DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng Gắt
Chương 670: Lúm đồng tiền đại gia ngươi a [cầu gào ~]

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————————————–

Đối với Diệp ca mà nói, hắn rốt cuộc được coi như là gì vậy? Diệp Bạch có coi hắn là nghệ sĩ mà mình đào tạo sao?

Hay vẫn là chỉ muốn lừa gạt hắn, coi hắn là một người con nhà giàu… Cho nên chưa bao giờ nghĩ tới muốn hao tốn sức lực trên người của hắn?

Đáng chết, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy a!

Hắn vào giới giải trí này chẳng qua chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, lại chưa từng nghĩ tới sẽ thực sự theo nghề này, tiếp cận Diệp Bạch đều chỉ vì mứt hoa nhỏ của hắn…

Đúng, hắn là vì mứt hoa nhỏ a!

Cung Húc nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu, cố gắng tự nói với mình như vậy.

Nhưng tại sao hiện tại hắn ngày càng suy nghĩ những thứ chuyện loạn thất bát tao kia chứ, còn mứt hoa nhỏ của hắn đã bao lâu rồi hắn không có nghĩ qua.

Cung Húc phiền não không dứt mà rót đầy tràn một ly rượu, uống một hơi cạn sạch

Trong phòng khách, mọi người đều đang vô cùng náo nhiệt ca hát. Có nữ nghệ sĩ ân cần đi tới trước mặt Diệp Bạch, náo loạn muốn cùng hắn hợp ca hát bài “Lúm đồng tiền”.

Lúm đồng tiền, lúm đồng tiền đại gia ngươi a!

Sắc mặt của Cung Húc cả tối nay luôn âm tình bất định, cảm thấy ai cũng đều không vừa mắt.

Nguyên tắc của Diệp Oản Oản là đối với tất cả các nghệ sĩ đều sẽ giữ một khoảng cách nhất định, bởi vì hắn bây giờ là mặc nam trang, cho nên đối với nữ nghệ sĩ càng muốn tránh hiềm nghi, cho nên khéo léo từ chối.

Nhưng vào lúc này bầu không khí vừa vặn vô cùng sôi động, mọi người đương nhiên không nguyện ý thả hắn đi, ồn ào lên nói: “Diệp ca, hát một bài! Hát một bài mà! Hoặc là anh thích bài hát gì, hát cái khác cũng được a!”

Diệp Oản Oản không cưỡng được, liền tiện tay chọn một ca khúc, sau đó gọi Lạc Thần – người đang ở trong góc cả một đêm đều không nói lời nào: “Lạc Thần, tôi nhớ được bài này cậu cũng thích, cùng nhau hát được không?”

Đứa nhỏ này thật sự là quá hướng nội rồi, công ty nhà mình tụ họp cũng ngồi yên tĩnh như vậy.

Lạc Thần nghe vậy, ánh mắt nhất thời hơi hơi tỏa sáng, có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới Diệp Oản Oản sẽ nhớ đến, gật đầu một cái đi tới phía có micro.

Hai người cầm micro lên, Diệp Oản Oản lên tiếng hát trước” “Nấu, thần thanh máu nhiệt một chén canh, tinh cùng khổ vào hiệp cốt, ánh đao kiếm ảnh bên trong phẩm mấy phần, nhân thế chìm nổi…”

Lạc Thần theo sát mở miệng: “Nói, chớ vội chớ dừng chớ xoay người, không thể buông tha chớ bàn về đường về, chớ có hỏi, có ai đợi…”

Diệp Oản Oản: “Đối đãi với ta xé ra nửa dặm cái này thần hôn càn khôn, ba thước thanh quang luân chuyển tẩy bụi mù, uống rượu mạnh nhất, yêu đẹp nhất người, nhìn biển rộng Vân cao gợn sóng sinh…”

Giọng hát khàn khàn rõ ràng của Diệp Bạch, dù chỉ tùy ý ngồi dựa ở trên ghế sa lon với cái dáng vẻ lười biếng tùy ý kia, đáy mắt lưu quang (thời gian) chuyển động, như có thể chiếu sáng chói cả dải ngân hà.

Rõ ràng là đang ở trong phòng khách quầy rượu, lại phảng phất như ở rừng trúc sa mạc lớn.

Lạc Thần sợ sệt trong chốc lát, nhưng vẫn chậm một nhịp mới tiếp nối lời hát: “Người ta nói giang hồ dâng lên nhiều nhất không sợ người, tới ba tiền rượu nóng mua tâm hồn của ta, giáo sơn xuyên điên đảo, giáo trời long đất lở, thiên địa này ta tới chống đỡ, nhanh bình sinh…”

Một khúc hát xong, toàn bộ tiếng vỗ tay như sấm động.

“Lợi hại lợi hại rồi!”

“Không hổ là kim bài tổ hợp, phối hợp quá ăn ý!”

Cung Húc loạng choà loạng choạng mà chen đến chọn bài hát: “Lên, tôi muốn chọn bài hát!”

“Ta muốn, ngươi tại bên thân ta, ta muốn xem ngươi trang điểm, đêm này Phong nhi thổi, thổi lòng ngứa ngáy, ta cô nương… Thời gian quá rất dài, ta cô nương, ngươi ở phương nào, mắt thấy trời sáng, đều do đêm này sắc, liêu nhân điên cuồng, ta muốn hát bài hát, yên lặng đem ngươi nghĩ, ta cô nương…”

Trong phòng bao tất cả mọi người cơ hồ đều trố mắt nhìn nhau.

“Tình huống này của Cung Húc là gì a? Phong cách không đúng!”

“Thất tình?”

“Thất tình? Ngươi nói đùa đây! Cung Húc sẽ thất tình sao?”

“Híc, cũng vậy…”

Đường Tinh Hỏa nhìn chằm chằm mặt của Cung Húc, như có điều suy nghĩ sờ lên cằm, bén nhạy phát hiện, cái tên này, có cái gì không đúng a…

Ánh mắt nhìn lấy Diệp Bạch… Có cái gì đó không đúng lắm…

Đường Tinh Hỏa đảo mắt trợn tròn, sau đó lớn tiếng mở miệng nói: “Ai ai, ca hát có ý gì a! Chúng ta tới chơi trò chơi đi a! Mọi người có muốn chơi “Lời thật lòng đại mạo hiểm” không?”

Đọc truyện chữ Full