DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thương Lan Quyết (Ma Tôn)
Quyển 2 - Chương 64

Bóng đen không ngừng mọc lên từ trong mặt đất đổ nát, Hoa Lan nhỏ bị Đông Phương Thanh Thương vác, nàng gắng sức ngóc đầu, quan sát ma vật bên cạnh, ma khí trên người chúng tản mát, lượn lờ như khói, ngũ quan trên mặt mỗi ma vật thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng dữ tợn.

Hoa Lan nhỏ thầm khiếp đảm, nhưng Đông Phương Thanh Thương không hề sợ hãi, hắn cất bước đi về phía trước, năm ngón tay phải chụm tại, trường kiếm lửa lại ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Đông Phương Thanh Thương càng đi về phía trước, bóng đen bên cạnh càng nhốn nháo, đến khi hắn đi vào phạm vi chúng bao vây, ma vật đen xung quanh đột nhiên như nhận được mệnh lệnh gì đó, cùng nhau xông lên.

Hoa Lan nhỏ biết chúng không thể tổn thương đến nàng, nhưng gương mặt dữ tợn của chúng khiến nàng sợ hãi ôm đầu, mắt nhắm nghiền, đầu vắt lên lưng hắn.

Nàng cảm thấy lúc Đông Phương Thanh Thương huơ tay, động tác vung, kéo của xương vai tràn đầy sức mạnh, cho dù trên chiến trường bao vây trùng trùng cũng mang đến cho nàng cảm giác an toàn trọn vẹn.

Chỉ cần ở bên cạnh hắn sẽ không sao.

Đây là suy nghĩ vô thức được nuôi dưỡng trong thời gian dài vừa qua, nhưng nàng lại “phản bội”, đến khi hắn xử lý hết đám ma vật này sẽ xử lý nàng.

Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình phải nghĩ ra đối sách trong thời gian này, nếu không chờ nàng bị Đông Phương Thanh Thương nhốt lại, nàng muốn chạy nữa e còn khó hơn lên trời.

Nhưng Hoa Lan nhỏ còn chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ đối sách, trường kiếm lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương huơ tới, ngọn lửa màu đỏ ngông cuồng đốt cháy đất xung quanh, trên người ma vật xung quanh lật tức bắt lửa, ngọn lửa đỏ tươi hệt như lửa đang cháy trên người ma vật khổng lồ kia.

Ngọn lửa đỏ tươi chiếu sáng đến mức dù Hoa Lan nhỏ có nhắm mắt cũng cảm giác được ánh sáng bên ngoài, nàng to gan mở mắt ra, nhìn thấy lửa này không khỏi giật mình: “Đây là lửa gì?”

Đông Phương Thanh Thương cười ngông cuồng: “Muốn tập trung ma lực đánh bại bổn tọa, bổn tọa xem thử chúng có bao nhiêu ma lực để bổn tọa đốt.”

Ma vật thét gào kêu thảm, Hoa Lan nhỏ nghe cũng rợn người, nhìn sang bên cạnh, một bóng đen bị lửa đốt mềm nhũn dưới đất, nhưng nó vẫn không cam bò về phía Đông Phương Thanh Thương, trên gương mặt mơ hồ chỉ có đôi mắt đỏ tươi bị lửa đốt, tràn đầy căm hận và oán ghét, hung tợn nhìn hắn, phát giác được ánh mắt Hoa Lan nhỏ, bóng đen kia đảo đôi mắt đỏ nhìn nàng.

Hoa Lan nhỏ giật mình bụm miệng.

Oán hận đến mức nào mới có ánh mắt này.

Nhưng chỉ trong phút chốc, Đông Phương Thanh Thương nhẹ vẫy trường kiếm trong tay về phía bóng đen, ma vật do ma khí tụ thành lập tức bị lửa đốt thành tro bụi.

Đối với Đông Phương Thanh Thương, giết là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng ma vật xung quanh không hề vì bị Đông Phương Thanh Thương “giết” mà thôi lại gần hắn.

Chúng vùng vẫy, nếu có cơ hội chúng sẽ bò tới, túm lấy chân hắn, cắn xé máu thịt hắn, ăn thịt hắn sạch sẽ...

Hoa Lan nhỏ bất giác nghĩ nếu có một ngày Đông Phương Thanh Thương thua thì sao...

Nhưng khả năng này hình như rất nhỏ.

Đông Phương Thanh Thương lại huơ trường kiếm trong tay, hắn vốn không thèm đi tìm trận pháp Xích Địa nữ tử nói, thậm chí không quan tâm họ còn chế tạo bao nhiêu ma vật tấn công hắn. Đối với Đông Phương Thanh Thương, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, có bao nhiêu kẻ địch hắn sẽ giết bấy nhiêu, có bao nhiêu oán hận hắn sẽ gánh lấy bấy nhiêu.

Đông Phương Thanh Thương vác Hoa Lan nhỏ tới trước vương điện, Hoa Lan nhỏ đạp lên bậc thềm trước vương điện ngẩng đầu nhìn lên, trên bia đá, cơ thể tàn tạ của Khổng Tước không biết đã biến mất từ lúc nào. Đông Phương Thanh Thương cũng không quan tâm, bước lên bậc thềm, hắn không buồn quay đầu, vẻ mặt không đổi bước vào trong vương điện.

Chỉ có Hoa Lan nhỏ thò cổ nhìn ra xa, Ma đô đã trở thành một bãi hỗn độn.

Ma vật khổng lồ kia đã biến mất, trong đất cũng không có bóng đen chui ra nữa, thậm chí ngay cả những người bạo động trước đó cũng không biết đã đi đâu.

Chỉ có Đại Dữu oai phong như một con rồng lượn lờ dưới bầu trời mây đen phủ kín, giám sát người của Ma tộc dưới đất như một con mắt khác của Đông Phương Thanh Thương.

Lần đầu tiên Ma giới bạo động đã bị Ma Tôn dùng sức một mình hắn trấn áp đẫm máu.

Đông Phương Thanh Thương vác Hoa Lan nhỏ quay về vương điện, cửa vương điện khép lại trước mắt, trong lòng nàng, ngoài ý nghĩ đơn thuần rằng “Ma giới hết rồi” còn có ý nghĩ “Mình cũng xong rồi”.

Hắn không hề khách sáo ném nàng lên giường.

Hoa Lan nhỏ lập tức trở mình, kéo chăn bên cạnh che ngực, thần hồn nát thần tính nhìn hắn đang bày vẻ mặt vô cảm.

Đông Phương Thanh Thương khoanh tay, ánh mắt khinh miệt: “Mặt mũi ngày càng xấu, gan lại ngày càng to.”

Hoa Lan nhỏ cắn môi không dám đáp, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ lạnh đi: “Nói, ai giúp ngươi nghĩ ra ý này.” Câu này chạm vào chỗ sợ của Hoa Lan nhỏ, nàng hoảng hốt nhìn Đông Phương Thanh Thương, trên môi hắn nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Ánh mắt ngươi là đang kinh ngạc, tại sao bổn tọa đoán được đó là ý của người khác nghĩ giúp ngươi à?”

Thân hình hắn ngã về phía trước, hoàn toàn che lại cơ thể nàng, hắn đưa mặt tới phía trước thêm một chút, đầu Hoa Lan nhỏ dịch về phía sau một chút, từng chút từng chút. Hoa Lan nhỏ nằm lên giường, Đông Phương Thanh Thương một tay chống bên cạnh nàng, cúi người đè lên người nàng. Tay kia của hắn tóm một lọn tóc của Hoa Lan nhỏ, nhẹ giọng nói: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi cũng dám xông tới kết giới của Ma giới mà không hề sợ hãi? Nếu không có người bảo đảm cho ngươi, ngươi đi đâu cũng vô ích.”

Hoa Lan nhỏ trợn tròn mắt, nhìn sắc mặt u ám phía bên trên, không dám đáp lời.

Bỗng nhiên tóc mai nàng nhói đau, Đông Phương Thanh Thương kéo lọn tóc nàng: “Ai cho ngươi rời khỏi bổn tọa?”

Hắn kéo quá mạnh, Hoa Lan nhỏ đau đến méo xệch miệng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hét lên: “Ta bỏ đi là sai sao?” Nàng nghĩ đến tiền nhân hậu quả, lòng vừa tức tối vừa uất ức, tóc mai nhói đau nhắc nhở nàng nhớ đến những hành động của con người đáng ghét trước mặt này, Hoa Lan nhỏ nổi giận nhìn hắn: “Ta chạy là sai sao? Ta muốn sống thì đã sao? Ta không muốn chết trong tay ngươi thì đã sao?”

Chỉ nói mấy câu, giọng nàng bỗng nghẹn ngào. Nàng cảm thấy khóc lúc này thật chẳng ra gì, vậy là bèn cố nhịn nước mắt, lớn tiếng chất vấn:”Lẽ nào ta phải ngoan ngoãn cam phận bị ngươi giết sao? Ngươi muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, ngươi muốn kết liễu chấp niệm Thượng cổ của ngươi, ta đáng phải làm đá lót đường lót chân cho ngươi sao? Phải! Ngươi mạnh mẽ, ngươi là nhân vật chính duy nhất trong trời đất, người của Tam giới đáng phải tuẫn táng cho ngươi, nhưng sao ngươi lại bá đạo như vậy, vật bị tuẫn táng không cam lòng cũng không cho sao?”

Nói hết một tràng, Hoa Lan nhỏ thở dốc, vành mắt ửng đỏ, mũi ửng đỏ, nhưng vẫn nhịn không khóc.

Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng, đến khi lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh băng, nhưng lại có thêm chút luống cuống dù đã cố ý che giấu mà vẫn lộ ra: “Được rồi.” Hắn kéo chăn Hoa Lan nhỏ đang che ngực: “Bổn tọa đã đoán được là ai...”

Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo vạt áo Hoa Lan nhỏ ra, nhưng còn chưa chờ hắn nói hết, khoảnh khắc vạt áo nàng vừa bị mở ra, Cốt lan bên trong bỗng mọc ra hai nhánh bén nhọn đâm vào mắt Đông Phương Thanh Thương , động tác quá nhanh, hắn vô thức nghiêng người tránh đi.

Vào lúc này, trong đầu Hoa Lan nhỏ vang lên giọng Xích Địa nữ tử: “Chạy!”

Cốt lan ngưng tự thành sợi mây, bắn về phía trước như một mũi tên, cắm thẳng xuống vùng đất ở cửa, một nhánh khác quấn lấy tay Hoa Lan nhỏ, kéo nàng bay về phía cửa.

Giọng Xích Địa nữ tử liền yếu hơn ban nãy rất nhiều: “Chạy đi, gặp Xích Lân, tâm pháp... Xích giáp nhận hành...” Sau hai câu, khí tức của Xích Địa nữ tử biến mất.

Hoa Lan nhỏ sực tỉnh, chỉ dám liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương đang bịt mắt bên kia, sau đó cong chân chạy về phía đại điện.

Xích Lân bị Đông Phương Thanh Thương nhốt ở đại điện, nhưng lúc này đây còn quan tâm đến chuyện nhốt hay thả nữa sao, dù sao nàng cũng đã quay lưng về phía Đông Phương Thanh Thương bỏ chạy rồi, cũng ra tay với hắn rồi, nàng phải nhớ kĩ tâm pháp Xích Địa nữ tử dạy cho nàng, sau đó gặp Xích Lân rồi tính.

Tình hình có xấu đến đâu cũng không thể xấu hơn hiện giờ.

Hoa Lan nhỏ lấy hơi chạy vào trong đại điện, nhưng chạy, chạy mãi, nàng phát hiện mặt đất trở nên lồi lõm.

Nàng biết, là Đông Phương Thanh Thương bắt đầu làm khó nàng.

Mặt đất trong đại điện gợn lên như sóng, Hoa Lan nhỏ liều hết sức mình xông về phía trước, cho dù Đông Phương Thanh Thương khiến mặt đất cong lên lồi lõm, nàng cũng chạy một mạch chẳng dừng.

Nhưng thần kỳ là nàng thật sự xông vào được đại điện.

Lúc nàng thấy Xích Lân, chiếc lồng nhốt y trong điện dần dần trở nên thô to, song chắn Đông Phương Thanh Thương dùng pháp lực ngưng tụ thành dần dần liền lại.

Xích Lân phát giác có điều không ổn nên đứng dậy, y nhìn chiếc lồng dần dần bị phong kín, không biết phải làm sao, Hoa Lan nhỏ thấy vậy nghiến răng, để mặc mồ hôi chảy ròng ròng: “Xích Lân”

Ánh mắt Xích Lân nhìn Hoa Lan nhỏ qua khe hở, nàng thở không nổi nhưng vẫn hét lên: “Xích giáp! Xích...” Xích Lân trợn to mắt, lúc khe hở khép lại, giọng Hoa Lan nhỏ the thé truyền vào tai hắn: “Xích giáp nhập hành!”

Pháp chú phong ấn không biết bao nhiêu năm ở ngực bỗng chuyển động.

Khoảnh khác này Hoa Lan nhỏ dường như nghe thấy tiếng tim đập, nhưng không phải là tim nàng.

Chiếc lồng Đông Phương Thanh Thương nhốt Xích Lân hoàn toàn bị phong kín, giống như một tấm vải che hết tất cả bên trong. Hoa Lan nhỏ hoàn toàn không nhìn thấy y nữa, nàng quỳ xuống đất thở dốc, cảm thấy lần này... mình thất bại rồi.

Chỉ đành để mặc cho Đông Phương Thanh Thương ức hiếp lăng nhục thôi...

Nhưng vào lúc nàng nản lòng thoái chí, bỗng nhiên một luồng hào quang phá vỡ pháp lực của Đông Phương Thanh Thương.

Mắt Hoa Lan nhỏ sáng lên, nhìn kĩ lại, ánh sáng cam như ánh mặt trời phá tan bóng tối lúc nửa đêm, dần dần xé rách bình phong đó, chiếu sáng mắt Hoa Lan nhỏ.

Hoa Lan nhỏ há miệng, bỗng nhiên nàng liếc thấy bóng người áo đen xõa mái tóc bạc, hắn như một bóng ma, lắc mình tới bên cạnh, nhưng lần này lại không như thường ngày, hắn đưa tay là có thể tóm lấy nàng. Tuy nhiên trước khi chạm vào cổ tay nàng, Hoa Lan nhỏ bị một luồng hào quang quấn lấy, sau đó tích tắc đã bị kéo sang một phía khác.

Những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, nàng bị một người khác kéo ra khỏi Đông Phương Thanh Thương trong chớp mắt, mà người này...

Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn...

Toàn thân Xích Lân đều là ánh sáng cam, nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt y đã bị ánh sáng cam toàn thân y bao trùm, có một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: “Xích Lân chờ chủ nhân đã nhiều năm.”

Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên, trước khi nàng sực tỉnh, thân hình Xích Lân đã hoàn toàn biến mất, còn trên người nàng đang được một lớp khải giáp bao bọc, hào quang lấp lánh như ánh mặt trời.

Hoa Lan nhỏ biết, trong truyền thuyết Thượng cổ có liên quan đến Thiên Địa chiến thần ghi lại, Xích Địa nữ tử là người gần với mặt trời nhất trên thế gian này.

Nàng... đã mặc... khải giáp của Xích Địa nữ tử.

“Sóc Phong... kiếm.” Giọng Xích Địa nữ tử lại hiển hiện trong đầu Hoa Lan nhỏ, nhưng lần này yếu ớt hơn trước rất nhiều, giống như nàng ấy đang dốc toàn lực chống đỡ.

Hoa Lan nhỏ quay đầu, bỗng thấy Sóc Phong kiếm bị Đông Phương Thanh Thương vứt trong góc đang kêu ong ong.

Vỏ kiếm làm từ vảy Thanh xà yêu không đủ để thu lại hàn khí của Sóc Phong kiếm, hàn khí khiến mặt đất xung quanh kết một lớp băng dày màu lam.

Hoa Lan nhỏ đưa tay, thanh kiếm kia dường như có cảm ứng, trong chớp mắt đã tự bay vào tay Hoa Lan nhỏ, nàng nắm lấy đốc kiếm, nhưng trên tay không hề cảm giác thấy hàn khí lạnh lẽo, nó man mát, ngoan ngoãn, không giống như thần kiếm Thượng cổ mà giống như một thứ nước mát mùa hạ...

Hoa Lan nhỏ tóm lấy vỏ kiếm, khoảnh khắc trước khi nàng chạm vào vỏ kiếm, khải giáp lập tức phủ lên tay nàng một lớp da mỏng, để hàn khí trên vỏ kiếm không tổn hại đến da nàng.

Sóc Phong kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí lập tức chiếm cứ hơn nửa đại điện.

Đông Phương Thanh Thương bên kia nheo mắt nhìn nàng, không quấy rầy cũng không phát biểu cảm tưởng với hành động của nàng.

Giọng Xích Địa nữ tử trong đầu Hoa Lan nhỏ yếu ớt nói chỉ một chữ: “Chiến.” rồi sau đó liền mất tích.

Không thể trốn, không thể tránh, chỉ đành chiến đấu.

Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương đối diện, nâng Sóc Phong kiếm lên, chĩa mũi kiếm vào mặt hắn: “Đại ma đầu, lần này ta không chạy nữa.” Nàng nói: “Không phải ngươi muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử để tái chiến sao, cô ấy không muốn hồi sinh, vậy để ta thay cô ấy.”

Hoa Lan nhỏ dùng khí thế mạnh mẽ nhất của mình: “Dù sao ngươi cũng không để ta sống, vậy ta sẽ liều với ngươi.”

HẾT TẬP 2

Đọc truyện chữ Full