DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 543: Kéo dài một vạn năm

Xe đạp tiếp tục dọc theo con đường quanh co ẩm ướt chạy tới, người đi đường thưa dần, mưa bụi lất phất.

Đường Khả Hinh tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, cầm cây dù trong suốt, nghe tiếng mưa rơi tí tách, nhìn đám người lác đác, thỉnh thoảng từ một cửa hàng nào đó đi ra, hoặc là một nữ sinh viên tóc vàng người Mỹ ăn mặc gợi cảm, đi vào một cửa hàng kinh doanh đồ cổ, cô đột nhiên mỉm cười, hỏi: "Anh là ở nơi đó, gặp được Giai Giai sao?"

Cô không quên anh đã từng có một câu chuyện tình yêu khó quên này, từng ngồi trên xe thể thao của anh, tận mắt nhìn thấy anh lần đầu tiên vì tình yêu mà bộc lộ sự mất mát chân thực như vậy.

Trang Hạo Nhiên đạp xe, chỉ nâng mặt cười.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông anh tuấn này, hai mắt chỉ bộc lộ nét mặt thản nhiên, tuy không thể hiện ra, thế nhưng có thể tưởng tượng, Giai Giai ở trong tim anh, rất quan trọng, cô nhịn không được, có chút tò mò hỏi lại: "Giai Giai, còn đang ở Cambridge sao?"

"Ở đây..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

"Thực sự a?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên cười nói.

"Uhm..." Trang Hạo Nhiên lái xe nhanh nhẹn tránh khỏi đoạn đường chính đang kẹt xe, hết sức quen thuộc địa hình chuyển qua một khúc quanh, lướt qua một cửa hàng chuyên kinh doanh giày múa ba lê...

Đường Khả Hinh lập tức mạnh mẽ xoay mặt, nhìn nơi mình vừa lướt qua, nhất quyết phải nhìn thấy đôi giày khiêu vũ kia, thường được trưng bày giữa tủ kính, một đôi giày khiêu vũ màu trắng, hết sức tinh xảo, có thể đi ngày thường, cô thích nhất hoa văn hình con chuồn chuồn xanh biếc trên chiếc giày...

"Sao thế?" Trang Hạo Nhiên cảm giác cô có chút khác biệt, cúi xuống, hỏi cô.

"Không..." Đường Khả Hinh chỉ cười cười, tiếp tục nhìn con đường nhỏ phía trước, vòng qua đường lớn, dọc theo con đường nhỏ phía trước một học viện nào đó là con sông lớn, chạy về phía trước, cô quay lại đề tài vừa rồi, nhẹ nhàng hỏi: "Anh còn nhớ cô ấy sao?"

Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, cuối cùng mới nói: "Thỉnh thoảng..."

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực anh, đột nhiên gượng cười nói: "Đàn ông thật là, có thể quên một người nhanh đến như vậy!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại cười rộ lên nói: "Xin em! Là cô ấy bỏ rơi anh!"

"Thế nhưng em nghe giọng điệu của anh, cô ấy vẫn còn yêu anh..." Đường Khả Hinh nhẹ giọng nói.

Trang Hạo Nhiên thản nhiên cười cười.

"Em vẫn cảm thấy, chỉ cần anh theo đuổi... Cô ấy sẽ trở lại..." Đường Khả Hinh thật sự cảm thấy, người đàn ông như Trang Hạo Nhiên, bất luận cô gái nào trên thế giới cũng đều yêu mến.

Trang Hạo Nhiên đem xe đạp, dựng dưới một gốc cây đại thụ, cúi đầu xuống nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh cười nói: "Sao vậy a?"

"Ở trong thế giới của em, tình yêu chỉ cần có thể theo đuổi, sẽ quay trở lại , đúng không?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô, lạnh nhạt hỏi.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, không biết nên nói như thế nào.

Trang Hạo Nhiên dự định một lần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, nhẹ đỡ cô xuống xe, đem xe dừng dưới cây đại thụ, sau đó cầm khóa xe, im lặng đem xe khóa kỹ, bởi vì ở đây, rất nhiều người yêu thích xe đạp, muốn chạy liền lấy chạy đi mất.

Đường Khả Hinh cảm giác mưa đã ngừng, liền cất dù, im lặng nhìn anh.

"Giai Giai là một phụ nữ rất có lý tưởng, theo đuổi nghệ thuật, cô ấy rất rõ ràng phương hướng của mình, hiểu rất rõ bản thân mình muốn gì, có lẽ đó chính là điểm hấp dẫn anh..." Trang Hạo Nhiên khóa kỹ xe, đứng cạnh bờ sông lớn, nhìn dòng nước lặng lẽ êm đềm trôi, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói.

"... ..." Đường Khả Hinh im lặng đi tới bên cạnh anh.

"Cô ấy thích uống cà phê, thích tiểu thuyết điều tra trinh thám, thỉnh thoảng lúc vẽ tranh, mặc áo màu trắng, quần yếm màu xanh, mái tóc dài, đi chân trần đứng trước mặt tác phẩm của mình, thỉnh thoảng hài lòng, thỉnh thoảng lại lắc lắc đầu, cô ấy không vì nghệ thuật mà điên cuồng, chỉ là nếu như cô ấy không hài lòng về một tác phẩm, cô ấy vẫn sẽ quấn quýt, vẫn suy xét, vẫn làm lại, cho đến khi bản thân cảm thấy hài lòng mới thôi..." Trang Hạo Nhiên nói về cô bạn gái trước, trên mặt bộc lộ vài phần ngọt ngào cùng tự hào, cứ như bọn họ chưa bao giờ chia tay vậy.

Đường Khả Hinh hết sức tò mò im lặng đứng bên cạnh anh, nhìn anh bộc lộ dáng vẻ dịu dàng mà đầy xúc động, một người đàn ông hết sức chân thành.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Em có một chút giống với cô ấy, chính là đối mặt với thất bại, từng lần từng lần sẽ đi đến chiến thắng."

Đường Khả Hinh cười.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía con sông lớn đang êm đềm trôi, mỉm cười nói: "Khi đó, anh bị một loại phong cách trên người cô ấy tỏa ra, thật sâu hấp dẫn, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô ấy, dường như tràn đầy nghệ thuật quyến rũ, chỉ cần một ánh mắt, là có thể nhìn ra suy nghĩ của người khác, lúc trầm lặng, dịu dàng mà đúng mực, suy nghĩ không một chút nào vì sự rối loạn của thế giới bên ngoài mà dao động, luôn có sự sáng suốt và cách nhìn nhận của riêng mình, khi đó, anh cùng với cô ấy ở chung một chỗ, có thể đàm luận mọi chuyện trời Nam đất Bắc, nói về lý tưởng, nói về quan niệm, nói về những tác phẩm nghệ thuật, bọn anh cùng nhau theo đuổi tình yêu, mỗi người đều có những cách nhìn, cũng có chung sự cố chấp, cũng có thể không cố chấp, nhưng bọn anh đều hết sức tôn trọng lẫn nhau..."

Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong lòng khẽ xúc động, có chút không hiểu hỏi: "Nếu đã là như vậy, hai người lúc đó vì sao lại chia tay?"

Trang Hạo Nhiên trầm mặc một lúc lâu, mới nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi: "Em cũng cảm thấy, bọn anh rất xứng đôi sao?"

Đường Khả Hinh thành thật gật đầu.

"Đúng vậy..." Trang Hạo Nhiên bộc lộ sự nghiêm túc hiếm có cùng một chút mờ ám, cười rộ lên nói: "Anh cũng cảm thấy giữa bọn anh, hình như cái gì cũng không thiếu, khi đó, cô ấy vẽ tranh, lúc anh nghỉ ngơi sẽ qua đây chăm sóc cô ấy, làm những món ngon cho cô ấy ăn, vì khi cô ấy ở khách sạn thực sự rất bừa bộn, thậm chí dưới gối của cô ấy anh để đầy đủ tiền bạc, để lúc anh không ở bên cạnh cô ấy, khi cô ấy cuống cuồng vì đói bụng, không phải phiền phức ra ngân hàng rút tiền, có thể lấy ra ăn bữa cơm, anh lúc đó, quyết định đặt đồ ăn ngoài trong một tháng, mỗi ngày đều mang tới trước cửa nhà cô ấy... Thế nhưng em không biết, cô ấy không lúc nào làm cho người khác yên lòng, cuối tuần nào anh qua đó, cũng đều nhìn thấy trước cửa phòng, vứt ra một đống lớn đồ ăn mua ngoài... Toàn bộ đều không ăn..."

"Toàn bộ không ăn?" Đường Khả Hinh nghe xong sững sờ, la hoảng lên nói: "Vì sao a?"

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Thời điểm lúc cô ấy sáng tác, thường xuyên quên ăn cơm, thỉnh thoảng nhớ ra, liền uống ly nước, vươn tay lấy vài cái bánh bích quy, nhai một chút, là có thể qua một ngày..."

"Trời ạ!" Đường Khả Hinh không thể tin nổi kêu lên.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Em cũng cảm thấy không thể tin nổi sao? Anh thậm chí có lúc còn hoài nghi, cô ấy làm sao mà sống được? Ôi, anh mỗi ngày gọi điện thoại, mỗi ngày nói đến, cần phải ăn cơm, phải ăn cơm cuối cùng cô ấy chê anh phiền, liền dứt khoát tắt máy."

"A? Anh không tức giận sao?" Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.

"Có gì phải tức giận?" Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói: "Bọn anh quá hiểu nhau rồi, anh biết cô ấy đang nghĩ gì, chỉ là anh không có cách nào khác mà thôi."

"Vậy... Không cãi nhau sao?" Đường Khả Hinh lại tò mò hỏi.

"Không cãi nhau... Tại sao anh lại phải cùng với phụ nữ cãi nhau? Anh chỉ cãi nhau ầm ĩ với duy nhất một phụ nữ thôi!" Trang Hạo Nhiên cười nói.

"Ai vậy?" Đường Khả Hinh lập tức hỏi.

"Em đó!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không khách sáo nói.

"... ... ..." Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhớ tới một vài chuyện trong quá khứ, quả thực là cãi nhau, nhưng bất quá cũng là mình phát điên, anh thực ra vẫn vô cùng rộng lượng, cô xấu hổ, đỏ mặt.

Trang Hạo Nhiên cười, hai tay đút túi quần, dọc theo hai bên bờ sông lớn, nhìn nước như muốn tràn đến bên chân, tiếp tục từng bước một đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Cứ như vậy, bọn anh ở cùng một chỗ yêu nhau được một thời gian, cho đến một ngày, vào một buổi sáng sớm, cô ấy đột nhiên, để lại cho anh một bức họa, ở phía trên nặng nề ấn một dấu môi son, rời xa anh."

"Vì sao a?" Đường Khả Hinh lại kinh ngạc hỏi: "Cô ấy tại sao lại muốn rời xa anh?"

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, dừng ở phía trước, yếu ớt cười nói: "Điên cuồng vì nghệ thuật, không phải chỉ bộc lộ qua hành động, mà cả trong tâm hồn, sau khi cô ấy cùng anh yêu nhau, phát hiện những tác phẩm của cô ấy không có gì mới mẻ, không có nét riêng biệt, cô ấy thậm chí chán ghét những nét vẽ nhu hòa ấy, thỉnh thoảng anh và cô ấy cùng nhau đi dạo trên đường, những cặp tình nhân bên cạnh, đều như muốn nhắc nhở cô ấy, anh mới hai mươi tám, mà cô ấy đã hơn ba mươi... Lúc vừa mới bắt đầu, tình yêu của bọn anh nóng bỏng như lửa, dần dần , trong lòng cô ấy càng trở nên yếu đuối, lúc muốn khuyên nhủ cô ấy, cô ấy lại không nghe bất kỳ ai, cô ấy cho tới bây giờ cũng không cần bất kỳ người nào, bao gồm cả anh... Bao gồm cả việc anh nấu cơm cho cô ấy cũng những xấp tiền anh để dưới gối cô ấy..."

Đường Khả Hinh đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, mới ngẩng đầu, nhìn phong cảnh phía trước, mỉm cười nói: "Kỳ thực anh sớm đã phát hiện, chỉ là không muốn thừa nhận, cô ấy có thể cứ việc coi thường tất cả, thế nhưng cô ấy không nên coi thường tình yêu giữa anh và cô ấy, vẫn nên lưu lại một chút mãnh liệt... Cô ấy cảm thấy sau tình yêu của anh và cô ấy, cô ấy không hề giống một người làm nghệ thuật nữa, cô ấy càng như một người bình thường đơn giản hơn, thậm chí không có suy nghĩ của một phụ nữ. Tình yêu này của bọn anh, chính là như vậy, từ yêu thương sâu sắc rồi kéo theo sự buông tay ... Cho đến khi chia tay..."

Đường Khả Hinh nghe đến đó, thoáng qua một chút khổ sở cùng tiếc nuối nhìn anh, nói: "Chẳng lẽ... Từ lần đầu tiên chia tay cô ấy, anh không có tiếp tục theo đuổi sao?"

Trang Hạo Nhiên quay mặt, hai mắt quyến rũ thật sâu nhìn cô một lúc lâu, mới cười nhạt nói: "Đường Khả Hinh! Anh có thể vô cùng khoan dung, vô cùng dễ chịu, vô cùng săn sóc, thậm chí có một lần anh thức trắng hai đêm, ôm cô ấy nói cả trăm ngàn lần, anh yêu cô ấy, mãi mãi yêu cô ấy, nhưng anh cũng là người... Anh cũng sẽ mệt..."

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sâu sắc nhìn cô, hai tròng mắt bộc lộ vài phần xúc động, liền lập tức quay mặt sang, mỉm cười nói: "Nếu như... Cô ấy có thể giống như em, có thể một lần như vậy... Chỉ cần một lần như vậy... Sợ anh đói, mua cho anh một phần bánh mì, chỉ vì anh không ăn được, mà đau lòng khóc thật lâu... Anh có thể sẽ kéo dài tình yêu ấy một vạn năm... Có thể theo đuổi cả một vạn năm..."

Đường Khả Hinh mở to mắt.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra vài phần nhu tình, hiểu ra rằng đối với đoạn tình yêu này, có đủ loại luyến tiếc, thế nhưng anh không thể xem nhẹ một sự thật, là người phụ nữ này, kỳ thực không đủ yêu thương sâu sắc mình... Anh không nói gì, chỉ xoay người tiếp tục hướng bờ sông lớn đi về phía trước...

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, tim bị tổn thương nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, bước đi nhẹ nhàng trên con đường nhỏ bên bờ sông, cô đơn như vậy...

Một chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng chèo tới, chiếc thuyền nhỏ đơn độc trên sông lớn, còn có những sinh viên đáng yêu tay đang giữ thân cây trúc, cầm sào, chống trên bờ sông, liền rời khỏi...

"Hi!" Đường Khả Hinh nhìn cái sào, lấp tức lấy ra một bảng Anh, theo quy cũ ở Cambridge, muốn bước xuống chiếc thuyền nhỏ kia.

"OK!" Sinh viên mỉm cười đem cây sào tre vui vẻ đưa cho Đường Khả Hinh.

"thank-you!" Đường Khả Hinh vui vẻ nhận lấy cây sào dài, sau khi "Người chèo thuyền" đẹp trai lên bờ, một thân một mình, chống sào theo những gì Allen đã dạy, động tác vô cùng nhanh nhẹn và thành thạo cầm cây sào dài nhè nhẹ chèo bên bờ sông, chiếc thuyền nhỏ cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên hiếm khi được thoải mái như vậy, trở lại Cambridge, còn đang suy nghĩ những chuyện cũ trong quá khứ, im lặng không lên tiếng hai tay đút túi quần đi về phía trước, không có chú ý đến người phía sau cùng đi.

"Hi! ! Hi —————— "

Một giọng nói nhẹ nhàng giòn giã bay tới.

Anh vẫn không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

"Soái ca phía trước! ! Mau dừng lại!"

Giọng nói ngọt ngào này, lại bay tới.

Trang Hạo Nhiên kỳ quái dừng bước, xoay người, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đã cởi bỏ áo khoác, mặc áo lông màu đen rộng thùng thình, quần jean màu xanh, trên trán tóc mái nhẹ bay, rũ trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, rất đáng yêu, cô nhóc này lại vừa chống sào, vừa để cho thuyền nhỏ, trên mặt sông xanh biếc, nhẹ nhàng di chuyển về phía mình, anh giật mình nhìn cô, cười nói: "Em..."

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chống sào, để cho thuyền đi tới cạnh bờ sông, mới mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “ Trang Hạo Nhiên tiên sinh thân ái, hôm nay có thể cùng ngài gặp lại, tôi rất vui vẻ rất cảm động, không biết tôi có vinh dự này hay không, mời ngài cùng tôi chèo thuyền du ngoạn?"

Trang Hạo Nhiên đứng cạnh bờ sông, nhìn cô nhóc bảo bối này, nhịn không được cười rộ lên nói: "Em... Mời anh sao?"

"Đúng vậy!" Đường Khả Hinh ngửa mặt nở nụ cười xinh đẹp nói.

Trang Hạo Nhiên lại cười nói: "Anh ngồi, em chống sào?"

"Đúng!" Đường Khả Hinh gật đầu!

"Vì sao?" Đôi mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên bộc lộ một chút dịu dàng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cầm sào dài, lại thanh thúy cười nói: "Để anh chịu uất ức, vứt bỏ anh ở Cambridge, đáng chịu phạt!"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô mỉm cười.

"Lên nào!" Đường Khả Hinh quá hưng phấn, lập tức muốn lên bờ kéo anh, ai ngờ sào tre khẽ đẩy, thuyền có chút dịch chuyển, cô la to a một tiếng, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đứng lên thuyền, đem cả người cô ôm vào trong ngực, đứng thẳng trên chiếc thuyền nhỏ!

"Mẹ ơi! ! Làm con sợ muốn chết!" Đường Khả Hinh dựa vào chặt vào lòng Trang Hạo Nhiên, giữ lồng ngực, sợ đến thở dốc kêu to.

"Nhìn em xem!!" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô, nói: "Sào còn chống không nổi, còn muốn mời anh ngồi thuyền? Ngồi xuống, anh mang em đi một vòng!"

"Không được! !" Đường Khả Hinh lại thoáng cái kéo Trang Hạo Nhiên ngồi trên chiếc ghế trên thuyền nhỏ, tự mình tay chân vụng về kéo sào, cười nói: "Em hôm nay nhất định phải dốc sức chèo thuyền đưa anh đi!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhịn không được ngồi tại chỗ, tao nhã duỗi đôi chân dài, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, đang ngọt ngào cười cầm cây sào dài lên, lại chống nhẹ vào bờ sông, để cho chiếc thuyền nhỏ lướt qua chiếc cầu nhỏ nổi tiếng thế giới, đi qua một vài bức tường loang lổ mấy trăm năm lịch sử, những đám rêu xanh bò khắp mặt tường, lại buông xuống vô số những bông hoa nhỏ màu hồng phấn, màu tím trông như những chiếc đèn xếp rực rỡ màu sắc, thậm chí nhìn thấy rất nhiều lá đỏ, nhẹ nhàng nổi mặt nước, dập dờn xoay vòng theo những gợn sóng lăn tăn...

Trang Hạo Nhiên vẫn yên lặng ngồi trên thuyền nhỏ, nhìn Đường Khả Hinh vô cùng chuyên chú và nghiêm túc, bộc lộ sự đáng yêu chỉ mình cô có được, chống cây sào

dài, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, thuyền tiếp tục hướng về phía trước, đi đến chỗ nào, chỗ đó đều là những cơn gió nhè nhẹ và mát mẻ thổi, lướt qua khuôn mặt, hai tròng mắt anh lại khẽ phơi phới ôn nhu cùng xúc động.

Sau khi Khả Hinh chèo thuyền nhỏ qua giáo đường, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh những bài thánh ca, cô hết sức tò mò cầm cây sào, muốn đi chậm lại để dễ dàng nghe thánh ca, lại cảm giác được phía sau ấm áp, cô không hiểu quay mặt sang...

Trang Hạo Nhiên đã ở phía sau, nhẹ ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: "Em hiểu được bài thánh ca này sao?"

Đường Khả Hinh lắc lắc đầu.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đem cô nhẹ ôm vào trong ngực, làm cho cô an toàn tựa vào lồng ngực mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang giữ sào của cô, mới mềm giọng mà xúc động nói: "Đây là tín ngưỡng về thánh ca, em không cần biết nội dung, bởi vì giờ phút này, thành thật mà nói so với cái gì cũng đều quan trọng."

Đường Khả Hinh mỉm cười nghe, mặc dù có chút không hiểu.

Trang Hạo Nhiên chỉ cười, không nói gì thêm, bắt đầu chống sào, để cho chiếc thuyền nhỏ dập dờn trôi trên sông, thỉnh thoảng lúc trời mưa, hai người lại cùng đứng chung trong một chiếc dù, vui vẻ thỏa mãn rúc vào cùng nhau, nhìn khung cảnh lãng mạn xanh xanh hai bên bờ sông, giáo đường uy nghiêm mà thiêng liêng, kiến trúc cổ kính tao nhã, còn có những cành liễu nhẹ nhàng rủ xuống, đều khẽ cười ...

Đọc truyện chữ Full