DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 60: Giọng hát của lâm thanh diện

Lâm Thanh Diện sửng sốt bởi anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại muốn nghe anh hát.

Nhưng nếu Hứa Bích Hoài đã yêu cầu thì hiển nhiên là anh không thể từ chối rồi.

Lục Thiên Điệp nghe được yêu cầu của Hứa Bích Hoài thì lập tức bĩu môi, nói: “Hoài, cậu không nghiêm túc đấy chứ, anh ta thì biết hát cái gì chứ, đừng khiến cho chúng tớ bị đau tim nữa.”

Có một vài người cũng nhao nhao đồng ý và nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt khinh thường.

"Anh đừng hát nữa, tôi có bệnh tim thật đó, anh mà dọa cho tôi trở bệnh thì anh gánh không nổi đâu."

"Tối nay tôi còn muốn ngủ một giấc thật ngon nên định cầu xin anh, đừng để tôi phải gặp ác mộng đêm nay.”

"Mấy chuyện như ca hát vẫn nên giao cho những người biết hát ấy, để Lâm Thanh Diện hát đối với chúng ta mà nói đúng thật là một loại tra tấn."

Hứa Bích Hoài không thèm để ý, cô thay Lâm Thanh Diện biện giải: “Lâm Thanh Diện còn chưa hát các người việc gì phải nói như vậy, lỡ như anh ấy hát cực hay thì sao."

"Hoài, tớ thấy cậu đúng thậ là bị anh ta làm cho dao động rồi, cậu không nghĩ lại thử xem suốt những năm chúng sống cùng cậu, anh ta có từng hát lần nào chưa, một người bình thường không ca hát thì đều là vì hát không hay, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao." Lục Thiên Điệp mở miệng nói.

"Nhưng mà… Tớ cảm thấy giọng nói của Lâm Thanh Diện hơi giống với bạch mã hoàng tử của cậu, chưa biết chừng anh ấy hát cũng rất êm tai thì sao." Hứa Bích Hoài tiếp lời.

Lục Thiên Điệp lập tức liếc Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngập tràn sự khinh thường.

"Hoài, tớ không hề châm chích anh ta, bản lĩnh anh ta thế nào cũng cũng hiểu rõ mà, anh ta làm sao có tứ cách so với bạch mã hoàng tử của tớ chứ.”

Nói xong, Lục Thiên Điệp liền gọi mấy cô gái lại, nói: “Mọi người mau tới đây, toi cho mọi người nghe giọng ca của bạch mã hoàng tử của tôi.."

Cô mở di động ra và bật đoạn ghi âm cô thu được ngày hôm đó.

Các cô gái nghe xong đều say mê, hai má ửng hồng, mất kềm chế và tự mình rơi vào ảo tưởng.

"Oa, đây không phải là bài hát của Trái tim của Hướng Dương đang nổi gần đây sao, thật sự là rất hay."

"Lâm Thanh Diện sao có thể đánh đồng với giọng ca thiên thần của người ta cơ chứ, giọng của anh ta chắc cũng như vịt đực mà thôi."

"Lâm Thanh Diện tốt hơn hết là đừng hát nữa, chúng tôi vừa mới nghe được một giọng hát hay như vậy, nếu như nghe giọng của anh thì chẳng phải sẽ nôn ra hết sao."

"Có điều, tại sao lớp trưởng vẫn chưa về nhỉ, cho dù nôn thì cũng không thể nôn lâu như vậy được."

Hứa Bích Hoài tức giận, cô chỉ là muốn nghe Lâm Thanh Diện hát thôi mà nhưng không ngờ lại bị đám người này phản đối một cách vô tình như vậy.

Tuy nhiên Lâm Thanh Diện lại không hề để ý đến lời lẽ của những người này, hơn nữa nếu Lục Thiên Điệp cảm thấy anh kém cỏi như vậy thì chi bằng hôm nay liền trực tiếp bộc lộ thân phận, sẵn đó khiến cho Lục Thiên Điệp sau này khỏi phải gửi những lời lẽ tình tứ nghe muốn bồn nôn cho anh nữa.

Anh trực tiếp đứng lên, đến chỗ kệ chọn bài và chonjca khúc “Một lần là được.”

Lục Thiên Điệp thấy Lâm Thanh Diện thật sự muốn hát thì vẻ mặt trào phúng của cô ấy lại càng lộ rõ, thậm chí còn tỏ vẻ muốn bỏ đi.

Đám bạn học của Hứa Bích Hoài cũng đều không xem trọng Lâm Thanh Diện, có mấy người còn trực tiếp bưng kín cái lổ tai, sợ Lâm Thanh Diện làm ô uế lỗ tai của bọn họ.

Ngay khi tiếng nhạc cất lên, Lâm Thanh Diện cầm lấy micro, trong mắt anh chỉ còn lại một mình Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người chung quanh, ánh mắt cô luôn chăm chú nhìn Lâm Thanh Diện, cô có dự cảm, Lâm Thanh Diện sẽ tạo cho cô một bất ngờ thú vị.

"Muốn thấy em cười, muốn cùng em cãi nhau, muốn giữ em trong vòng tay của anh."

Lâm Thanh Diện vừa cất giọng thì những tiếng ồn ào trong phòng bốc chốc lắng xuống.

Những gương mặt tỏ vẻ khinh bỉ ấy sau khi nghe Lâm Thanh Diện bắt đầu hát đều lập tức ngây dại, ngay sau biểu tình trên mặt những người này liền biến thành hưởng thụ.

Giọng hát này quá hay.

Những người đang bịt tai thấy vẻ mặt của những người khác thay đỗi cũng hiếu kỳ, tiếp sau đó liền buông đôi bàn tay đang bịt tai xuống.

Và rồi biểu cảm của bọn họ cũng trở nên si mê những những người kia.

Hứa Bích Hoài vốn nghĩ nếu Lâm Thanh Diện dám hát thì có lẽ giọng hát sẽ không khó nghe lắm.

Nhưng hiện tại nghe được giọng hát của Lâm Thanh Diện, trong lòng Hứa Bích Hoài bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngà, cô chỉ có thể dùng kinh động cả trời lẫn người để hình dung giọng ca của Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa đay là bài hát mà Lâm Thanh Diện hát cho cô nghe, cảm xúc trong giọng hát của anh có lẽ người khác không nghe ra nhưng Hứa Bích Hoài lại có thể hiểu được một cách trọn vẹn.

Cô có cảm giác như mình được giọng hát của Lâm Thanh Diện đưa vào thế giới cổ tích, Lâm Thanh Diện là hoàng tử còn cô là công chúa, hai người sống cuộc vô tư lự mà thần tiên cũng ham muốn.

Nếu không phải ngại trong phòng còn có rất nhiều bạn học thì lúc này chỉ sợ cô đã xông lên ôm chầm lấy Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện cũng chỉ hướng về một mình Hứa Bích Hoài, hai người liếc mắt đưa tình, tình cảm trong ánh mắt ấy đều biến thành chiêm hỷ thước tung cánh xây thành cầu ô thước nối giữa hai người.

Hứa Bích Hoài lần đầu tiên có cảm giác giữa cô à Lâm Thanh Diện là tình yêu.

Cái loại cảm giác này thực ngọt, thế cho nên mới khiến cho cô muốn mãi mãi sở hữu nó.

Ở đây ngườ iduy nhất không đắm chìm vào tiếng ca của Lâm Thanh Diện chỉ có Lục Thiên Điệp.

Thật ra không phải cô cảm thấy giọng hát của Lâm Thanh Diện khó nghe mà ngược lại Lâm Thanh Diện hát quá hay khiến cho cô hơi sợ…

Hơn nữa càng nghe Lâm Thanh Diện hát, Lục Thiên Điệp lại đột nhiên phát hiện, giọng ca của Lâm Thanh Diện dường như không khác gì mấy so với Trái tim của Hướng Dương.

Cô ấy không tin vào mắt mình và cứ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lúc trước Hứa Bích Hoài đã nhắc đến chuyện này cùng cô ấy, nhưng cô không để ý, cho tới bây giờ nghe được giọng ca của Lâm Thanh Diện, chính cô ấy cũng có chút hoài nghi, Lâm Thanh Diện cùng Trái tim của Hướng Dương liệu có phải là một người.

Điều đó không có khả năng! Lục Thiên Điệp tự an ủi chính mình trong lòng, Lâm Thanh Diện chỉ là một tên rác rưỡi không hơn không kém, anh ta sao có thể là bạch mã hoàng tử của mình được.

Này nhất định chỉ là trùng hợp thôi, bạch mã hoàng tử của mình giàu như vậy, còn Lâm Thanh Diện này chỉ biết bám váy vợ sao có thể so với anh ấy.

Nhưng giây tiếp theo cô liền nhớ lại chuyện Lâm Thanh Diện tặng Hứa Bích Hoài đồng hồ trị giá 1.140.000.000 cùng bữa cơm hơn 270.000.000

Nếu nói về sự giàu có thì chỉ sợ Lâm Thanh Diện còn giàu hơn cả mấy tên đại gia bình thường.

Có quỷ mới biết tiền của anh ta từ đâu mà có, dù sao anh ta cũng chắc chắn không phải là bạch mã hoàng tử của mình, Lục Thiên Điệp tiếp tục ra sức tự an ủi chính mình.

"Đúng vậy, Lâm Thanh Diện khẳng định không phải là Trái tim của Hướng Dương, đành phải hỏi anh ta một câu, chỉ cần anh ta trả lời một câu thôi là có thể chứng minh rồi."

Lục Thiên Điệp lúc này mới lấy di động ra, trực tiếp gửi một tin nhắn cá nhân cho Trái tim của Hướng Dương qua nền tảng phát sóng trực tiếp Dousha.

"Anh có quen một người tên là Lâm Thanh Diện không?"

Đúng lúc này, chiếc di động được đặtt rên bàn liền kêu lên, màn hình cũng sáng lên.

Đúng là di động của Lâm Thanh Diện!

Vừa rồi sau khi anh đặt diện thoại lên bàn thì không động tới nó nữa.

Lục Thiên Điệp liếc chiếc điện thoại nhưng cũng không không quan tâm lắm, có điều đúng lúc đó cô ấy đột nhiên nhìn thấy trên màn hình di động xuất hiện biểu tượng tin nhắn của Dousha.

Cô lập tức mở to hai mắt, lập tức vương tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Điện thoại của Lâm Thanh Diện không hề có mật mã nên có thể trực tiếp mở ra, Lục Thiên Điệp mở điện thoại ra thì thấy bên trong chi chít thư, tất cả đều là tin nhắn mà cô gửi cho Trái ti của Hướng Dương.

"Cái… Cái này là di động của Thanh Diện?"

Giọng nói của Lục Thiên Điệp có chút run rẩy, sự thật mà cô ấy không thể chấp nhận nhất dường như đã thật sự xảy ra rồi.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện và phát hiện trong mắt anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài và cảm giác mất mát khó hiểu xuất hiện trong tim cô.

"Tại sao, bạch mã hoàng tử của mình, tại sao lại là cái tên khốn kiếp Lâm Thanh Diện này, rõ ràng anh ta chỉ là một tên rác rưởi, sao có thể cùng là một người với Trái tim của Hướng Dương chứ."

"Hơn nữa… Hơn nữa anh ta đã kết hôn với Hoài rồi, mình nên làm gì bây giờ.”

Sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương, toàn bộ thành kiến của Lục Thiên Điệp đối Lâm Thanh Diện đều bị lãng quên.

Sự si mê của cô ấy dành cho Trái tim của Hướng Dương không phải là thứ tình cảm qua loa, cho nên sau khi biết Lâm Thanh Diện chính là Trái tim của Hướng Dương thì vấn đề mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là Lâm Thanh Diện đã kết hôn rồi.

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài liếc mắt đưa tình, Lục Thiên Điệp dường như sắp khóc đến nơi, đột nhiên cô cảm thấy mình rất uất ức, giống như là… Người đàn ông của mình đã bị người ta cướp mất vậy?

Nhưng anh ta rõ ràng đã là chồng của Hoài, tại sao còn tặng thẳng cho mình nhiều vậy chứ? Vì sao lại hát cho mình bài hát đó chứ?

Lẽ nào, từ trong xương tủy Lâm Thanh Diện chính là một gã lăng nhăng?

Lục Thiên Điệp âm thầm phỏng đoán nhưng cho dù Lâm Thanh Diện là một gã lăng nhăng đi nữa thì cô ấy vẫn cảm thấy mình sẽ không có bất kỳ phản kháng nào.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng hát hết bài, đặt mic lên bàn và ngồi trở lại bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Tất cả mọi người vẫn vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt si mê, không cách nào kềm chế được.

Lúc này Lục Thiên Điệp quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài sắc mặt ngượng ngùng và cất giọng yếu đuối hỏi: “Hoài, tớ… Tớ có thể gặp riêng Lâm Thanh Diện một lát không?"

Đọc truyện chữ Full