DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 99: Tôi đã mua biệt thự

“Là… là thật sự đến xếp hàng chào đón? Mức đãi ngộ của Vịnh Đằng Long cao như vậy sao? Chả trách mọi người nói ở Vịnh Đằng Long rất tốt.” Hứa Quốc Diệu lẩm bẩm.

“Chờ đã, nếu những người này thật sự tới đón chúng ta, không phải nói Lâm Thanh Diện thật sự mua được nhà ở đây sao?” Một người nói.

Mọi người đều phản ứng lại, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ càng trở nên dữ dội hơn.

Hứa Bích Uyên đầy mặt không phục nhìn Lâm Thanh Diện trước mặt, nói: “Thật không biết anh chàng này lấy tiền ở đâu ra, thế mà thật sự mua nhà ở đây, hừ, chắc là Hứa Bích Hoài đã lấy trộm tiền từ dự án, quay về tôi sẽ nói với ông nội.”

Hứa Trai Hiệp cũng đầy phiền muộn, gia đình anh vẫn sống ở một khu chung cư xa trung tâm thành phố, Lâm Thanh Diện có tư cách gì để sống ở một nơi như Vịnh Đằng Long?

“Có vẻ như là thật, không ngờ Lâm Thanh Diện thực sự đã mua nhà ở Vịnh Đằng Long.” Nhiều người cảm khái.

“Cứ tưởng nhà Lâm Thanh Diện mua là ở khe núi, không ngờ lại là ở vịnh Đằng Long, mọi người đánh giá thấp cậu ta rồi.”

Thái độ của mọi người đối với Lâm Thanh Diện đã phần nào thay đổi.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều nghĩ Lâm Thanh Diện có thể mua được một căn nhà ở đây là nhờ Hứa Bích Hoài, dù sao thì gần đây ở công ty Hứa Bích Hoài đã rất bận rộn.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa chắc chắn là người vui mừng nhất, họ cứ nghĩ Lâm Thanh Diện đã mua một căn nhà đổ nát ở một vùng hẻo lánh, Lâm Thanh Diện đưa mọi người đến xem, cũng là rước mất mặt cho bọn họ.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đã mua được nhà ở vịnh Đằng Long, hai người họ đương nhiên rất vui.

Vẻ u ám trên mặt hai người bị quét sạch, cả hai đều nhìn chằm chằm vào bên trong Vịnh Đằng Long, như thể đã nhìn thấy bảo vật.

“Không ngờ cậu ta thực sự đã mua nhà ở Vịnh Đằng Long, cũng coi là giành lại chút thể diện cho chúng ta đi.” Hứa Quốc Hoa cười nói.

Tống Huyền Khanh ngay lập tức nhếch môi, nói: “Anh thực sự nghĩ là Lâm Thanh Diện mua căn nhà này à, hẳn là con gái của chúng ta đã đưa tiền cho cậu ta mua đó.”

Hứa Quốc Hoa gật đầu, nói: “Sự thật.”

Hai người vui vẻ bước vào khu chung cư, các nhân viên bảo vệ ngay lập tức đồng thanh kêu lên: “Chào mừng đến với Vịnh Đằng Long!”

Người thân nhà họ Hứa thấy có thể vào trong liền bước vào trong.

Dù sao thì an ninh của vịnh Đằng Long rất nghiêm ngặt, thường thì bọn họ muốn vào cũng không được, bây giờ có cơ hội, tự nhiên phải vào tham quan thử.

Cả Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đều bước vào trong với vẻ mặt khó coi, muốn xem Lâm Thanh Diện mua nhà gì.

“Con gái à, con đấy, ngay cả mẹ con chúng ta con cũng giấu diếm, nếu con nói với mẹ căn nhà hai đứa mua là ở đây sớm hơn, mẹ sẽ không giận hai đứa đâu.” Tống Huyền Khanh mỉm cười nhìn Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nghĩ cho dù cô có nói, Tống Huyền Khanh nhất định cũng sẽ không tin, nếu bây giờ không phải ở trong khu chung cư, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vẫn sẽ tối tăm mặt mày.

“Bích Hoài, Lâm Thanh Diện của con đã mua căn nhà cỡ nào ở đây? Dì nghe nói những nhà cao tầng ở đây đều có giá tiền tỷ.” Một người bà con hỏi.

Hứa Bích Hoài không biết ngôi nhà mà Lâm Thanh Diện đã mua, nói: “Con cũng không biết, anh ấy chưa đưa con đi xem.”

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nhìn anh đầy thắc mắc.

“Cứ đi theo tôi đi, khi đến đó rồi mọi người sẽ biết.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Hơ, thần thần bí bí, anh ta mua lớn cỡ nào còn phải nghĩ sao, chắc chỉ là nhà một phòng, thật ra nhà một phòng ở đây cũng không đắt như mọi người nghĩ, anh ta có thể mua được cũng không có gì lạ.” Hứa Bích Uyên nói.

Những người xung quanh gật đầu, cảm thấy những gì cô nói có lý.

“Căn hộ một phòng cũng không sao, quan trọng nhất là môi trường của khu chung cư, dù sao căn nhà này cũng là của Bích Hoài, kích thước không thành vấn đề.” Tống Huyền Khanh đã bắt đầu nói thay Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Uyên cười thầm, nghĩ thầm Hứa Bích Hoài là con gái của bà, bà phải nói thay cô thôi.

“Thực sự là một phòng? Lâm Thanh Diện, chỉ là một ngôi nhà nhỏ một phòng, vậy cậu còn muốn chúng tôi đến làm gì nữa? Chúng tôi nhiều người như vậy, sao có thể chen chúc trong căn nhà một phòng được?”

“Ừ, một phòng thì nhỏ quá, tưởng cậu ta mua nhà to, không ngờ chỉ là một phòng, nếu biết chuyện thế này tôi sẽ không đến đâu.”

“Làm cho thần thần bí bí như vậy, nhưng hóa ra chỉ là nhà một phòng, nói thật nhé, nhà một phòng này, nhà tôi cắn răng thì không chừng cũng có thể mua được một căn.”

Mọi người bắt đầu phàn nàn Lâm Thanh Diện chỉ mua nhà một phòng mà lại mời bọn họ qua nhà, bọn họ còn cho rằng bọn họ so với Lâm Thanh Diện đỉnh hơn, bây giờ Lâm Thanh Diện thật sự đã đưa bọn họ đi vào vịnh Đằng Long, họ đương nhiên phải kiếm một cái cớ khác để cân bằng tâm trí.

Lâm Thanh Diện nhếch môi, nghĩ thầm tôi không mời các người, là các người muốn đi theo.

“Lâm Thanh Diện, chúng tôi nhiều người như vậy, một lát nữa phải làm sao đây? Nhà của cậu quá nhỏ, chúng tôi không thể thay phiên nhau đi coi.” Hứa Trai Hiệp cười nói.

Anh muốn dùng mọi cách để khiến Lâm Thanh Diện mất mặt.

“Đừng lo, chứa các người là quá đủ.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Trai Hiệp đột nhiên khinh thường, thầm nghĩ tên này thật không hổ là giỏi giả bộ, thực sự hoàn toàn không biết xấu hổ.

“Được rồi, tôi cũng muốn xem xem làm thế nào cậu có thể đưa nhiều người như vậy vào căn nhà một phòng của mình.” Hứa Trai Hiệp hừ lạnh.

Mọi người đi về phía trước, cư dân trong khu chung cư trông rất lạ khi thấy một nhóm người đi cùng nhau như vậy.

“Không phải Lâm Thanh Diện mua nhà một phòng sao? Các nhà cao tầng đều là ở phía Bắc, vậy tại sao chúng tôi lại đi về phía Nam? Ở đó toàn là nhà gỗ và biệt thự.” Lúc này, một người bà con hỏi.

Nhiều người cũng chú ý đến vấn đề này, nhìn Lâm Thanh Diện.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng hơi khó hiểu, sau đó họ nghĩ đến một khả năng, đồng thời mở to mắt.

“Con gái, Lâm Thanh Diện chắc sẽ không mua nhà gỗ chứ?” Tống Huyền Khanh thấp giọng hỏi Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài cũng rất mê mang, cô không biết Lâm Thanh Diện mua loại nhà gì, thoạt đầu cô nghĩ đó là nhà một phòng.

Lúc này Lâm Thanh Diện dẫn một đoàn người tới khu biệt thự nhà gỗ, hiển nhiên căn nhà anh mua không phải là nhà cao tầng, không thể là nhà một phòng được.

Nhưng những ngôi nhà gỗ và biệt thự ở đây đắt đến đáng sợ, Hứa Bích Hoài nhớ Lâm Thanh Diện có nói anh đã mua toàn bộ, Lâm Thanh Diện giàu đến cỡ nào chứ?

Hứa Bích Hoài quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện, thấy ánh mắt anh kiên định, không giống như đang tỏ ra mờ ám, cô cũng bình tĩnh lại, không cần biết Lâm Thanh Diện mua cái gì, cô chỉ cần tin tưởng Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, anh có chắc anh không đi sai đường không? Nhà một phòng ở hướng bắc, chúng ta đã đi qua rồi.” Lúc này, Hứa Trai Hiệp nói một câu.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta, nói: “Tôi chưa từng nói tôi mua nhà một phòng.”

Tất cả mọi người lập tức nổ tung, không phải là một gian phòng, cũng không đi đến chỗ nhà cao tầng, thứ mà Lâm Thanh Diện mua chỉ có thể là nhà gỗ hoặc biệt thự.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, hiện tại đều không nhìn ra được Lâm Thanh Diện đang nói đùa.

Ngược lại là Lâm Thanh Diện xem trò cười của bọn họ.

“Vậy thì chính xác cậu đã mua cái gì, cho chúng tôi biết là được, không cần ở đây tỏ ra mờ ám.” Hứa Quốc Diệu lo lắng nói.

“Biệt thự.” Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.

Mọi người hít một hơi thật sâu, một biệt thự ở Vịnh Đằng Long có giá ít nhất 27 tỷ, số tiền này đủ để mua rất nhiều ngôi nhà cùng loại như họ đang ở.

“Không đùa chứ? Cậu thực sự mua biệt thự?” Tống Huyền Khanh nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Tống Huyền Khanh lập tức che ngực, bà sợ tim trực tiếp nhảy ra ngoài.

Bây giờ người thân của nhà họ Hứa đều im lặng, câu trả lời của Lâm Thanh Diện thực sự gây sốc, mấy đời họ cũng không thể mua được biệt thự ở Vịnh Đằng Long!

Sau một lúc im lặng, mọi người bắt đầu tập trung về phía Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, thái độ nói năng của họ rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, tất cả đều là nịnh hót.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nở mày nở mặt, từng là đối tượng của sự chế giễu, nay lại trở thành đối tượng của sự nịnh hót, đương nhiên có chút đắc ý.

Chỉ có nhà Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên là vẻ mặt ảm đạm, đặc biệt là Hứa Quốc Diệu, ông ta đã nghĩ Lâm Thanh Diện sẽ chỉ có thể mua một căn hộ một phòng, không khác mấy so với nhà mới của mình.

Nhưng bây giờ người ta trực tiếp nói là mua biệt thự, còn là biệt thự ở vịnh Đằng Long, Hứa Quốc Diệu đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nhịn không được nữa rồi.

Lâm Thanh Diện tiếp tục cùng mọi người đi vào bên trong, Hứa Bích Hoài đi tới chỗ Lâm Thanh Diện, hỏi: “Anh… thật sự mua biệt thự sao?”

Lâm Thanh Diện gật đầu.

“Thanh toán hết một lần?”

Lâm Thanh Diện vẫn gật đầu.

Hứa Bích Hoài hít sâu một hơi, trong đầu cảm thấy choáng váng.

“Cho em ở, anh đương nhiên phải mua những thứ tốt nhất.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Trong lòng Hứa Bích Hoài có một cỗ cảm xúc phức tạp, không biết vì sao đột nhiên muốn ôm Lâm Thanh Diện mà hôn một cái.

Tên này mỗi lần nói chuyện đều chọc con nai trong lòng mình chạy loạn, thật không biết anh học được từ ai.

Không lâu sau, một nhóm người đi đến giữa cộng đồng, đi ngang qua những ngôi nhà gỗ và biệt thự bình thường.

Hứa Bích Uyên nhận thấy Lâm Thanh Diện không có dừng lại, cho nên trực tiếp nói: “Không phải anh nói là biệt thự mua sao, chúng ta đều đi qua khu biệt thự rồi, chắc anh sẽ không không biết khu biệt thự ở đâu đó chứ?”

Mọi người nghe thấy lời nói của Hứa Bích Uyên, họ lập tức nhìn Lâm Thanh Diện đầy nghi hoặc.

“Mẹ kiếp, Lâm Thanh Diện sẽ không hố chúng ta chứ?” Một người nói.

Mọi người lại bắt đầu thảo luận, so với việc Lâm Thanh Diện mua một biệt thự ở vịnh Đằng Long, họ vẫn sẵn sàng tin Lâm Thanh Diện đang hố họ hơn.

“Lâm Thanh Diện, nói rõ ràng cho tôi biết, nhà của cậu ở đâu, đừng để chúng tôi đoán nữa.” Tống Huyền Khanh vừa nhận được sự xu nịnh từ đám người, nếu Lâm Thanh Diện đang hố bọn họ, bà nhất định sẽ lột da Lâm Thanh Diện.

“Ngay trước mặt.” Lâm Thanh Diện chỉ vào một khu vực biệt lập phía trước, nơi có môi trường tốt nhất trong toàn bộ khu chung cư.

“Anh đang lừa ai vậy? Ở đó không có biệt thự, anh không thấy khu biệt thự ở đằng này sao?” Hứa Bích Uyên chế nhạo.

Lúc này, Hứa Trai Hiệp mới cau mày bước tới, nói: “Nói một cách chính xác, là vẫn chưa đi hết.”

“Sao có thể chưa đi hết, ở đó…” Hứa Bích Uyên nói, trái tim đột nhiên lộp bộp, sau đó, hai mắt cô trừng lớn.

“Ý anh là mười biệt thự boutique duy nhất ở Vịnh Đằng Long?”

Đọc truyện chữ Full