đu quay khổng lồ hạnh phúc xoay tròn...

Trang Hạo Nhiên lại như thường ngày, toàn thân mệt mỏi lái xe, trở lại Tổng công ty, lúc dừng xe, cảm giác ánh mặt trời hôm nay, rất gay gắt…

Anh dừng xe, nhấc túi du lịch, đi xuống xe, còn đang suy nghĩ về vòng thứ ba cuộc thi đấu rượu đỏ, sẽ phải kết thúc, không biết Đường Khả Hinh ra sao? Cô dường như muốn ẩn nấp cả đời...

Phanh! ! !

"Này!" Bruce lại phiền não cúi đầu, nhìn văn kiện rơi dưới đất.

"SORRY" Trang Hạo Nhiên xin lỗi cười, khom người nhặt văn kiện trên mặt đất lên, lại vô ý thấy phòng ăn Cambridge, anh liền ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên và vui mừng nhìn Bruce, nở nụ cười gọi: "Hi?"

"Hi!" Bruce nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cũng cười.

"we-meet-again." Trang Hạo Nhiên cười nói.

"yes!" Bruce sang sảng cười rộ lên.

"Give-you..." Trang Hạo Nhiên đem văn kiện trong tay đưa cho ông, lại vô ý nhìn thấy báo cáo công tác, là cha mình kí tên, hai mắt anh lóe lên, ngẩng đầu nhìn Bruce, kỳ quái cười nói: "Your-file-is-chairman-of-the-board-signature " (Văn kiện của ông là do Chủ tịch ký tên)

"Yes!" Bruce tiếp nhận văn kiện, bởi vì đây là thi đấu hầu rượu phòng ăn, không thể tiết lộ tin tức, ông mỉm cười bước đi.

Trang Hạo Nhiên đứng một bên, im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng Bruce, đột nhiên nhớ lại cái buổi tối kia, mình đứng trước lò sưởi, nghe giọng nói ngọt ngào phía sau nói: "Em hầu rượu phòng ăn, ở Anh quốc..."

Đôi mắt anh lại mãnh liệt lấp lánh, nhớ tới quản lý khách sạn, nói: "Cô ấy muốn đi nhà ga Ngã Tư Vua..."

Chính là đi ga Cambridge! ! !

Trang Hạo Nhiên mỉm cười xoay người, hết sức không chú ý, nhìn Bruce cười rộ lên nói: "Kexing-recently-had-good?"

"YES! of-cause!" Bruce theo phản xạ có điều kiện quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói.

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt sáng ngời! !

Mùa xuân ở Cambridge, trăm hoa rực rỡ, xuân hè nối tiếp, chính là thời điểm thu hút du khách nhiều nhất trong năm, khắp nơi người đến người đi, trên khuôn mặt họ, tràn đầy kinh hỉ tươi cười, dù sao, muốn sống ở một nơi, lại muốn đi du lịch ở một nơi, tâm tình bất đồng là như thế, nơi này có một cô gái, từng thâm nhập vào mảnh đất này để tồn tại, nỗ lực vất vả, cần cù và hao tổn rất nhiều mồ hôi công sức.

Một chiếc xe con màu bạc, theo ánh mặt trời sáng chói, nơi nơi chim hót hoa thơm, lướt qua phố lớn ngõ nhỏ.

Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo mở ra, một tay cầm tay lái, hai tròng mắt sáng ngời nhìn nơi quen thuộc này, đã từng ở đây, mình cùng Giai Giai từng có một câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng hôm nay, anh vì một cô gái khác, trở lại nơi này, tạm thời không nhớ nổi chuyện cũ trong

quá khứ, chỉ là cảm xúc càng lúc càng dâng trào, khó có thể bình tĩnh, tìm cô đã gần ba tháng...

Hai mắt anh mạnh mẽ chớp lóe, lái xe,lướt qua học viện hoàng hậu, tiếp tục tăng tốc dọc theo một con đường hoa anh đào, cây ngô đồng chạy về phía trước, chậm rãi nhìn thấy nơi giao nhau với con đường hoa anh đào là con đường hoa quế, một chút hoa quế trắng tuyết, bay từng đợt từng đợt mùi hương tựa như tình yêu nồng đậm, làm tâm trí người ta muốn hướng về... Người đàn ông này,mặc dù lúc này tâm tình kích động, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, bởi vì sợ, có thể “Cô gái” kia, không phải là bảo bối của mình...

Chiếc xe thể thao, theo địa chỉ dừng dưới gốc cây quế, Trang Hạo Nhiên vừa dừng xe, vừa quay mặt sang, nhìn đối diện con sông lớn hiện ra một khung cảnh xinh đẹp mộng ảo, trên mặt đất nở đầy hoa hồng màu sắc tươi đẹp, có màu đỏ thẫm, màu trắng, màu hồng phấn, lại còn có cả màu tím... Trên bàn ăn ngoài trời, đặt một chậu hoa, phòng ăn rộng rãi kia, thậm chí còn bài trí ghế dựa thoải mái, còn có giá sách, trái phải hai bên dưới bóng cây hồng nhỏ, gió nhẹ thoảng qua, cây lá nhẹ nhàng lay động, con mèo tuyết trắng, nhẹ nằm trên ghế, hết sức nhãn nhã.

Vì vẫn còn là sáng sớm, phòng ăn vẫn chưa mở cửa kinh doanh, thế nhưng ánh mặt trời sáng rực, đã chiếu rọi làm cho khắp phòng ăn sáng chói .

Trang Hạo Nhiên nhẹ tháo dây an toàn, trong lòng vừa kích động, vừa đẩy cửa xe ra, dọc theo con đường nhỏ thoáng qua từng đợt gió xuân, đi về chiếc cầu nhỏ kia, vừa bước được vài bước trên cầu nhỏ, nhìn cành liễu rủ xuống hấp dẫn, phía trước truyền đến một loạt giọng nói thanh thúy ngọt ngào...

"NIKY... hurry-up..." (NIKY, nhanh lên một chút... )

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, hai tròng mắt nóng cháy gấp rút nhìn về phía trước! !

Đường Khả Hinh mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác áo ca rô trắng xanh dài, đi giày đế bằng màu trắng, tóc dài được thắt qua loa thành một bím, buông xuống trước ngực trái, trên trán tóc mái nhẹ rũ, càng lộ ra đôi mắt to sáng ngời động lòng người, và khuôn mặt tròn nhỏ nhắn ửng hồng, trong tay xách một thùng lớn khăn trải bàn tím đã giặt sạch, đi về phía xích đu, đang chuẩn bị treo lên phơi...

"OK!" NIKY mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, mỉm cười đi đến.

Đường Khả Hinh đứng dưới ánh mặt trời, bộc lộ nụ cười thanh khiết dịu dàng, nhìn cô một cái, mới mỉm cười xoay người, vừa muốn xách thùng lớn tiếp tục đi về phía trước, lại cảm giác được phía trước có một bóng dáng nhàn nhạt, cô sửng sốt, dừng lại động tác trong tay, trong lòng không hiểu sao khẽ xúc động, ôn nhu ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trên chiếc cầu nhỏ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lại chăm chú nhìn mình chằm chằm, tim cô đập mạnh một cái, khiếp sợ hai tay mềm nhũn, thùng lớn rầm rơi trên mặt đất, lăn đến bên cạnh bãi cỏ...

Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái dịu dàng dưới ánh mặt trời đang đứng trước mặt, mới mấy tháng không gặp, ngày càng xinh đẹp duyên dáng đáng yêu, thuần khiết tựa như hoa sen, hai tròng mắt tỏa ra ánh nhìn cứng rắn, trong lòng anh đau buốt! !

Đường Khả Hinh hai tròng mắt đầy lệ, không thể tin nổi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên xa xôi như cách cả một thế hệ, trên mặt có chút run run kích động, lại nói không nên lời, chỉ là yên lặng bước, hướng anh đi đến...

Trang Hạo Nhiên khổ sở nuốt chua xót cùng kích động xuống cổ họng, cũng chậm rãi đi xuống chiếc cầu nhỏ, bước tiếp trên bãi cỏ xanh mềm mại, hướng cô đi đến...

Cuối cùng, hai người đứng giữa những đóa hoa hồng tươi đẹp, cùng nhìn người đối diện, muốn nói gì cũng không nói nên lời, chỉ xúc động cười...

Ánh mặt trời, tiếp tục oáng ánh buông xuống.

Hình bóng hai người, liền như vậy giao nhau cùng một chỗ...

Đọc truyện chữ Full