DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng Gắt
Chương 438: Không khó

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Diệp Oản Oản đứng ở cửa, do dự hồi lâu, cuối cùng bởi vì lo lắng dây dưa lâu ảnh hưởng đến thuốc nên vẫn đẩy cửa đi vào.

Sau lưng Diệp Oản Oản, hai cô hầu gái mới vừa rồi cũng không yên tâm đối với cô mà đi theo, giờ phút này đang núp ở khe cửa bên cạnh.

Hai người nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy để cho Diệp Oản Oản đi đưa không quá thỏa đáng, dù sao cái này vốn là nhiệm vụ của bọn họ, làm sao có thể tùy tiện giao cho Diệp tiểu thư đây? Vạn nhất Diệp tiểu thư chờ lát nữa đưa thuốc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc là náo đến độ có chuyện gì xảy ra, các cô làm sao gánh chịu nổi?

Trên giường lớn màu xám đen, da thịt tái nhợt của Tư Dạ Hàn giống như đá dựa vào ngồi ở chỗ đó.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, xốc lên một góc quần áo, liền lộ ra một đoạn xương tay gầy gò. Chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, anh liền bởi vì bận rộn mà gầy đi trông thấy.

Diệp Oản Oản vốn đang là nổi giận trong bụng, nhìn người đang đối mặt với mình kia, liền như quả banh da bị châm đâm thủng.

Đoán chừng là bởi vì là mùi thuốc bắc khó ngửi thổi tới, chân mày đóng băng của Tư Dạ Hàn nhất thời không thể nhận ra cau lại, ánh mắt thuận theo phương hướng cánh cửa quăng tới.

Nhăn cái gì mà nhăn a! Đây chính là đồ có thể cứu mạng anh a!

Diệp Oản Oản bước nhanh hướng về mép giường đi tới. Nhìn được người mới đi đã trở lại Diệp Oản Oản, đáy mắt yên lặng của Tư Dạ Hàn dường như xẹt qua vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt đuổi theo đến khi cô đi thẳng tới mép giường của anh.

Cánh cửa, hai cô hầu gái mắt thấy Diệp Oản Oản hướng về phía Tư Dạ Hàn đi tới, khẩn trương “Ực” “Ực” nuốt nước miếng.

Ánh mắt Cửu thiếu gia… Thật là đáng sợ…

Mà Diệp Oản Oản giống như không nhìn thấy Tư Dạ Hàn đang nhíu chặt chân mày, trực tiếp đem nắp đậy chén thuốc trong tay lúc này mở ra. Nhất thời, một cổ thuốc bắc gay mũi không dứt đập vào mũi, làm cho Diệp Oản Oản ho một trận mãnh liệt, thiếu chút nữa ói…

Ách…

Tôn lão… Ngài lần này ra tay có phải có chút ác hay không a? Cái này cũng quá đáng sợ đi!

Nhưng không uống cũng không được a, đây là thuốc có thể cứu mạng, dù khó uống đi nữa thì cắn răng uống một cái liền xong nha, dù sao cũng tốt hơn thân thể kém không chịu được, khí quan suy kiệt, làm giải phẫu đổi cơ quan tốt hơn!

Vì vậy, Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, tiếp tục mặt lạnh, nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình mở miệng nói: “Anh uống thuốc đi.”

Ngoài cửa hai cô hầu gái thấy vậy, tâm đều đã thót lên tới cổ họng, chỉ hy vọng Diệp tiểu thư có phương pháp đặc biệt có thể khuyên Cửu gia đúng hạn uống thuốc, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tốt…

Hai người mới vừa nghĩ như thế, chỉ thấy Cửu thiếu gia nhà bọn họ, nhăn mày một chút, ngay sau đó đưa tay ra, bưng chén thuốc trong tay Diệp Oản Oản.

Ba giây sau, chén thuốc đã cạn sạch.

Hai cô hầu gái trong nháy mắt, hai mắt nhìn nhau, nhìn chén thuốc bị uống cạn nhưng vẫn thật lâu thật lâu sau cũng không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện này… Liền uống hết một mạch sao? Diệp tiểu thư mới vừa rõ ràng cái gì cũng không làm a! Hướng người kia vừa đứng vừa nói hai chữ “uống thuốc” mà thôi.

Cái này cũng được sao?

Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn đàng hoàng uống thuốc, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn mấy phần.

Thấy trong không khí có mùi thuốc khó ngửi, thấy anh mới vừa rồi một hơi uống cạn, lại từ đầu tới cuối mặt không đổi sắc, lại không khỏi có chút mềm lòng, hỏi: “Có khỏe không? Có phải rất khó uống hay không a?”

Nghe được vấn đề của cô, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, đưa tay ra, cố định ót của cô, nghiêng người, đặt môi mình lên môi của cô…

Trong phút chốc, vị của thuốc bắc xen lẫn khí tức thuộc về anh rõ ràng kịch liệt nhất thời tràn đầy tất cả giác quan của cô…

Diệp Oản Oản: “…” Đệt!

Mấy giây sau, Diệp Oản Oản một tay đem anh đẩy ra, giống như mèo bị dẫm phải đuôi xoay người lại cầm ly nước cách đó không xa trên bàn lên, một hơi uống cạn!

Cô chẳng qua chỉ là hỏi một câu mà thôi, cũng không muốn biết rốt cuộc nó khó uống như thế nào có được hay không hả?

Muội nó, cái tên này rốt cuộc có phải là người hay không? Hay là không có vị giác gì nên mới vừa rồi lại có thể một hơi uống cạn?

Diệp Oản Oản chính mình uống chừng mấy ly, sau đó tức giận cũng rót một ly nước cho Tư Dạ Hàn: “Cho anh này.”

“Không cần.” Tư Dạ Hàn hơi hơi bấm lấy đầu, vân đạm phong khinh mở miệng, thật giống như mới vừa rồi uống chẳng qua là một ly trà.

“Anh không thấy khó uống sao?” Diệp Oản Oản một mặt kinh sợ hỏi.

Tư Dạ Hàn: “Không khó.”

Diệp Oản Oản: “…” Quả nhiên không phải là người mà!

——

Xui xẻo: Cửu gia chân hán tử! Ngươi thật không khổ a

Tư Dạ Hàn: Con dâu hôn nhẹ liền không khổ ~(≧▽≦)~

Xui xẻo: Coi như ta không có hỏi…

Đọc truyện chữ Full