DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 556: Cuối mùa, đừng tới

Vài chiếc xe màu đen có rèm che, chậm rãi chạy về hướng thị trấn nhỏ Cambridge, chạy theo hướng phòng ăn Bách Hợp, làm cho người qua đường rối rít xem...

Chiếc xe con dẫn đầu, ngồi bên trong là giám sát viên cuộc thi đấu rượu đỏ lớn lần này, Johnson – một ông lão người Anh phong độ tuổi chừng 60, chuyên gia rượu nho được toàn thế giới hoan nghênh nhất, mặc âu phục màu đen, thắt nơ màu bạc, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở sau xe, xoay mặt nhìn về phía đường phố Cambridge náo nhiệt...

Một chiếc Rolls-Royce khác, chậm rãi theo đường nhỏ Cambridge lái tới, sắp sửa va chạm với chiếc xe phía trước, đột nhiên bước ra hai bóng người mặc chế phục màu đen, bất thình lình chắn ngang trước xe.

Két ……. Xe thắng gấp trước hai người, tài xế chỉ thiếu chút nữa chửi ầm lên: "Ai ngán đường?".

Trang Ngải Lâm cùng Ân Nguyệt Dung hai người khó hiểu ló đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hai người đàn ông mặc đồ đen, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi phía sau xe, nhìn thấy Trang Ngải Lâm tôn kính kêu một tiếng Đại tiểu thư, liền cúi đầu xuống, ở bên tai của cô nhanh chóng nói câu gì đó, cô nghe xong liền lập tức gật đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ân Nguyệt Dung thoáng cái nhìn về phía con gái, khó hiểu hỏi.

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, chỉ là căn dặn tài xế nói: "Hiện tại chúng ta rời khỏi đây, quay về London!".

"A?" Ân Nguyệt Dung nghe những lời này, đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía con gái hỏi: "Ngải Lâm! ! Con nói cái gì? Chúng ta thật vất vả đi một chuyến, hiện tại phải đi về? Mẹ muốn đi tìm con dâu của mẹ!".

"Ôi, mẹ! !" Trang Ngải Lâm lập tức kéo vai mẹ, lại ngẩng đầu dặn dò tài xế, sốt ruột nói: "Mau! Chúng ta quay về London ngay lập tức!".

"Vâng!" Tài xế nghe xong lập tức đảo tay lái, chuyển động xe quay về London!.

Vài chiếc xe màu đen có rèm che trong nháy mắt rẽ hướng chạy về phía phòng ăn Bách Hợp, Rolls-Royce độ nhiên biến mất ở giữa đường lớn.

John ngồi ở sau xe, dường như nhìn thấy trong gương chiếu hậu xuất hiện chiếc xe nào đó hết sức quen thuộc, lại bởi vì chạy về phía trước quá nhanh nên thấy không rõ, ông cũng không truy cứu nữa, mắt lại tiếp tục nhìn về phía trước, doanh số bán rượu đỏ ở vòng thi đấu này cuối cùng sẽ phải hoàn thành, hôm nay ông được cử đến kiểm nghiệm kết quả thi đấu cuối cùng.

Phòng ăn Bách Hợp.

Chuông điện thoại vang lên, Bruce chạy vào phòng ăn để nghe, không bao lâu sau liền lo lắng đi ra, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Khả Hinh! Giám sát viên trận thi đấu lớn tới!".

Đường Khả Hinh đứng ở bàn ăn ngoài trời đang chuẩn bị trải khăn trải bàn, chuẩn bị mở cửa, nghe được câu này lập tức sốt ruột nói: "Mau! Chúng ta phải nhanh chóng dọn dẹp phòng ăn."

Bruce cùng NIKY còn có Sophie, Allen, Gordon bọn họ liền kiểm tra phòng ăn của mình, Đường Khả Hinh cũng thật khẩn trương hai tay sửa lại mái tóc, chỉnh lại một chút chế phục của mình, còn muốn đi xuống hầm rượu đỏ kiểm tra một chút, lại nhìn thấy xa xa vài chiếc xe con màu đen có rèm cửa hướng bên này chậm rãi lái tới, đôi mắt của cô chợt lóe, lập tức bước nhanh đi ra, đi qua cây cầu nhỏ, đứng ở lối vào phòng ăn, hướng chiếc xe con dẫn đầu nhẹ khom lưng gật đầu.

Sắc mặt John lạnh lùng từ trong xe đi ra, ánh mắt bộc lộ tia nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Đường Khả Hinh không hiểu sao trong lòng khẽ động, cũng không dám nói chuyện.

John không nói mà dẫn một nhóm người phó giám sát viên mặc đồng phục màu đen, nghiêm túc mà cẩn thận đi qua cây cầu nhỏ, đi trên cỏ xanh mềm mại, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ăn Bách Hợp ngày xưa cũ nát không chịu nổi, bây giờ rực rỡ hẳn lên, hơn nữa khắp nơi đều là hoa cỏ thơm ngát, cây cối, chim hót, khung cảnh vô cùng tươi đẹp, ông im lặng không lên tiếng mang bao tay trắng, cước bộ đi tới trước một bàn ăn trong đó, cầm lên một chiếc ly đế cao, nghiêm túc giơ lên, đưa tới hướng ánh mặt trời chiếu sáng...

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, không dám cử động.

Rốt cuộc John để ly thủy tinh xuống, quay mặt sang liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, vẫn như cũ không có lơ là mà lặng lẽ cất bước vào phòng ăn rộng rãi, nhìn ghế dựa màu tím bên cạnh, còn có những bông hoa lay ơn cùng Hỏa Liệt Điểu được cắm trong chiếc bình cao, không nói hai lời đi vào phòng ăn, nói câu: "Sổ ghi chép hóa đơn rượu đỏ!".

Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức đi đến quầy bar, từ bên trong rút ra sổ ghi chép hóa đơn tiêu thụ rượu đỏ của phòng ăn.

John nhìn cô một cái, trầm mặc nhận lấy sổ rượu đỏ, đôi mắt sắc bén lật xem, nhân viên công tác ở phía sau lập tức cầm máy chụp hình lên, đem mỗi góc phòng ăn Bách Hợp đều chụp lại vô cùng triệt để, có một vài nhân viên thậm chí muốn đến hầm rượu để thăm dò tình hình thực tế, rồi mới thông qua hóa đơn rượu còn lại trong tư liệu, làm kiểm kê một lần cuối cùng.

Bruce vẫn đối với chuyện này rất khó hiểu, bởi vì có liên quan tới doanh thu bán hàng của phòng ăn, lại không có camera giám sát trận thi đấu lớn này, cũng không có chuyên gia giám sát, trong quá trình này, chẳng lẽ bọn họ không sợ Đường Khả Hinh báo cáo con số khống, có thể sử dụng thủ đoạn nào đó rồi sao?.

John trầm mặc nhìn quyển sổ một lúc mới ngẩng đầu, dùng tiếng Trung lưu loát nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: " Trong quá trình cô hầu rượu, khi tiến hành kinh doanh rượu đỏ có đều gì không thỏa đáng hay không? Có báo cáo khống hóa đơn rượu không?".

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ông khẩn trương nói: "Không có!".

John nghe xong sắc mặt lạnh lẽo hỏi: " Theo như lời cô nói, cô có thể bảo đảm tất cả là thật sao? Giả sử, nếu như trong quá trình này chúng tôi điều tra ra, cô có bất kỳ hành vi nào không đúng, cô không chỉ bị thất bại trong lần thi đấu này, còn có thể bởi vì cô không trung thực mà tiếp nhận trừng phạt rời khỏi cuộc thi đấu!".

"Tôi bảo đảm!" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

John vừa nghe, liền chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên khẽ kêu một tiếng: "Allen!".

Đường Khả Hinh đột nhiên sửng sốt, Bruce cùng NIKY cũng nhìn nhau, thật khó hiểu.

Không bao lâu sau, một người từ phòng bếp đi ra, Allen mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, tay cầm khăn trắng, mặt bộc lộ mấy phần ẩn nhẫn đi đến, nhìn về phía ông.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ không hiểu nhìn về phía Allen, John như thế nào cứ như vậy ung dung mà kêu tên của anh.

John lại không chút lưu tình nhìn về phía Allen hỏi: "Allen, đường đường là chuyên gia hầu rượu, trong quá trình làm việc và kinh doanh tại phòng ăn, có tiến hành kinh doanh rượu đỏ trái quy định cùng hóa đơn rượu đỏ khống không?".

Sau gáy Đường Khả Hinh phịch một tiếng vang, khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Allen! !.

Allen đứng ở một bên, đôi mắt mặc dù hiện lên mấy phần đau lòng, nhưng vẫn lặng yên lắc lắc đầu, nói: "Không có...".

Đường Khả Hinh hai mắt đỏ bừng nhìn về phía anh, trái tim phút chốc tan vỡ, tự trách mình ở nơi đó cũng có thể gặp anh, thì ra anh là muốn tới giám sát mình! ! Cô khổ sở nắm chặt quả đấm, khẩn trương nhìn anh.

" Trong lúc phục vụ rượu, hầu rượu Đường có tiếp nhận bất luận ý kiến nào về rượu từ người phụ trách giám sát hay không?" John lại lạnh lùng hỏi.

Trong lòng Đường Khả Hinh bỗng nhiên căng thẳng, nhớ lại tất cả mọi việc hai ngày nay ở cùng Trang Hạo Nhiên, mặt của cô lập tức trắng bệch nhìn Allen, thở gấp, nói không nên lời.

Allen đứng ở trước cửa phòng bếp, đôi mắt sâu xa nhìn về phía Đường Khả Hinh, nét mặt thản nhiên, có phần dịu dàng cùng khó xử bước ra ngoài.

Đường Khả Hinh nắm chặt tay, hai mắt run run ánh lệ nhìn về phía anh.

Bruce cùng NIKY, mọi người cũng trầm mặc nhìn anh!.

"NO..." Allen đột nhiên nhìn về phía cô, nhẹ lắc đầu nói.

Đường Khả Hinh trong lòng chợt trầm xuống, lại vẫn như cũ bởi vì chuyện này, khiếp sợ nhìn về phía Allen.

John nghe xong lời này, sắc mặt dịu lại nhìn về phía nhân viên công tác đã đem tất cả tư liệu đều thu thập chỉnh tề, liền nhận lấy văn kiện từ trợ lý đưa cho mình, lại nói với Đường Khả Hinh: "Hôm nay theo giờ London, ba tháng hai mươi bảy ngày đúng mười hai giờ, thời gian hầu rượu của cô hiện tại chính thức kết thúc, bên trong có vé máy bay khoang hạng nhất, ngày mai bay về Trung Quốc, còn có mười vạn tiền mặt, cùng với sáu mươi phần trăm cổ phần của phòng ăn Bách Hợp thuộc về cô !".

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía John, không thể tin nổi nói: "Cái gì? Cổ phần của tôi?".

"Đúng vậy! Đây là chủ tịch Trang cùng với chủ tịch Tưởng, bao gồm tất cả giám khảo trận thi đấu lớn, nhất trí quyết định tặng cho cô sáu mươi phần trăm cổ phần, trong đó còn có mười phần trăm cổ phần, do Bruce cùng NIKY sở hữu!" John trầm giọng nói.

Bruce cùng NIKY trong nháy mắt hoảng sợ la lên.

Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn về phía văn kiện kia, nhớ tới mấy tháng qua mình đã gian khổ, đôi mắt cô tràn đầy nước mắt.

" Thời gian làm việc của Allen đã kết thúc, bây giờ lập tức đi theo chúng tôi! Chúng tôi đã cử một đầu bếp xuất sắc nhất tới đảm nhiệm vị trí đầu bếp của phòng ăn, anh có thể trở lại phòng ăn Bách Hợp hay không, tất cả đều chờ cuộc thi đấu kết thúc sẽ quyết định! Bruce sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí quản lý phòng ăn, nên có quyền quyết định cả vốn lẫn lời của phòng ăn! Hiện tại bắt đầu, cô được tự do! Chúc cô ở trận thi đấu lớn lần này, đạt được thành công!" John nói hết lời, liền lạnh lùng hướng cô hơi gật đầu, liền cùng tất cả nhân viên công tác đi ra ngoài, bao gồm cả Allen...

Đường Khả Hinh ôm văn kiện, kích động nhìn John và một nhóm người rời đi, lại nhìn thấy Allen đi ra cửa phòng ăn, quay đầu lại nhìn về phía mình, dường như anh dịu dàng cùng yêu mến, hình như có thiên ngôn vạn ngữ không kịp nói, trong lòng cô đau đớn muốn gọi anh, lại đột nhiên nói không nên lời.

Bruce cùng NIKY, còn có Sophie, bao gồm cả bé Mick, bọn họ trầm mặc nhìn anh, mọi người cùng nhau chung sống mấy tháng, tựa như người nhà với nhau.

Ánh mắt Allen dịu dàng nhìn mọi người, cuối cùng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đôi mắt Đường Khả Hinh đã rưng rưng.

Anh nhìn cô đột nhiên cười, cho cô một ánh mắt khích lệ, liền dứt khoác xoay người rời khỏi phòng ăn, đem nhiệm vụ chủ tịch Trang giao xuống thuận lợi hoàn thành.

Còn nhớ không? Đã từng có một chú đã đồng ý cho cô bé này một đầu bếp ưu tú nhất.

Đường Khả Hinh đột nhiên kích động cùng nhóm người Bruce theo ra ngoài, Allen đã đi theo nhân viên công tác ngồi vào chiếc xe con màu đen, phịch một tiếng đóng cửa, anh thậm chí tự trách mình không dám quay đầu liếc mắt nhìn cô gái bên ngoài...

"Allen! !" Vào lúc xe chuyển phương hướng, Đường Khả Hinh đột nhiên hạy tới, chạy như bay theo sau, đau lòng kêu to: "Allen! ! WAIT! !".

Allen ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, lập tức thò đầu ra, đau lòng nhìn về phía cô.

"Cám ơn anh! ! Cám ơn anh! ! I-LOVE-YOU!" Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy muốn dùng phương thức của người Anh, hướng anh từ biệt, cô vừa đuổi theo xe, vừa khóc nói: "I-LOVE-YOU!".

Hai tròng mắt Allen hiện lên niềm vui cùng cảm động tươi cười, nhẹ nhàng cười, nghẹn ngào đối diện với cô gái đang chạy như bay theo, kêu nhỏ: "I-LOVE-YOU...".

Đường Khả Hinh thực sự căm ghét phải chia tay như vậy, cô vừa chạy theo vừa kêu to: "thank-you! ! Allen! I-love-you!".

Xe chậm rãi đi xa dần.

Đường Khả Hinh đứng ở giữa đường nhìn chiếc xe con màu đen kia, lại đau lòng rơi lệ, ngồi xổm xuống giữa đường hoa anh đào nhỏ đã từng cùng Allen đi tản bộ, nhìn văn kiện trong tay mình, cô vừa khóc vừa đem văn kiện từng chút từng chút lấy ra, nhìn mặt trên thư trao quyền sở hữu cổ phần, mười vạn đô la Mỹ, còn có cổ phần Bruce cùng NIKY, đột nhiên cô khổ sở khóc thút thít, loại cảm giác buồn vui lẫn lộn này, đột nhiên cô muốn cùng một người chia sẻ, nghĩ sẽ nói với anh, cuộc thi hầu rượu của mình cuối cùng đã kết thúc, hôm nay không nên đuổi anh đi, bởi vì mặc kệ rốt cuộc có phát sinh quan hệ hay không, thì anh vẫn làm bạn

ở bên cạnh mình, không có bất kỳ lý do gì phải rời đi, loại tình cảm này, so với tất cả tất cả đều quan trọng...

Hôm nay hẳn là ngày vui mừng, cũng đích thực là ngày bi thương.

Đường Khả Hinh và mấy người Bruce cùng nhau chúc mừng cuộc thi hầu rượu kết thúc, hay bởi vì thiếu đầu bếp Allen cho nên bọn họ tạm dừng kinh doanh một ngày, lúc màn đêm buông xuống, tạm thời đem thức ăn ngon tại phòng bếp đều ăn sạch , thật vui vẻ mở một ít bia và rượu đỏ bày trên bàn ăn ngoài trời mà uống, ngay cả bé Mick cũng vui vẻ vây quanh mọi người chạy khắp nơi.

Bruce cùng NIKY cả hai đều cười ha ha, nói về chuyện phát sinh trong ba tháng qua, còn có sau khi Khả Hinh về nước hoàn thành cuộc thi đấu, lập tức quay lại, nhất định sẽ làm cho phòng ăn càng ngày càng phát triển hơn.

Bọn họ liền chưa từng nghĩ, Đường Khả Hinh sẽ không quay trở lại.

Đường Khả Hinh mặc váy dài màu đen, bên ngoài khoác áo len màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, ngồi nghe Bruce ngà ngà say nói, gương mặt cô dịu dàng, chỉ hơi thu lại, liền mở lòng cười rộ lên nói: "Đúng! Tôi rất mau sẽ trở về cho nên ông nhất định phải quản phòng ăn của chúng ta thật tốt, tổng bộ sẽ rất mau phái phục vụ rượu cùng đầu bếp mới qua đây, nhất định không thể lười biếng!".

"YES" mọi người lại nâng ly vui cười kêu to.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười giơ ly rượu lên, cùng mọi người nâng ly lên uống một hớp nhỏ, ánh mắt vô tình nhìn đến đồng hồ trên cổ tay đã tám giờ ba mươi phút, cô không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói chín giờ tới đón mình, lòng của cô không hiểu sao trở nên căng thẳng, có lẽ tại thời khắc này, mình nhất định hi vọng thấy khuôn mặt anh một chút, nhớ tới sáng nay mình đã vô tình, anh hướng mình giải thích, anh nhất định rất vội, cô liền nhìn về phía mọi người cười rộ lên nói: "Mọi người từ từ uống, tôi đi ra ngoài một chút."

Cô nói dứt lời nhẹ lấy khăn ăn ra, nhìn thời gian là tám giờ ba mươi lăm phút, cô liền trầm mặc đi trở về phòng, đơn giản tắm rửa sạch sẽ, thay áo len màu trắng trễ vai, quần đùi màu đen, mang đôi giày trắng chuồn chuồn kia, khẽ cười đứng trước gương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mới tự nhiên thả lỏng tâm tình đi ra phòng ăn, nhìn thấy mọi người náo nhiệt uống rượu, cô xem thời gian đã tám giờ năm mươi tám phút, liền mỉm cười đi qua bên cạnh bọn họ, đi qua cây cầu nhỏ, đứng dưới gốc cây quế đang nhẹ nhàng tỏa hương trên đường, nhìn về phía ánh

đèn xanh thẳm trên con đường nhỏ quanh co, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vui vẻ...

Bước đi trên đường, cảm ơn vì vẫn luôn có anh, em mới có thành tựu hôm nay, như vậy, hôm nay là ngày đáng để vui mừng, em hy vọng có thể cùng anh chia sẻ...

Lời nói sâu sắc ấy, phảng phất một chút hương thơm hoa quế nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung.

Đường Khả Hinh đứng ở trên đường, vẫn mỉm cười mà vui vẻ chờ đợi ...

Thời gian chậm rãi trôi qua, ai biết ngày mùa hè đã lặng yên tới, những ánh đèn xanh xanh lấp lánh giống như những hoài niệm trong quá khứ, nhẹ nhàng vây xung quanh cô gái này...

Đường Khả Hinh thật bình thản mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía trước đường chờ đợi, thời gian đã chín giờ bốn mươi lăm phút, cô vẫn như cũ tràn ngập tự tin...

Một trận gió nhẹ thổi qua, mặt trăng ẩn vào giữa tầng mây.

Mấy người Bruce nhìn thời gian đã hơn mười giờ, uống cũng nhiều liền tản ra, cũng không phát hiện Đường Khả Hinh đứng ở đầu đường đang chờ đợi một người.

Đường Khả Hinh lặng yên đứng ở trên đường Đồng Du, đôi mắt tràn ngập hoang mang cùng mơ hồ.

Một cơn gió thổi đến, vô số hạt mưa nhỏ rơi tí tách.

Mưa rơi ướt đẫm khắp mọi nơi, nơi nơi đều chứa đầy những tối tăm và ưu thương sâu sắc.

Thời gian đã mười hai giờ, dù cho thế giới này thật có hoàng tử, cô bé lọ lem cũng hẳn là muốn thức tỉnh.

Đường Khả Hinh che dù vẫn như cũ yếu ớt đứng trong mưa, nghe tiếng mưa rơi tí tách, vẫn như cũ cố chấp nhìn về phía khúc quanh ở đầu đường kia, nhớ tới mỗi lần cùng Trang Hạo Nhiên đi trong mưa, anh đều kéo mình đi ở bên trong, lúc nhìn mình tươi cười, dịu dàng như vậy…Rốt cuộc cô tuyệt vọng nhìn về phía

trước, nước mắt chảy xuống, bàn tay mềm nhũng, cây dù nhỏ rơi xuống trên mặt đất ẩm ướt...

" Có phải hôm nay em đối với anh rất tàn nhẫn không? Thế nhưng em không muốn anh chịu trách nhiệm, chị Giai Giai dũng cảm buông tay là hi vọng anh có thể tìm được người mình yêu, đạt được hạnh phúc... Có trời làm chứng, em rất hi vọng anh có thể hạnh phúc... Dù cho anh không đến, nói một tiếng với em, không nên để cho em lại đau như trước kia... Thực sự đau quá đau quá... Em nghĩ bất cứ ai bỏ rơi em, thế nhưng em chưa từng nghĩ, có một ngày anh sẽ buông tay... Sớm biết hôm nay, mùa này liền đừng tới, sinh mạng của em không muốn bởi vì anh mà nảy sinh...".

Một trận tiếng khóc trên con đường tối tăm, mưa trút xuống.

Mưa phùn phất phới, cô gái nhỏ ở giữa đường, rốt cuộc không nén được tuyệt vọng, che mặt khóc thất thanh.

Đọc truyện chữ Full