DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 113: Có liên quan gì với anh ta?

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều sững sờ, không biết Hứa Mạn Tranh tại sao lại đột nhiên nói như vậy.

"Ông nội, ông đừng tin vào những thứ vô căn cứ của tên phế vật Lâm Thanh Diện này, những cái đó đều là giả, ông đừng bị anh ta lừa!” Hứa Trai Hiệp nói.

"Ta bảo hai đứa quỳ xuống!” Hứa Mạn Tranh cao giọng, đôi mắt đầy vẻ hung dữ.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên trong lòng đều lộp bộp một cái, sau khi liếc nhìn nhau, không thể không đi đến trước mặt Hứa Mạn Tranh và quỳ xuống.

Những người thân thích trong nhà họ Hứa cũng đầy vẻ nghi ngờ nhìn Hứa Mạn Tranh, không hiểu vì sao ông ta lại để Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên quỳ xuống.

"Ba, những thứ kia đều là do tên phế vật Lâm Thanh Diện bịa đặt ra, cha đừng xử oan cho Bích Uyên và Trai Hiệp!” Hứa Quốc Diệu tiến lên một bước, thay Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp giải thích.

"Đúng vậy ông cụ, Lâm Thanh Diện cũng không thể tin, anh ta như vậy là đang muốn vu oan cho Trai Hiệp và Bích Uyên nha!”

"Những thứ kia chắc chắn là do Lâm Thanh Diện tùy tiện tạo ra, anh ta ngấp nghé tài sản của nhà họ Hứa không phải một ngày hai ngày, ông cụ đừng để anh ta mê hoặc!”

Một đám thân thích cũng đều đỡ lời giúp Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

Lần này Hứa Mạn Tranh nghe được đám người giải thích cho hai người Hứa Trai Hiệp, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

"Tất cả các người câm miệng cho ta! Những thứ này của cậu ta có phải thật hay không, chẳng lẽ ta không nhìn ra được sao?” Hứa Mạn Tranh hừ lạnh một tiếng.

Đám người lập tức đều trở nên im lặng.

Hứa Mạn Tranh nhìn về phía Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên, nói: "Trai Hiệp, ta để cháu và Bích Hoài cùng nhau tiếp quản dự án của tập đoàn Thiên Dương, ngày hôm sau khi cháu đến công ty, sổ sách của công ty liền có một khoản tiền được chuyển vào tài khoản cá nhân của cháu, cháu đã làm gì với số tiền này?”

Trên trán Hứa Trai Hiệp lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: "Cháu... cháu cầm số tiền kia để đi mua vật liệu cần thiết, ông nội, cháu không dùng bừa bãi số tiền đó!”

Hứa Mạn Tranh vỗ mạnh một cái lên bàn, quát lớn: "Cháu nói láo! Những thứ đó một ngày trước Bích Hoài đã mua xong, hơn nữa đã báo cáo lại cho ta, tại sao cháu lại mua lại lần nữa? Cháu mua vật liệu ở đâu?”

Những giấy tờ mà Lâm Thanh Diện đưa cho Hứa Mạn Tranh, đều cố ý ghi rõ ràng những khoản có vấn đề, đồng thời viết rõ hướng đi, Hứa Mạn Tranh hiểu rất rõ những vấn đề liên quan đến dự án, chỉ cần nhìn thấy liền có thể hiểu rõ những chuyện che giấu ở bên trong.

Trong lòng Hứa Trai Hiệp lập tức một lộp bộp một cái, vừa rồi chẳng qua là anh ta thuận miệng bịa một lý do, không ngờ lại bị Hứa Mạn Tranh dễ dàng nhìn thấu.

"Ông nội, số tiền đó là cháu dùng để dự phòng, cháu sợ Hứa Bích Hoài trộm tiền của công ty, số tiền này vẫn còn ở trong tài khoản của cháu, trở về cháu sẽ lập tức trả lại!” Hứa Trai Hiệp lại đảo đảo mắt.

"Ha ha, anh đừng có ngụy biện ở đây, tôi đã điều tra rất rõ, nửa tháng trước, anh cầm một số tiền lớn tiến vào câu lạc bộ giải trí Liệt Hỏa, có người nói đêm hôm đó anh gọi mười cô người mẫu non tơ, trong thẻ của anh chỉ sợ đã sớm không còn tiền rồi!” Bàn Tử cười nói.

Hứa Trai Hiệp biến sắc, không ngờ anh ta lại điều tra rõ ràng cả những chuyện này.

"Con mẹ nó anh nói bậy, tôi không hề đi đến đó, hơn nữa anh là cái gì mà dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hứa!” Hứa Trai Hiệp mang vẻ mặt dữ tợn nói.

"Mụ nội nó, anh nói thêm câu nữa đi." Bàn Tử lập tức nóng nảy.

Lâm Thanh Diện nhìn anh ta một cái, lúc này anh ta mới không xông lên đánh nhau với Hứa Trai Hiệp.

"Đủ rồi! Cái đồ không có chí tiến thủ này, còn dám ngụy biện! Chứng cứ trong này thật sự đã quá rõ ràng, còn có ảnh chụp rượu chè be bét của cháu, cháu còn cái gì để nói?” Hứa Mạn Tranh trực tiếp ném phần tài liệu kia tới.

Hứa Trai Hiệp cúi đầu nhìn thoáng qua, bên trong đúng là ảnh mười cô người mẫu non tơ bao quanh anh ta.

Sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch trong nháy mắt, lần này cho dù anh ta có ngụy biện thế nào cũng vô ích.

"Còn cháu, Hứa Bích Uyên!" Hứa Mạn Tranh lại nhìn về phía Hứa Bích Uyên: "Căn nhà cháu vừa mới mua, chỉ riêng tiền đặt cọc đã hơn hai tỷ bốn trăm triệu, trong đó hơn một tỷ hai trăm triệu là được chuyển từ tài khoản của công ty, bên trên viết là tiền thưởng cho cháu, cháu đã làm gì cho công ty, tại sao công ty lại phát nhiều tiền thưởng cho cháu như vậy?”

Vẻ mặt Hứa Bích Uyên vô cùng xấu hổ, số tiền này là cô ta để Hứa Trai Hiệp chuyển qua, lúc ấy Hứa Trai Hiệp còn nói phải dùng danh nghĩa chính đáng, nếu không điều tra ra sẽ rất khó giải thích.

Nhưng Hứa Bích Uyên cảm thấy cô vì công ty cũng đã cống hiến rất nhiều, ít nhất cũng dỗ dành cho ông cụ vui vẻ, nên kiên quyết viết là tiền thưởng cho cô ta.

"Ông nội, cháu..."

"Cháu câm miệng cho ta! Cháu cả ngày ở trong nhà chơi bời lêu lổng, chuyện của công ty chưa bao giờ quan tâm đến, lại còn có mặt mũi tự thưởng cho mình nhiều tiền như vậy, cháu thật sự là cháu gái tốt của ta!” Hứa Mạn Tranh cả giận nói.

Hứa Bích Uyên lập tức cúi đầu, trong lòng đang nguyền rủa Lâm Thanh Diện cả trăm lần.

Tất cả mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, lúc đầu bọn họ đến để nhìn Lâm Thanh Diện bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa, nhưng không ngờ cuối cùng người gặp xui xẻo lại là Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

Những người thân thích ở đây đều ít hoặc nhiều đã từng cầm tiền của công ty, chỉ có điều hạng mục của tập đoàn Thiên Dương là do Hứa Bích Hoài quản lý, nên bọn họ không có cơ hội, nên chỉ tra ra hai người là Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên.

"Ông nội, từ trước đến nay ở trong công ty cháu đều luôn rất cẩn trọng, dự án lần này từ sau khi Hứa Trai Hiệp đến, xuất hiện rất nhiều vấn đề, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tập đoàn Thiên Dương sẽ chất vấn năng lực của nhà họ Hứa chúng ta, vậy nên cháu mong sau này ông nội đừng cho Hứa Trai Hiệp tham gia nữa." Hứa Bích Hoài mượn cơ hội này, đem suy nghĩ của mình nói ra.

Hứa Trai Hiệp lập tức lo lắng nói: "Hứa Bích Hoài, chị đừng có giả làm người tốt ở đây, chẳng lẽ tay chân của chị sạch sẽ sao? Chắc chị muốn đuổi tôi đi để chị vớt được nhiền tiền hơn!”

"Đủ rồi!" Hứa Mạn Tranh ngắt lời hai người: "Tài khoản của Bích Hoài rất sạch sẽ, ta tin nó sẽ không vụng trộm lấy tiền của công ty, Trai Hiệp lần này thật sự đúng là có chút quá đáng, dự án đó cháu đừng tham gia nữa, còn có Bích Uyên, cháu trở về cho ta, cẩn thận suy nghĩ lại sai lầm lần này!”

"Hiểu rồi, ông nội." Hứa Bích Uyên thấy Hứa Mạn Tranh chỉ để mình suy nghĩ lại một chút, lập tức gật đầu đáp lại.

Hứa Trai Hiệp mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.

"Ông cụ, hai người bọn họ phạm sai lầm lớn như vậy, ông chỉ xử phạt bọn họ thế này có phải quá nhẹ hay không?” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài cũng là có chút tức giận bất bình, nếu như làm chuyện này đổi thành cô và Lâm Thanh Diện, chỉ sợ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa.

Hứa Mạn Tranh lập tức lườm Lâm Thanh Diện một cái, giọng nói lạnh lùng: "Thế nào? Chuyện nhà họ Hứa của ta cũng đến lượt một người ngoài như anh quan tâm đến sao? Chuyện này dừng ở đây, sau này không ai được nhắc lại, nếu sau này hai người chúng nó còn tái phạm, ta sẽ xử phạt.”

"Ông nội, lần này điều tra ra việc tài khoản của công ty có vấn đề tất cả đều nhờ vào Lâm Thanh Diện, ông làm như vậy đối với anh ấy mà nói thật sự quá bất công.” Hứa Bích Hoài bất bình thay cho Lâm Thanh Diện.

Tống Huyền Khanh ngừng lại, lập tức kéo tay Hứa Bích Hoài, nói: "Con gái, lần này còn không sao đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, con còn quan tâm Lâm Thanh Diện làm gì?”

Hứa Mạn Tranh nhìn Hứa Bích Hoài một chút, mở miệng nói: "Chuyện lần này, chỉ sợ không có liên quan gì đến anh ta, nếu như ta đoán không lầm, người kiểm toán có lẽ là vị bên cạnh anh ta đúng không?”

Bàn Tử nghe nhắc đến mình, lập tức tiến lên một bước, đắc ý nói: "Không sai, chính là tôi điều tra, gia đình các người nếu còn muốn điều tra sổ sách gì khác cũng có thể đến tìm tôi, giá cả thương lượng là được.”

Những người nhà họ Hứa sau khi nghe được lời này của anh ta, lập tức bắt đầu lắc đầu, tỏ vẻ công ty không cần kiểm toán.

Hứa Mạn Tranh cũng có chút xấu hổ, ông ta đương nhiên biết những chuyện ẩn giấu bên trong của những người nhà họ Hứa này, nếu như thật sự muốn điều tra, quá nửa người nhà họ Hứa đều không trốn thoát được, đến lúc đó cũng không có cách nào để xử phạt, như thế sẽ còn ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.

"Cám ơn anh, tạm thời chúng tôi không cần điều tra điều gì khác, nếu cần ta sẽ tìm anh!” Hứa Mạn Tranh nói.

Bàn Tử nhếch miệng, vốn còn muốn lừa người nhà họ Hứa một khoản, lần này có vẻ như là không được rồi.

"Cháu vừa rồi cũng đã nghe được, chuyện lần này không liên quan gì đến Lâm Thanh Diện, với anh ta mà nói cũng không có gì là bất công, nếu như anh ta còn muốn ở lại nhà họ Hứa thì bớt nói lời châm chọc một chút.” Hứa Mạn Tranh nói.

Hứa Bích Hoài cắn môi một cái, không ngờ Lâm Thanh Diện làm nhiều chuyện vì nhà họ Hứa như vậy, thế mà Hứa Mạn Tranh lại cảm thấy Lâm Thanh Diện là đang nói lời châm chọc.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài một cái, cười nói: "Đừng lo, vốn chỉ là để chứng minh sự trong sạch của em, hơn nữa anh thật sự cũng không làm gì cả.”

Bàn Tử mang vẻ mặt khó hiểu, Lâm Thanh Diện lợi hại đến mức nào đương nhiên anh ta biết rõ, nhưng anh ta không hiểu tại sao Lâm Thanh Diện lại có thể nín nhịn nhà họ Hứa như vậy.

Anh ta nhìn Hứa Bích Hoài một chút, chẳng lẽ là vì người phụ nữ này sao?

Chuyện tài khoản của công ty kết thúc, tất cả mọi người nhà họ Hứa sợ mình bị tra ra có vấn đề nên cũng không dám thảo luận lại chuyện này nữa.

Hứa Quốc Diệu cảm thấy vô cùng mất mặt, làm tới làm lui, cuối cùng người tham ô công quỹ lại là gia đình ông ta.

Mặc dù Hứa Mạn Tranh không xử phạt Hứa Bích Uyên, nhưng trong lòng ông ta vẫn rất tức giận, lúc này ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Ba, cho dù Hứa Bích Hoài không tham ô công quỹ, nhưng nhà và xe của anh ta đều là thật, tình huống nhà bọn họ thế nào ba có lẽ cũng biết rất rõ, sao bọn họ có thể mua được những thứ đắt như vậy, số tiền kia là đến từ đâu?”

Mọi người nghe thấy Hứa Quốc Diệu nói đến vấn đề này, cũng lộ ra ánh mắt thăm dò.

"Ông nội, cháu đã nói thật là nhiều lần, những thứ đó đều là Lâm Thanh Diện dùng tiền của mình để mua, cho dù anh ấy đến nhà chúng ta ở rể, vậy ông cũng không thể bắt anh ấy không thể có tiền tiết kiệm của mình.” Hứa Bích Hoài lần nữa đáp lại.

"Hứa Bích Hoài, cô đừng có nói mò ở đây, nếu Lâm Thanh Diện có hơn ba mươi tỷ tiền tiết kiệm, anh ta sẽ đến nhà chúng ta ở rể sao? Đừng đùa!” Lúc này có người phản bác.

Trong lúc nhất thời Hứa Bích Hoài không biết phản bác thế nào, cô ấy thật sự không có cách nào giải thích Lâm Thanh Diện có nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn còn đến ở rể.

Hứa Mạn Tranh cũng nhìn Hứa Bích Hoài một cái, mở miệng hỏi: "Bích Hoài, cháu hãy thành thật khai báo, số tiền này rốt cuộc là đến từ đâu?”

Bây giờ ông ta có chút nghi ngờ, Hứa Bích Hoài mượn dự án với tập đoàn Thiên Dương để thông qua một thủ đoạn khác để có thêm thu nhập.

Loại chuyện này ông ta tuyệt đối không cho phép, ông ta thấy, Hứa Bích Hoài cũng đều là sử dụng tài nguyên của nhà họ Hứa, tất cả tiền kiếm được phải giao nộp lại.

Lúc này Tống Huyền Khanh đảo mắt, đi lên trước, giải thích nói: "Ông cụ, số tiền này tính ra là của Lâm Thanh Diện, chỉ có điều là năm đó là do bà cụ cho, suy cho cùng vẫn là của nhà họ Hứa.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ tiền bọn họ mua biệt tự và xe sang lại là do bà cụ cho.

Hứa Bích Hoài cũng ngẩn người, tiền của Lâm Thanh Diện tại sao lại trở thành tiền bà cụ cho vậy?

"Chuyện gì xảy ra, nói rõ đi." Hứa Mạn Tranh mở miệng.

"Là thế này, lúc trước bà cụ muốn để Lâm Thanh Diện đến ở rể nhà bọn tôi, nhưng mọi người ai cũng biết Lâm Thanh Diện là một tên phế vật, nên nhà chúng tôi không ai bằng lòng, Bích Hoài cũng không bằng lòng.”

"Bà cụ vì muốn chúng ta tiếp nhận, nên cho chúng tôi một khoản tiền, cho sau khi hai đứa chúng nó kết hôn được ba năm mới có thể sử dụng, đúng lúc trước đó không bao lâu thì số tiền đó đến kỳ hạn, chúng tôi mới lấy ra mua nhà và mua xe.”

"Thật ra tiền bà cụ để lại cũng không nhiều, tất cả có mười lăm tỷ, bọn nó mua xe, dùng số tiền còn lại vay mua biệt thự, bây giờ mỗi tháng Bích Hoài vẫn phải trả tiền vay mua nhà.”

Tống Huyền Khanh giải thích một hồi, nói đến mức chính bà ta cũng cảm thấy tin tưởng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ năm đó Lâm Thanh Diện đến ở rể lại còn có chỗ tốt như vậy, không ít người đều lộ ra ánh mắt ghen tỵ.

Hứa Bích Hoài biết đây là Tống Huyền Khanh bịa ra, nhưng cô thấy Lâm Thanh Diện không nói chuyện, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Lâm Thanh Diện biết trong lòng Hứa Bích Hoài xoắn xuýt, mở miệng nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bà ấy thích nói thế nào thì nói thế ấy đi.”

Hứa Bích Hoài đành phải nhẹ gật đầu.

Năm đó khi bà cụ còn sống, Hứa Mạn Tranh hoàn toàn không được nhúng tay vào quyền lực và tài chính của nhà họ Hứa, bây giờ nghe Tống Huyền Khanh nói như vậy, tuy nói có chút khó chịu, nhưng cũng không nghi ngờ.

Dù sao bà cụ quả thực có khả năng làm được chuyện như vậy.

Bây giờ bà cụ chết rồi, ông ta mới là chủ nhân của nhà họ Hứa, nên ông ta cảm thấy dùng khoản tiền này để mua đồ cũng thuộc về ông ta, ông ta có thể tùy ý chi phối.

Ông ta nhìn Tống Huyền Khanh một chút, mở miệng nói: "Vậy tiền này cũng thuộc về nhà họ Hứa, thứ mua được cũng không thể đứng tên của Lâm Thanh Diện, các người tìm thời gian bảo bọn họ chuyển nhượng xe và nhà ở qua cho Trai Hiệp, không thể để cho người ngoài như Lâm Thanh Diện chiếm tiện nghi được.”

Đọc truyện chữ Full