DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệt Như Hàn Quang Gặp Nắng Gắt
Chương 2362: Bị cự tuyệt 8 lần

Biên soạn: Đức Uy -

- --

"Viên Tiêu, tao **** con mịa mày, **** má mày, mày đi bốc **** đi, nhiệm vụ cái *** què... Nhiếp Vô Ưu mà mày cũng không nhận ra?" Nhiếp Vô Danh xổ thẳng một tràng chửi thề.

"Viên Tiêu?"

Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn chằm chằm gã sát thủ kia. Lại là cái tên này... khó trách âm thanh có chút quen tai...

Nhiều năm trước, Diệp Oản Oản vẫn còn đang ở tại Độc Lập Châu, thời điểm còn chưa đi Hoa quốc, cũng đã nhận biết Viên Tiêu. Khi đó Viên Tiêu và Nhiếp Vô Danh chung một nhóm lính đánh thuê. Nhiếp Vô Danh và Viên Tiêu thường xuyên cùng nhau chấp hành đủ loại nhiệm vụ. Diệp Oản Oản cũng từng đi theo tham gia cùng bọn họ mấy lần.

Diệp Oản Oản đưa một tay tháo chiếc khẩu trang đen của gã đàn ông kia ra, sau khi thấy rõ gương mặt kia, không khỏi cạn lời, quả nhiên là Viên Tiêu.

"Viên Tiêu cái thằng ngu này! Em gái tôi mà ít đi một sợi tóc, cậu xem tôi có giết chết cậu không!"

"Được rồi được rồi, đừng có ở đó mà đanh đá chửi đổng lên như vậy nữa! Một chút tư chất cũng không có! Không phải anh cũng ngạc nhiên sao? Làm sao tôi biết con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc là Nhiếp Vô Ưu? Anh biết không?" Viên Tiêu cau mày.

"Làm sao tôi biết!" Nhiếp Vô Danh tức giận đáp.

"Nhiếp Vô Danh, anh ***, anh như cái ***, ngay cả anh ruột như anh mà còn không biết, làm sao tôi biết, anh còn ở đó mặt dày mà đi chửi tôi! Cút đi!"

Viên Tiêu không cho Nhiếp Vô Danh có cơ hội tiếp tục chửi thề, trực tiếp cúp cuộc gọi video.

Chỉ chốc lát sau, Viên Tiêu và Diệp Oản Oản bốn mắt nhìn nhau.

"Không giống... không được đẹp bằng lúc trước... Làm sao em lại thay đổi nhiều như thế, đây còn không phải là dậy thì thất bại sao!" Viên Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, bộ dáng tỏ ra vô cùng đau đớn.

Diệp Oản Oản: "..."

Điểm chú ý của cái tên này có phải là có vấn đề hay không, chẳng lẽ không phải là hắn nên hỏi chính mình, vì sao lại trở thành Dịch Vân Mạc à...??

Còn nữa, dậy thì thất bại? Mắt hắn bị mù sao?

Nàng rõ ràng là vịt hóa thiên nga đấy, có được không?

"Nhiếp Vô Ưu, em giở trò quỷ gì vậy, không phải là em đang ở tại Vân Thành sao? Tại sao em lại chạy tới Thiên Thủy Thành vậy, còn trở thành thiên kim của Dịch Linh Quân?" Viên Tiêu mặt đầy nghi ngờ. 

"Mắc mớ gì tới anh!" Diệp Oản Oản nói.

Còn không đợi Diệp Oản Oản nói tiếp, điện thoại di động của Viên Tiêu lại vang lên.

"Viên Tiêu, tao *** *** mày!" Nhiếp Vô Danh hướng về Viên Tiêu tiếp tục chửi thề.

"Nhiếp Vô Danh, già ngu ***!" Viên Tiêu không cam lòng yếu thế, chửi xong lập tức cắt ngang cuộc gọi video.

"Nhiếp Vô Ưu, đại ca em thật không có tư chất!" Viên Tiêu hướng về Diệp Oản Oản nói.

Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Viên Tiêu một cái: "Cách anh ấy chửi thề, không phải là học từ chỗ anh sao?"

"Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó... Những thứ kia đều là chuyện đã qua... Đúng rồi, trước đó anh nghe Nhiếp Vô Danh nói, em mất tích mấy năm nay chạy đi Hoa quốc chơi rồi, tại sao?" Viên Tiêu hiếu kỳ hỏi.

"Đừng nói nhảm nữa, đi bắt lại mạch điện nhà em giùm đi!" Diệp Oản Oản tức giận nói.

"Anh biết cắt điện, đâu có nghĩa là anh biết nối lại?"

"Anh có đi hay không?" Diệp Oản Oản nhíu mày lại.

"Được được được."

...

Chỉ chốc lát sau, đèn của phòng khách rốt cuộc sáng lên.

Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế sa lon, quan sát tỉ mỉ Viên Tiêu.

Nhiều năm như vậy, cái ông anh này, dường như một chút thay đổi cũng không có, tướng mạo vẫn đẹp trai như lúc ban đầu, không thấy già đi mảy may.

Diệp Oản Oản nhớ mang máng, năm đó lúc ở Độc Lập Châu, Viên Tiêu từng tỏ tình 8 lần với mình, bị chính mình dứt khoát cự tuyệt đủ 8 lần. 

Thấy Viên Tiêu muốn nói gì, Diệp Oản Oản kịp thời dừng lại: "Đừng đừng đừng, anh là người tốt."

"Nhiếp Vô Ưu, em bị khuyết tật hả... Làm sao em biết anh muốn nói gì?" Viên Tiêu vội la lên.

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Viên Tiêu: "Quen rồi."

Viên Tiêu: "..."

"Trước tiên em hỏi anh, rốt cuộc ai sai anh tới giết em?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Viên Tiêu lắc đầu một cái: "Không có ai bảo anh tới giết em cả, người ta yêu cầu anh giết con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc."

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm, kiềm nén văng tục: "Vậy... Ai sai anh tới giết Dịch Vân Mạc?"

"Vấn đề này không thể để cho em biết, chúng ta phải tuyệt tối bảo mật thông tin khách hàng... Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, nếu không để cho người khác biết, anh còn làm ăn thế nào được." Viên Tiêu nói.

Diệp Oản Oản híp hai con ngươi lại, móc đường đao dưới bàn ra, cười với vẻ mặt đầy ôn hòa, "Ồ... Vấn đề mang tính nguyên tắc sao?"

Viên Tiêu lập tức nghiêm mặt nói: "Thật ra thì anh đây vốn không theo nguyên tắc gì..."

Diệp Oản Oản rống: "Vậy còn không nói mau!!!"

Viên Tiêu móc móc lỗ tai, mặt đầy vui vẻ yên tâm, "Chà, mặc dù em dậy thì có chút thất bại, nhưng cũng còn may, tính cách vẫn đáng yêu như vậy!"

Diệp Oản Oản: "... Anh thích bị ngược sao?"

Trong quá khứ sao lại không phát hiện ra cái tên này thuộc thể loại thích tìm ngược vậy hả...

Đọc truyện chữ Full