DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 587: Năm ly nước

Ba người tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ bùn đất trong vườn nho, đi tới biệt thự, trong quá trình này, Bác Dịch nhắc tới nho trắng mình phơi nắng rất tốt, chuẩn bị làm rượu mạch can. . . . .

Hạo Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Bác Dịch, nói: “Trời ạ! Anh làm rượu mạch can?”

Bác Dịch lạnh lùng đi vào nhà của mình, mới nói: “Thế nào? Không được sao?”

Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nói: “Rượu mạch can rất khó chưng cất, tốn thời gian rất nhiều.”

“Nếu linh hồn của cô không được tự do, tại sao lại muốn chạy tới thế giới này?” Bác Dịch để sọt xuống, đón ánh trời chiều rơi xuống, nhìn từng gốc cây nho, cành lá phía trên quá nhiều, lúc nói chuyện, trong tay đã có thêm một cây kéo, bước vào trong vườn, cắt tỉa cành lá.

Đường Khả Hinh kích động đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao lớn của Bác Dịch đứng ở trước cây nho, hai mắt chăm chú cắt lá, trên khuôn mặt tang thương, khắc rất nhiều nếp nhăn kiên nghị, trong lòng của cô nghĩ tới, tại sao một người đàn ông có thể tĩnh tâm chưng cất rượu mạch can?

Rượu mạch can là loại rượu đỏ kinh điển đã từng hiển hách một thời của Pháp, quả nho tốt nhất phải được công nhân hái xuống bằng tay, đặt ở trong lều, để cho quả nho kể từ ngày hái trở đi, trải qua mấy tháng hong gió, cho đến tháng tư năm sau, chờ cho quả nho dần dần bị bốc hơi nước, chỉ còn lại lượng đường (giống như nho khô), lại trải qua ép nước lên men mà thành, nhưng bởi vì phương pháp chưng cất rượu có lịch sử lâu đời truyền thống, bởi vì tốn thời gian, tốn công phí sức, mà từ từ thất truyền. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng đi vào ruộng bậc thang, đứng ở trước một cây nho, hai tròng mắt dần dần thâm trầm, nắm lên một nắm bùn đất, đưa lên mũi hít nhẹ, lại đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm xuống.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngồi xổm ở trước mặt của anh, nhìn nét mặt anh nếm bùn đất, kinh ngạc nói: “Anh nếm. . . . . . Nếm bùn đất à?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười cầm bùn đất, đưa đến mũi Đường Khả Hinh, để cho cô ngửi.

Đường Khả Hinh cũng tò mò vươn người tới trước, nhẹ nhàng cúi đầu ngửi bùn đất một cái, hơi có mùi tanh đá, cô cau mày nhìn anh nói: “Bùn nàycó. . . . . . mùi đá?”

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ vươn tay chống nhẹ gốc cây mấy chục năm tuổi ở trước mặt, nhìn vết sẹo bên ngoài, liếc về phía Bác Dịch ở đầu kia nói: “Cây này có. . . . . . 60 năm chứ?”

“Ừ. . . . . .” Chỉ cần Bác Dịch đứng ở trong vườn, cũng không ngừng suy nghĩ, dọc theo đường đi liền bắt đầu cắt tỉa cành lá.

“Sắp loại bỏ chứ?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

“Sắp.” Bác Dịch nhàn nhạt nói.

“À? 60 năm cũng loại bỏ, không phải rất đáng tiếc?” Đường Khả Hinh cũng biết, không phải cây nho càng già càng tốt, bởi vì có một số cây nho sau khi lão hóa có thể cho ra quả nho rất ít, hơn nữa hoàn cảnh địa lý và giống yêu cầu cũng cao.

“Cũng chỉ là trở về với tự nhiên mà thôi. Cây nho khu vực này, là cha của tôi giữ lại lúc còn trẻ, cha của tôi đi trước, nên do tôi chăm sóc.” Bác Dịch lại tỉ mỉ nắm cành cắt lá.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Có cần giúp một tay hay không?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cười hỏi.

“Không cần, các người không nên đụng vào cây nho của tôi.” Đối với vườn nho Bác Dịch yêu cầu rất cao, sắp tới ngày mùa mùa, anh cũng nghiêm khắc chọn lựa công nhân, để phòng ngừa bọn họ hơi không cẩn thận, liền hư hỏng một năm trồng trọt.

“Đi về trước đi. Tôi theo sau ngay, lúc nảy bởi vì đưa hàng mẫu đến phòng thí nghiệm, tôi cũng chưa ăn cơm.” Bác Dịch tay cầm vài cành lá nho, lại nhăn mặt cúi đầu, thông qua ánh sáng mặt trời chiều lặn về phía tây chiếu tới, tỉ mỉ chú ý bóng cành lá phóng xuống mà phán đoán tình trạng sinh trưởng của nó, lại cắt bỏ đi vài cành lá.

“Tốt.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười kéo Đường Khả Hinh đi về phía tòa biệt thự nhỏ độc lập, đó là nhà Bác Dịch ở một mình, phía sau mới là căn phòng chính trong vườn nho, còn có nhiều phòng đọc sách, hầm rượu phân hai nơi, một ở dưới mặt đất, một ở trong hang núi, thỉnh thoảng gió thổi tới, cũng có thể cảm nhận nơi hang núi u tối truyền đến tiếng kêu đáng sợ giống như mãnh thú.

“Anh ấy thật sự ở một mình trong vườn nho này à?” Đường Khả Hinh vừa đi vào trong, vừa kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, không thể tin hỏi.

“Đúng vậy. . . . . . Chỉ là ban ngày cũng có công nhân tới đây làm việc, bởi vì phía sau núi chính là thôn trang, em nhìn thấy nơi xa có mấy nóc nhà màu đỏ, là khu vườn của người khác.” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi vào căn phòng lớn bằng gỗ màu nâu của biệt thự, phía trước là cổng vòm màu đen, có rất nhiều hoa Kim Ngân rũ xuống, hai bên trồng hoa Lavender, hoa hồng, đung đưa, tỏa ra mùi thơm kì lạ. . . . . .

Đường Khả Hinh hết sức kích động đứng ở ngoài cửa, nhìn ngôi nhà gỗ theo phong cách Châu Âu, còn có hoa hồng và hoa Lavender ở trước đình, cảm thán cười nói: “Không cần nói, em cũng cảm thấy quả nho nơi này, nhất định sẽ ăn ngon hơn chỗ khác.”

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn Trang Hạo Nhiên, kích động cười nói: “Em vẫn cho rằng, nhất định phải ở một đất nước truyền thống, mới có thể chưng cất rượu đỏ tốt nhất, đó là em nông cạn rồi, rượu đỏ là linh hồn, chỉ cần mình dụng tâm vung đắp, khẳng định có thể toả ra mùi rượu độc đáo của nó. Cho nên, bản thân rượu đỏ cũng là một loại dẫn dắt, dẫn dắt trí tuệ của nhân loại, nhiệt tình nhân loại, còn có tinh hoa nhân loại. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới nhìn cô nói: “Vào đi.”

“Tốt!” Đường Khả Hinh vui vẻ đi vào, lại như đứa bé đối với chuyện gì cũng rất tò mò, hỏi nữa: “Đúng rồi, tại sao ngoài vườn có rất nhiều tóc người ? Dùng làm gì?”

“Đây chính là một mảnh bình nguyên phía trước núi sâu, cho nên sẽ có rất nhiều heo rừng, heo rừng rất ưa thích ăn quả nho, bình thường thôn dân đuổi cũng không chạy, thường không ít vườn nho bị phá hoại, sau đó bọn họ liền nghĩ một biện pháp, lấy tóc người, rải ra bên ngoài vườn nho, lỗ mũi heo rừng rất thính, ngửi được mùi của con người cũng không dám tới.” Trang Hạo Nhiên cất bước đi về phía trước, vừa nói.

“Anh thật giống như rất quen thuộc nơi này?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, nói.

“Anh thường tới đây.” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên đi vào nhà của Bác Dịch, phát hiện phòng khách trang nhã mà xa hoa, giống như trước, giữa ghế sa lon màu đen hình tròn bằng da sáng bóng, ngay chính giữa để một cái bàn thủy tinh, phía trên là một ly rượu đỏ thật to, có nhiều lát chanh nổi lên, bên trái là một giá sách gỗ tử đàn, rất nhiều bộ sách rượu đỏ, bên phải là giá rượu dựa vào tường, bên trong để vô số rượu đỏ trong và ngoài nước, còn có tủ cất rượu sư tầm . . . . .

Đường Khả Hinh kinh ngạc đứng ở bên cửa, thấy phía trước ti vi LCD, bày ra một sơ đồ, là sơ đồ quá trình tiến hóa của quả nho từ thời cổ đại đến bây giờ. . . . . .

“Ngồi trước đi.” Rốt cuộc Bác Dịch xách theo rau dại đi tới, một mình đi tới phòng ăn kiểu mở ở đầu kia, im lặng rửa tay.

“Có cần giúp gì không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười hỏi.

“Không cần!” Bác Dịch đem rau dại ngâm vào trong nước, từ từ rửa sạch.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, cũng xoay người nắm tay Đường Khả Hinh, cười nói: “Ngồi đi, lúc anh anh làm món ăn, không thích người khác nhìn.”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh không có cách nào, liền cảm thấy bên trong phòng khách nóng bức, cởi áo khoác ra, ôm ở trong tay, mới tò mò quan sát bốn phía.

Bác Dịch đang rửa rau, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt to sáng ngời hút hồn đang nóng bỏng nhìn các nơi, anh liền im lặng không lên tiếng xoay người, lấy ra năm ly thủy tinh đặt ở trên khay. . . . . .

“Em khát quá!” Đường Khả Hinh có chút khó khăn nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ nói: “Em muốn uống nước.”

“Sẽ có nước cho em uống.” Trang Hạo Nhiên cởi tây trang xuống, tiện tay đưa cho Đường Khả Hinh cầm trong tay, nói một câu hai nghĩa.

“À?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.

Bác Dịch nhàn nhạt cầm năm cái ly nước nhìn như giống nhau, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Uống đi.”

“Năm ly nước à? Tôi không cần uống nhiều như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu nói.

Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt cười, ngồi ở ghế sa lon đơn, không lên tiếng.

Bác Dịch sâu kín nhìn cô nói: “Không có bảo cô uống.”

“Vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Ngửi, trong nước có mùi vị gì!” Bác Dịch đứng ở một bên, giống như Đường Khả Hinh chỉ là một cây nho, thâm trầm nhìn.

“A. . . . . . Được rồi. . . . . .” Mặc dù Đường Khả Hinh không hiểu rõ, nhưng vẫn nghe lời nghiêng người tới trước, nâng ly nước thứ nhất, nhẹ nhàng ngửi một cái. . . . . . Ánh mắt của cô sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: “Chanh. . . . . .”

Bác Dịch nhìn cô, lại nhàn nhạt gọi: “Ly thứ hai.”

Đường Khả Hinh lại nâng ly thứ hai, cúi xuống ngửi hết sức chăm chú.

Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nhìn cô.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút khó khăn ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt Bác Dịch lóe lên, lại nói: “Ly thứ ba. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại nâng ly thứ ba, hít nhẹ, mới lại ngẩng đầu nhìn anh nói: “Đường. . . . . .”

“Ly thứ tư. . . . . .”

“Muối. . . . . .”

“Ly thứ năm. . . . . .”

Đường Khả Hinh nâng ly nước cuối cùng, lại cúi xuống ngửi nhẹ một cái, liền có chút khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn anh, xin lỗi nói: “Tôi . . . . . không ngửi được. . . . . .”

“Uống một hớp!” Bác Dịch lại nói.

Đường Khả Hinh liền chu cái miệng nhỏ một cái, nhất thời cảm giác nước hết sức trong veo ngon miệng, nhưng đến cổ họng, có chút vị cam nhàn nhạt sau đó biến mất lại bắt không nhận được mùi vị này, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh.

Hai mắt Bác Dịch lóe lên, thâm trầm nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Tôi không có tính mang cô ấy tới đây nhanh như vậy, biết thời gian này anh bận rộn.”

“Đã người mang đến, còn nói nhảm nhiều như vậy. Ăn cơm trước đi.” Bác Dịch xoay người lại căn dặn: “Mang cô ấy đi phòng tắm, đổi bộ quần áo, tới đây. . . . . .”

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên bật cười, biết Bác Dịch muốn làm gì.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không hiểu nhìn hai người đàn ông, đang mờ mịt khó hiểu, thấy Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, cô ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu?”

“Trở về phòng của chúng ta.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.

“Gian phòng của chúng ta? Chúng ta không phải ở nơi này sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Đây là nhà của em à? Đi thôi! ! Phía trước phong cảnh thật đẹp! Một mảnh Lavender thật lớn.” Trang Hạo Nhiên lập tức đi lên trước, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, dắt cô đi ra.

Đọc truyện chữ Full