DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 698: Vết thương

Ánh mặt trời gay gắt, càng lúc càng nóng bức! !

Đường Khả Hinh thay đồng phục màu đen của phòng kinh doanh rượu, nóng nực đến đầu đầy mồ hôi đang sắp xếp ở bộ phận tổ chức tiệc, một lát căn dặn nhân viên phải cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi và bảng hiệu cho mấy người khách nhà máy rượu nổi tiếng tham gia tiệc thử rượu, một lát căn dặn Nhã Tuệ sửa sang chung rượu cho tốt, nhất định phải trải rèm cửa lụa màu trắng, lại nhanh chóng đi về phía sau sảnh tiệc, dùng thẻ nhân viên của mình, mở cánh cửa điện tử đi vào bên trong, nhìn tất cả loại rượu nổi tiếng, dưới ánh đèn màu tím trong phòng, phát ra ánh sáng nhu hòa, tôn quý. . . . . .

Cô cẩn thận nhận lấy danh sách trợ lý đưa cho mình, kiểm tra từng loại rượu vang, hai mắt không ngừng di động, hỏi: “Lần này nhà máy rượu Conti Winery xác định không đến tham gia tiệc thử rượu của chúng ta phải không?”

“Vâng! Bởi vì Tổng thống Pháp tổ chức cuộc so tài rượu đỏ, cho nên đã bỏ cuộc tham gia bữa tiệc thử rượu lần này.” Trợ lý nói.

Đường Khả Hinh nghe xong, khẽ gật đầu, lại lật một tờ tài liệu xem tiếp.

“Ôi chao!” Ngoài cửa có người kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh sững sờ, để tài liệu xuống, nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Nhu đến giúp sửa sang lại hoa hồng, đứng ở trước một đống lớn hoa hồng, giơ nhìn ngón cái bị đâm chảy máu. . . . . . Cô nhất thời lo lắng, đi tới thật nhanh, gọi một tiếng: “Tiểu Nhu? Không có sao chứ?”

Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh ngây ngốc lắc đầu cười nói: “Không sao, không sao! Chắc là vừa rồi tôi vót gai bị đâm.”

“Tại sao không cẩn thận như vậy?” Đường Khả Hinh lập tức cầm tay của cô, nặn máu trong ngón cái ra trước, lại bảo trợ lý lấy băng keo cầm máu, bao lại cho cô, mới nói: “Không phải nói, chúng tôi thuê người đến làm sao? Cô thật không cần làm hết ca đêm, lại trở về phụ giúp! Cô đi sang Câu lạc bộ bên kia giúp mấy ngày, đủ mệt mỏi rồi.”

“Nhưng không phải cô đã nói, tiệc thử rượu lần này dự toán không đủ sao? Tôi muốn phụ giúp một chút! Thuê người phải tốn mười mấy đồng một giờ đấy.” Tiểu Nhu chớp mắt to, nhìn cô nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, nở nụ cười cảm động nói: “Tiểu Nhu đối với tôi thật tốt!”

“Khả Hinh cũng đối với tôi thật tốt!” Tiểu Nhu bật cười nói, lại nhìn lúc Đường Khả Hinh dán băng keo cầm máu cho mình, một chỗ nho nhỏ nào đó trên ngón tay cái của cô biến thành màu đen, ánh mắt của cô trợn lên, lập tức cầm bàn tay kia, mở vị trí ngón cái, nhìn lớp bên trong màu tím, bên ngoài màu đen, cô ồ một tiếng, kinh ngạc kêu lên: “Tay của cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn ngón cái biến thành màu đen, mỉm cười nói: “Không có việc gì. Tối hôm qua. . . . . . Bị hoa hồng đâm xong, sau đó phát hiện có hơi đau và ngứa một chút. . . . . . Có thể đâm vào quá sâu đi?”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lại cau mày nhắc ngón cái nhỏ nhắn của mình, nhẹ nhàng mở băng keo cầm máu, liếc nhìn vết thương mặc dù có chút sưng, nhưng màu da vẫn sáng, cô bịt lại băng keo cầm máu ngón cái, sâu kín nói: “Cái này có nghiêm trọng không? Tôi cũng mới vừa bị hoa hồng đâm vào thật sâu, nhưng tôi cũng không có bị đen.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cũng khẽ mỉm cười, nâng ngón cái của mình, nhìn màu tím đen phía trên, cũng có chút ngạc nhiên cười nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ hoa hồng ngày hôm qua, giống như. . . . . . giống như có độc?”

Cô bật cười trước.

Nhưng Tiểu Nhu vẫn có chút ngạc nhiên cầm ngón cái Đường Khả Hinh, nhìn màu tím đen phía trên, nói: “Làm sao cô cảm thấy, vết thương phía trên có chút giống vết thương của chị tôi khi còn bé chơi ở trong núi bị một loại ong độc đốt đấy?”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn cô, cười nói: “Thật sao?”

“Ừm!” Tiểu Nhu gật đầu một cái, lại nhìn Khả Hinh vết thương kia, lầu bầu nói: “Lúc ấy, cha của tôi phát hiện tình huống miệng vết thương trên cánh tay của chị tôi, ngay lập tức ôm chị ấy chạy tới nhà lão trung y trong thôn chúng tôi, không ngờ lão trung y đó làm chúng tôi hoảng sợ, nói thật may chúng tôi tới sớm, nếu không, chị tôi có thể mất mạng! Đầu tiên sẽ ù tai, sau đó đau cổ họng. . . . . . Đại não tê dại! Nghe nói, nếu như có độc, cũng có thể sẽ bị mù mắt và điếc tai!”

“Có khoa trương như vậy sao?” Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, nhưng vẫn phì cười nói: “Sẽ không, cô yên tâm, đây là hoa hồng đâm.”

Tiểu Nhu không lên tiếng, cắn môi dưới, vẫn nhìn vết thương kia.

“Thật không có chuyện gì! ! Đứa ngốc!” Đường Khả Hinh không nói nữa, lập tức cầm hoa hồng, còn có dao vót gai, vót xuống từng cái từng cái, vừa vót gai, vừa nhìn mỉm cười với cô nói: “Tiểu Nhu, lần này thật sự cám ơn cô, có thời gian tôi mời cô ăn cơm !”

“Không cần! Cô có thời gian đến nhà tôi chơi, tôi nói mẹ của tôi làm thức ăn cho cô!” Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh cười nói.

Đường Khả Hinh cũng cười, cùng với cô chăm chú róc gai!

Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận đằng đằng đi tới, lập tức khom người xuống, nắm chặt tay Đường Khả Hinh, nói với cô: “Đi theo anh !”

Nhân viên làm việc cả sảnh tiệc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.

“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh làm gì vậy?” Đường Khả Hinh nhìn đám người xung quanh, có chút căng thẳng, ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Không nên như vậy! !”

“Đi! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức kéo Đường Khả Hinh lên, nhanh chóng kéo cả người cô đi ra ngoài! !

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh bị ép buộc bất đắc dĩ đi theo Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài, nhưng cô vừa đi vừa giận dữ xoay cổ tay, gấp gáp khẽ gọi: “Tưởng Thiên Lỗi, anh làm gì vậy?”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, cắn răng nghiến lợi nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, giống như dã thú kiềm chế, lôi kéo cô nhanh chóng xuống lầu, sau đó sẽ trước mắt bao người, đang muốn chuyển ra đại sảnh phía sau vườn hoa, lại chạm mặt Trang Hạo Nhiên dẫn mấy Phó tổng ở sau lưng, rạng rỡ, trò chuyện vui vẻ, hả hê đi về phía bên này, anh lập tức dắt Đường Khả Hinh dừng bước lại. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bọn họ, sắc mặt hơi thu lại, dừng bước. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm thấy lo lắng thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, lại cảm thấy rất ngờ vực nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật không nghĩ ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Ơ? Tức giận đùng đùng như vậy, muốn đi nơi nào ? Có phải đi ăn mừng, anh mất vị trí CEO khách sạn dưới nước, Từ nay về sau, có thể mừng rỡ nhàn nhã hay không?” Ngược lại vẻ mặt Trang Hạo Nhiên thoải mái nhìn bọn họ cười nói.

Mấy người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành khó hiểu và kì quái nhìn Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên hôm nay anh có chuyện gì?

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng thâm thúy, mỉm cười nói: “CEO khách sạn dưới nước cũng không có quan trọng bằng Khả Hinh! Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều có số mệnh, nếu là của cậu, cuối cùng sẽ là của cậu, không phải là của cậu, cậu mãi mãi cũng không chiếm được!”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, nói: “Tôi không có coi trọng được mất! Không phải của tôi, tôi sẽ nhẹ nhõm buông tay, tuyệt đối không lưu luyến!”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, rưng rưng nhìn anh.

“Loại tính cách như cậu, quả thật sống vui vẻ hơn so người khác!” Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói nhảm với anh nữa, mà nhanh chóng nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, lại gấp gáp kéo cô đi, bọn họ đi qua bên cạnh, Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm chặt cổ tay nhỏ của cô, nắm thật chặt! !

Đường Khả Hinh dừng lại, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nắm chặt cổ tay của cô, nói: “Em muốn đi đâu anh không xen vào, nhưng em là thư ký Hoàn Á anh, công việc tổ chức bữa tiệc thử rượu cũng liên quan đến danh tiếng của Hoàn Á, đã làm xong chưa?”

“Chuẩn bị sắp xong rồi, còn thiếu bước cuối cùng. . . . ôi!” Đường Khả Hinh lập tức bị người gấp gáp kéo đi! !

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nghe bọn họ nói nhảm, chỉ lạnh lùng kéo Đường Khả Hinh đi khỏi.

Tay Trang Hạo Nhiên giơ giữa không trung, nhìn nơi tiếp xúc vào lòng bàn tay, chỉ thoải mái cười cười, cất bước đi khỏi.

Mấy người Lâm Sở Nhai hết sức kinh hãi nhìn bóng lưng của anh, suy nghĩ xem lão đại có chuyện gì?

Vườn hoa phía sau khách sạn, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hành lang dài ven biển, gió biển thổi lên, hết sức mát mẻ, khoan khoái, thư thái!

“Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh làm gì vậy?” Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa gấp xoay cổ tay của mình, đạp cỏ xanh mềm mại, kêu to: “Có chuyện gì, nói đi! ! Không nên như vậy! !”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ném Đường Khả Hinh bên hàng rào chắn, đón gió biển mãnh liệt, nhìn cô đau lòng nói: “Rốt cuộc em và Hạo Nhiên có chuyện gì?”

“Cái gì có chuyện gì?” Đường Khả Hinh vừa xoa cổ tay mình đau đớn, vừa thở, không hiểu hỏi.

“Tối hôm qua không phải em nói với anh, em yêu cậu ấy sao?” Tưởng Thiên Lỗi lại bước tới gần Đường Khả Hinh, đau lòng kêu to: “Vậy cậu ấy có chuyện gì? Hôm nay ở trong cuộc họp, tranh hơn thua khắp nơi, chuyện này coi như xong! Nhưng lúc nhắc tới em, cậu ấy không chút nào quý trọng và đau đớn, thậm chí còn vô cùng ghê tởm! ! Nói cho anh biết lý do! Ngày hôm qua không phải em đi về phía cậu ấy sao?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, im lặng cúi xuống, không lên tiếng.

“Đường Khả Hinh! ! Trả lời anh !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô, hỏi: “Em muốm tìm hạnh phúc của em, anh không ngăn cản em! Nhưng tại sao, cậu ấy giống như biến thành một người khác! Tại sao? Tối hôm qua thảo luận ra kết quả gì rồi hả ?”

“Không có kết quả. . . . . .” Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Không có kết quả! !” Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi cau mày nhìn Đường Khả Hinh, gầm nhẹ: “Cái gì gọi là không có kết quả! !”

“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại một lát, mới cười khổ nói: “Lịch sử luôn không ngừng tái diễn. . . . . . Mặc kệ em đối với anh, hay là đối với anh ấy. . . . . . Số mạng đều quanh đi quẩn lại như vậy. . . . . .”

“Có ý tứ gì?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày lãnh hỏi.

“Không có gì. . . . . . Chính là như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi cười khổ nói.

Tưởng Thiên Lỗi hết sức bất đắc dĩ, tức giận thở dốc một hơi, mới đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Em nói em yêu cậu ấy, được rồi, anh buông tay. . . . . . Em nói em đi về phía cậu ấy. . . . . . Chỉ một buổi tối, cậu ấy trở thành một người khác, là bởi vì anh sao? Nếu đúng là như vậy, anh đi giải thích cho cậu ấy! ! Anh không muốn em chịu đựng oan khuất không rõ ràng!”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng cười hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Thật!”

Phốc! Trong lòng Đường Khả Hinh chua xót, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, đón gió biển mãnh liệt, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Không cần. Cám ơn. Phương hướng tình cảm, hôm qua đã rõ ràng rồi. Cuộc sống có rất nhiều chuyện cũng cần tẩy rữa sạch sẽ, bao gồm tình cảm của em và anh ấy. Hiện tại em chỉ muốn chăm chú làm việc và hoàn thành tiệc thử rượu, xin Tổng Giám đốc Tưởng phát cho em một chút tiền, đừng để cho em phải cắt tỉa cành hoa hồng, cắt tỉa rất mệt mỏi.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt khẽ hiện đau đớn, chậm rãi cúi đầu, nắm hai bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác thật sự nó thô hơn nhiều so với lúc trước, thậm chí nhìn thấy một chỗ ngón cái bị thương, đau lòng hỏi: “Ngón cái này làm sao vậy?”

“Không có việc gì. . . . . . Chỉ bị hoa hồng đâm thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh cười khẽ.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé này, nhìn cẩn thận.

“Thật không sao. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng rút tay về, sau đó sẽ mỉm cười nhìn anh, có chút nghiêm túc nói: “Tình cảm rất kì quái, nó lặng lẽ tới, lại đi rất ồ ạt, em cũng có chút chống đỡ không được rồi. Có lẽ, rất nhiều chuyện không phải một mình em có thể khống chế, nhưng chuyện này là chuyện của em và anh ấy, số phận tương lai như thế nào, em không rõ ràng lắm, em muốn cẩn thận cư xử với cuộc sống của mình. Anh ngàn vạn lần không được nói gì với anh ấy, bởi vì có đôi khi, tình cảm không phát triển, không phải là một chuyện tốt. . . . . . Nếu như anh ấy muốn xoay người, hãy để cho anh ấy xoay người thôi. . . . . . Em chúc mừng anh ấy. . . . . . Đối mặt tình yêu, em chân thành cảm nhận, miễn cưỡng dính dấp rất đáng sợ . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

“Làm ơn! Chuyện này không có liên quan tới anh! Nếu như anh nói gì với anh ấy, tương lai em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Giữ cho em một chút tôn nghiêm đi!” Đường Khả Hinh thật lòng nói.

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, ngón cái trượt nhẹ qua bên cạnh mắt to ngập nước của cô, mới dịu dàng cảm tính nói: “Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, thế giới của anh mãi mãi mở ra vì em. . . . . .”

Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng, cười gật đầu nói: “Cám ơn.”

“Thật. . . . . . Chẳng liên quan tới anh?” Tưởng Thiên Lỗi không tin.

“Thật! !” Đường Khả Hinh lại gật đầu khẳng định, cố ý nhìn anh nói: “Nghe nói CEO đổi chủ sao?”

Tưởng Thiên Lỗi cố ý nhịn cười nhìn cô.

“Tốt! !” Đường Khả Hinh bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được cười, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán cô, ấm áp nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia. Đều đã qua. Dự án này có thể thực hiện, cũng là vinh dự của tập đoàn Hoàn Cầu.”

“Anh và Tổng Giám đốc Trang, đều là con cưng của trời đất, vì thế giới này mở ra một trang mới cho loài người, khẳng định còn có thể chế tạo ra huyền thoại, khai sáng tương lai. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì khóc đi. . . . . .”

“À?” Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên rưng rưng, nhìn anh, khẽ lộ ra kinh ngạc.

“Anh biết em bao lâu, cũng coi như hiểu em. . . . . . Muốn khóc thì khóc đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấu cô ẩn nhẫn.

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ run run một cái, quay đầu nhìn biển rộng mênh mông, trên mặt khẽ co quắp, đột nhiên thở dài một hơi, hai viên nước mắt trong suốt chảy xuống, lại cười.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

“Không sao! !” Đường Khả Hinh hít hít lỗ mũi đỏ bừng, lau nước mắt trên mặt, thở dài một hơi, cảm giác cái ót của mình đột nhiên có chút tê dại, cô vươn tay vỗ nhẹ cái ót.

“Thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi quan tâm đi tới, nắm nhẹ cái ót của cô, hỏi.

“Không có việc gì. Chỉ cảm giác cái ót tê dại. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác lỗ tai kêu ong ong.

“Có thể gió biển quá lớn. Mau trở về đi.” Tưởng Thiên Lỗi nhẹ đỡ bả vai của cô đi về phía trước.

Nơi xa, một nóc tòa nhà màu trắng, trước cửa sổ sát đất, có một bóng dáng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên tay nâng ly rượu Sherry Venice, khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn hai bóng người bên bờ biển, uống một hơi cạn sạch ly rượu! !

Tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng vang lên.

“Vào đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nói.

“Tiêu tiểu thư có chuyện tìm anh? Nói chuyện lý thú liên quan với Hoàn Cầu . . . . . .” Tiêu Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói.

Đọc truyện chữ Full