DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 657: Chỗ trống cuối cùng

Đau, đau quá.

Không biết Đường Khả Hinh tỉnh lại từ lúc nào, cả người cuốn rúc trên giường, tay không ngừng bưng bụng, mặt tựa vào trên nệm trắng như tuyết, thở nặng nề, mồ hôi nóng nhỏ xuống từng giọt.

Nhã Tuệ đẩy cửa đi tới, kinh ngạc nhìn bộ dáng khổ sở của Đường Khả Hinh, cô kêu lên một tiếng, chạy như bay qua, đau lòng kêu to: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”

“Đau quá. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, lại co rút hai chân, mồ hôi nóng nhỏ giọt, hơi thở nặng nề, bụng đau đớn như từng đợt sóng cuốn tới. . . . . .

“Cô. . . . . .” Nhã Tuệ tính toán thời gian một chút, nghĩ tới lúc này cô đã đến kì kinh nguyệt, liền nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nghi ngờ đau lòng nói: “Kì lạ, mặc dù cô rất gầy, nhưng thân thể khỏe giống như trâu, cho tới bây giờ cũng không đau ốm, lần này có phải áp lực quá lớn, cho nên mới bị như vậy hay không?”

Đường Khả Hinh không biết, chỉ cuộn thân thể, mồ hôi nóng nhỏ xuống.

“Vậy cô không cần về khách sạn làm buổi chiều rồi ! ! Hơn nữa cũng đừng uống rượu đỏ nữa.” Nhã Tuệ nhắc nhở.

Đường Khả Hinh không trả lời, chỉ nặng nề thở dốc một hơi, yếu ớt hỏi: “Chị đi đâu vậy?”

Nhã Tuệ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, có chút căng thẳng nói với cô: “Tôi đến kho cơ sở dữ liệu của Hoàn Cầu rồi, tra được một chuyện, có thể có liên quan chuyện cha của cô phản đối cô và Tổng Giám đốc. . . . . .”.

Đường Khả Hinh nghe lời này, mềm nhũn không còn hơi sức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi lộ kinh ngạc, hơi thở nặng nề nói: “Tra được cái gì. . . . . .”

Hai mắt Nhã Tuệ lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh có chút băn khoăn, nhưng vẫn nói ra: “Tôi điều tra được, tài liệu thể hiện, thì ra lúc ấy cha của cô đi khỏi tập đoàn Hoàn Cầu là bởi vì tham nhũng 1,2 tỷ.”

“Cái gì?” Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Cha của em . . . . .”

“Dĩ nhiên, tôi không tin! Bởi vì tôi và Lâm phó tổng cùng đi điều tra!” Nhã Tuệ nhanh chóng nhìn cô, nói: “Anh ấy cũng cảm thấy chuyện này có chút kì lạ! Giống như cảm thấy năm đó chú Đường công cao hơn chủ, bị hãm hại đi khỏi.”

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nghĩ tới lúc ấy cha phản đối mãnh liệt, thật chẳng lẽ có liên quan đến tập đoàn Hoàn Cầu.

“Còn có. . . . . .” Nhã Tuệ lập tức từ túi trong túi xách của mình, lấy ra USB màu trắng, nói nhanh: “Trong này có tất cả tư liệu cha ở Hoàn Cầu, bao gồm tài liệu nấu ăn tâm đắc của chú, còn có. . . . . . tư liệu quá trình điều tra lúc ấy chú thông qua việc thu mua vườn nho đã tham nhũng 1,2 tỷ !”

Đường Khả Hinh kinh ngạc chống mạnh người ngồi dậy, nhận lấy USB trong tay Nhã Tuệ, mặc dù thân thể đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy có chút căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân nghi ngờ nói: “USB này cũng không thể tùy tiện lấy ra chứ? Chị làm thế nào lấy được?”

Mặt của Nhã Tuệ có chút ửng đỏ, bật cười nói: “Tôi . . . . . Tôi thiếu chút nữa dùng mỹ nhân kế. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh kêu lên một tiếng nói: “Chị. . . . . .”

“Không có đâu, đùa với cô thôi.” Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Lúc tôi mới vừa đi qua, gặp được Lâm phó tổng, liền nhờ anh ấy đi vào chung với tôi, sau khi chúng tôi cùng nhau xem những tài liệu này, tôi len lén đổi USB mang về, thiếu chút nữa bị Phó tổng phát hiện. . . . . .”

Đường Khả Hinh cảm động cũng đau lòng nhìn bạn thân.

Nhã Tuệ mỉm cười vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, quan trọng hơn hạnh phúc của cô! ! Cho dù ai cũng không hiểu cô, nhưng tôi hiểu cô…cô xứng đáng được bất kì người nào quý trọng.”

Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt rưng rưng.

“Nếu như ưa thích Tổng Giám đốc Trang như vậy thì phải cố gắng lên, dĩ nhiên, chúng ta không thể không chú ý đến hạnh phúc của cha mình, nhưng chúng ta cũng phải hạnh phúc, bởi vì đây chính là sự hiếu thuận . . . . . . Cố lên, Khả Hinh!” Nhã Tuệ cố gắng cổ vũ Đường Khả Hinh.

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, chợt tiến lên ôm Nhã Tuệ, cảm động nghẹn ngào nói: “Cám ơn chị, Nhã Tuệ.”

“Đừng cảm ơn. . . . . . Ngày nào đó cô thật sự kết hôn, tôi sẽ làm cô dâu phụ xinh đẹp của cô, đưa bạn thân của tôi đi về phía giáo đường hạnh phúc. . . . . . Tôi mong đợi tiếng chuông vang lên.” Nhã Tuệ vỗ nhẹ sau lưng của bạn thân, cũng cảm động nói.

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, vừa mỉm cười, vừa lo lắng nghĩ đến cái gì đó, buông bạn thân ra, nhìn cô có chút gấp gáp nói: “Chị mang USB ra như vậy, không có chuyện gì chứ?”.

Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, lcũng rất buông lỏng nói: “Không có sao đâu. . . . . . Cô copy một bản, rồi nhanh chóng trả về là được rồi, huống chi, chuyện của chú Đường xảy ra đã nhiều năm rồi, hẳn không có người để ý đến.”

Đường Khả Hinh nắm USB này, ngón tay trượt nhẹ, trong lòng có chút kiên quyết.

Ánh mặt trời chiếu xuống.

Một bóng dáng màu đen tối tăm đáng sợ đứng ở bên cạnh cây hoa anh đào, trong tay lóe lên ánh đao, nhìn căn nhà trọ màu trắng.

Tiểu Vi và Tiểu Hà đứng ở trước căn nhà trọ màu trắng, sắc mặt cứng rắn, lập tức không nói hai lời, nhanh chóng như mũi tên bén nhọn chạy lên phía trước, xẹt về phía rừng hoa anh đào, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

Bóng đen nhanh chóng biến mất.

Tiểu Vi tp tục chạy lên phía trước.

Tiểu Hà như con mèo nhanh chóng nhảy bám lên một cành cây, nằm trê cành cây, ánh mắt ngưng chặt nhìn bốn phía.

Tiểu Vi cũng ở trong phạm vi khống chế, dừng bước, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh! !

“Chúng tôi là vệ sĩ trong phủ Thủ tướng phái tới đây bảo vệ Đường tiểu thư, vâng lệnh cậu chủ Tô hữu, nếu có người cầm ý đến gần nhà trọ của chủ nhân, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!” Tiểu Vi nói xong, nhàn nhạt xoay người đi khỏi.

Tiểu Hà cũng ầm ầm nhảy xuống tàng cây, lạnh lùng xoay người, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, mới im lặng tránh ra.

Nhà trọ, lầu hai.

Đường Khả Hinh cố nén đau đớn ngồi trước máy vi tính, mở máy, cắm USB vào, miệng cắn khớp xương ngón trỏ, hai mắt chăm chú nhìn trong màn hình máy vi tính xuất hiện một ổ cứng di động cô gõ nhẹ một chút, tài liệu nhảy ra một cửa sổ, yêu cầu mật mã xác minh, cô sửng sốt. . . . . .

“722330!” Nhã Tuệ đặt nước đường đỏ nấu xong qua một bên, dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ bật cười nói: “Chị cũng có thể làm trinh thám.”

Nhã Tuệ bất đắc dĩ cười nói: “Cô cũng đừng cười tôi là trinh thám ! Mau xem đi.”

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, sau đó nhập mật mã vào, rốt cuộc trong màn hình sáng lên tài liệu có liên quan đến Đường Chí Long, phần lớn không khác với tài liệu Nhã Tuệ đã xem. . . . . . Ảnh chụp Đường Chí Long đoạt huy chương vàng giải đầu bếp, giơ chiếc cúp về phía mọi người, lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin truyền đến . . . . . .

“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh kích động sôi trào nhìn hình của cha, trong lòng tự hào kiêu ngạo cũng chua xót, muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ, nói không ra lời.

“Xem nhanh đi!” Nhã Tuệ lại giục.

Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, tiếp tục nhanh chóng rê con chuột, click vào tài liệu, lại nhanh chóng xem tài liệu, cô vừa xem vừa kích động nở nụ cười, cho đến lúc cuối cùng, cô nhìn thấy bởi vì cha thông qua việc thu mua đất đai tham nhũng 1,2 tỷ, mà bị cách chức để điều tra. . . . . . Sắc mặt của cô tái đi, lập tức kêu lên: “Không thể nào! ! Cha em không thể nào làm ra chuyện như vậy! Mặc dù hiện tại ông ấy ngồi tù, nhưng ông ấy vẫn không quên Hoàn Cầu, lúc nhắc tới luôn tràn đầy tình cảm, biết em tiến vào Hoàn Cầu, ông ấy còn hết sức an ủi! ! Một nơi mang đến cho ông ấy cảm tình sâu đậm như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện này? Không thể nào! ! Em không tin!”

“Tôi cũng đang kì quái chuyện này, lúc đầu tôi thi vào Hoàn Cầu, chú cũng mừng cho tôi, nhưng tôi nghe Lâm phó tổng nói, anh ấy nói, có thể xung quanh mình, nhìn ra một chút manh mối!” Nhã Tuệ cũng nói nhanh.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh không hiểu quay đầu, nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ lập tức nhìn Đường Khả Hinh nói: “Bởi vì Hoàn Cầu chưa bao giờ dễ dàng tặng cổ phần cho người khác, nhưng lại hào phóng giao cho cha của cô như thế, đây có thể là chiêu đố kị thứ nhất, điểm thứ hai, lúc gia đình Chủ tịch Trang đã chuyển đến Châu Âu mới xảy ra chuyện này, mà lúc cô còn nhỏ đã bắt đầu lựa chọn muốn cổ phần của công ty hay vườn nho, dựa vào sự lựa chọn này, hai nhà của Hoàn Cầu có thể chờ đợi, không phải là thái độ của cô, mà là thái độ của cha cô, bởi vì trong tay của chú cầm nhiều cổ phần, tiếng tăm đang vang nơi xa, sự lựa chọn của chú ấy rất quan trọng, nhưng cuối cùng, cô lựa chọn vườn nho. . . . . Điều này cũng là điểm nghi ngờ thứ hai. . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn còn có chút không hiểu, nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nặng nề nhìn bạn thân, suy đoán nói: “Khả năng lớn nhất chính là nhà họ Tưởng và nhà họ Trang xảy ra nội chiến, cổ phần là nhà họ Tưởng cấp, vườn nho là nhà họ Trang cấp, cô chọn vườn nho, cha của cô có thể nghiêng về nhà họ Trang. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên.

“Có chút sóng gió nổi lên, bây giờ chúng ta hoàn toàn không thấy rõ, nhưng tôi lại mơ hồ có cảm giác, cha của cô phản đối cô và Tổng Giám đốc Trang ở bên nhau, là sợ cô bị tổn thương! Bởi vì chú ấy chính là vật hy sinh đầu tiên của hai dòng họ! !” Nhã Tuệ thừa dịp trở lại, ngồi ở trên xe buýt phân tích! !

Hai mắt Đường Khả Hinh cũng xoay tròn, suy nghĩ chuyện này.

“Còn có một chuyện. . . . .” Nhã Tuệ không biết nên nói cho Đường Khả Hinh hay không . . . . .

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ do dự một lát, rốt cuộc nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cuối cùng lúc tôi và Lâm phó chuẩn bị đi khỏi, phát hiện máy vi tính chưa đóng, chúng tôi liền phải đóng mới rời khỏi, nhưng Lâm phó cảm thấy có mấy trang trống không, có chút ngạc nhiên, nên gọi điện thoại cho Tô Phó tổng, hỏi anh ấy muốn phần mềm crack máy vi tính, cuối cùng tôi nhìn thấy, phía trên tài liệu viết rõ ràng cha của cô đã qua đời rồi !”

“Đã qua đời! ! ?” Đường Khả Hinh kích động nhìn Nhã Tuệ kêu to: “Cha của em vẫn còn sống trên thế giới này, tại sao ở trong tài liệu đó, cha của em đã qua đời? Chuyện này, rốt cuộc là muốn lừa gạt người nào? ? ?”

Nhã Tuệ cũng không rõ ràng.

“Cha của em trung thành cả đời vì Hoàn Cầu! !” Đường Khả Hinh quay đầu, hai mắt lóe lên nước mắt mãnh liệt, nắm chặt quả đấm, thở hổn hển nói: “Mặc kệ là ai hãm hại ông ấy, tại sao muốn. . . . . . Nói ông ấy đã qua đời. . . . . . Tại sao! ? Em nhất định phải điều tra rõ chuyện này, bắt được người hãm hại ông, trả cho cha của em một lẽ công bằng ! !”

Đọc truyện chữ Full