DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 170: Điểm yếu của lâm thanh diện

Mấy nhân viên của cửa hàng đều há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Liễu Văn Thúy cũng bối rối, cô còn nghĩ rằng cái cửa hàng này là của Lạc Tâm, nên hôm nay cô cũng không có lo lắng gì cả, Lạc Tâm nhất định sẽ thay cô chỉnh đốn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Nhưng mà vừa rồi Lạc Tâm lại nói hai người này là cháu trai và cháu dâu của cô ta, khiến cho cả người cô cứng đờ.

Cho dù cô và Lạc Tâm quen biết nhau, người ta chắc chắn sẽ có quan hệ tốt hơn với cháu mình.

Hơn nữa Lạc Tâm lại là người nổi tiếng ở Kinh Đô, chỉ vì muốn thuận lợi hơn với Cổ gia, Liễu Văn Thúy cô có thể nói chuyện cùng Lạc Tâm đã cực kì không dễ dàng rồi.

Bây giờ cô động đến cháu của Lạc Tâm, chỉ cần động não một chút cũng có thể biết được, Lạc Tâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Hứa Bích Hoài không ngờ rằng sẽ xuất hiện một màn như vậy, cô vừa nãy định để Lâm Thanh Diện nói xin lỗi với Liễu Văn Thúy, không ngờ bà chủ của cửa hàng trang sức lại nói Lâm Thanh Diện là cháu của cô ta.

“Lâm Thanh Diện, dì ấy… là cô của anh?” Hứa Bích Hòi hỏi.

“Cứ coi là vậy đi.” Lâm Thanh Diện trả lời, anh không định thừa nhận quan hệ của mình với Lâm gia, nhưng bây giờ anh lại không thể giải thích rõ ràng với Hứa Bích Hoài, cho nên chỉ có thể trả lời một câu như vậy.

Hứa Bích Hoài ngạc nhiên, không ngờ rằng Lâm Thanh Diện có người dì quyền lực như vậy, giá của cửa hàng trang sức này cũng không rẻ, nhưng khi cô nói mua là mua luôn, đủ để thấy dì của Lâm Thanh Diện có rất nhiều tiền.

Bây giờ Hứa Bích Hoài cuối cùng biết được Lâm Thanh Diện không đơn giản, cũng biết tại sao Lâm Thanh Diện có nhiều tiền để mua biệt thự và xe như vậy.

Nhưng mà ngày đó Lục Thiên Diệp nói với cô rằng Lâm Thanh Diện từ chối vinh hoa phú quý mà lựa chọn ở Hồng Thành cùng cô, khiến cho cô hơi nghi ngờ.

Nếu như Lâm Thanh Diện từ chối những vinh hoa phú quý này, vậy tại sao anh lại có nhiều tiền như vậy?

Hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác len lỏi trong tâm trí Hứa Bích Hoài, cô luôn cảm thấy sự hiểu biết của mình với Lâm Thân Diện quá ít.

“Mấy người sau này không cần đến đây làm nũa đâu, nơi này không cần mấy người như vậy.” Lạc Tâm tức giận nói.

Mấy nhân viên của tiệm lập tức hối hận, cầu xin Lạc Tâm tha thứ: “Bà chủ, bọn tôi biết lỗi rồi, bọn tôi không biết quan hệ của hai bọn họ và cô, xin cô tha cho bọn tôi một lân.”

Cửa hàng trang sức này giá cả cực kì cao, lợi nhuận thu về đương nhiên là rất cao, tiền lương của những nhân viên tiệm thậm chí còn cao hơn một số giám đốc công ty.

Bọn cô tất nhiên là không muốn làm mất công việc nhẹ nhàng mà nhiều tiền như vậy.

Lạc Tâm lạnh lùng nhìn mấy người kia, nói: “Cho dù bọn họ không có quan hệ với tôi, thì đối với cách cư xử với khách hàng, tôi cũng không thể nào giữ mấy người lại, mau cút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Bảo vệ từ phía sau Lạc Tâm lập tức tiến lên, trợn mắt nhìn mấy nhân viên kia, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Mấy nhiên viên kia đều biết vệ sĩ của Lạc Tâm rất lợi hại, lập tức sợ hãi không dám tiếp tục lằng nhằng, vội vã chạy ra khỏi tiệm, trên mặt đầu hối hận.

Mấy nhân viên không có tham gia chuyện này, sau khi thấy sự việc kia, trong lòng cực kì vui mừng, may là các cô không tham gia vào náo nhiệt này, nếu không thì cũng sẽ bị đuổi như họ.

Sau khi đuổi mấy nhân viên trong tiệm, Lạc Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Liễn Văn Thúy.

Lúc này Liễu Văn Thúy toát mồ hôi lạnh, cô biết thủ đoạn của Lạc Tâm rất cứng rắn, chọc người của cô ta, không ai có kết quả tốt cả.

“Cô Lạc, tôi… tôi cũng không biết hai người kia là cháu trai và cháu dâu của cô, xin cô giơ cao đánh khẽ cho tôi lần này.” Liễu Văn Thúy mở miệng.

Trong lòng cô vừa nghĩ, dù gì mình cũng là chị dâu của gia chủ Cố gia, dù gì Lạc Tâm cũng phải cho mình chút mặt mũi, sẽ không đối xử mình như mấy nhiên viên kia.

“Tôi ghét nhất là những người ỷ thế hiếp người, vừa rồi đôi bông tay kia có phải là bọn họ nhìn trúng trước không?” Lạc Tâm mở miệng hỏi.

“Vâng… vâng” Liễu Văn Thúy chột dạ trả lời.

Lạc Tâm đưa tay lên, tát một cái lên mặt Liễu Văn Thúy, quát: “Một tát này là trừng phạt cô không để ý đến việc đến trước đến sau.”

Liễu Văn Thúy trợn to hai mắt, không nghĩ đến Lạc Tâm lại thực sự sẽ đánh mình.

Nhưng mà cô cũng không dám nói gì, Lâm gia ở Kinh Đô, không phải loại mà Nhà họ Cổ có thể chọc nổi.

“Vừa rồi cô còn muốn để vệ sĩ của mình đánh bọn họ?” Lạc Tâm hỏi tiếp.

“Vâng… Vâng.” Liễu Văn Thúy cúi đầu trả lời.

Lạc Tâm lại tát thêm một cái, không chút lưu tình nào.

“Cái này là dạy dỗ cô dám đe dọa sự an toàn của cháu tôi.” Lạc Tâm mở miệng.

Liễu Văn Thúy gần như suy sụp, từ trước đến nay ở Hồng Thành này cô đều vênh váo hống hách, có bao giờ phải chịu khổ sở như này đâu, hơn nữa còn bị người ta tát hai cái, đối với cô àm nói thì đây chính là muốn mạng của cô mà.

“Xe bên ngoài có phải do cô đập không?” Lạc Tâm lại hỏi một câu.

Liễu Văn Thúy gần như là muốn khóc lên, cô biết nếu như cô nói phải, Lạc Tâm nhất định sẽ đánh cô nữa.

“Cô Lạc, không thì việc này coi như xong đi, cô đã tát tôi hai cái rồi, tức giận cũng đã trút hết ra, dù gì tôi cũng là một người có thể diện, cô làm như vậy với tôi mà nói thật sự rất mất thể diện.” Liễu Văn Thúy mở miệng.

Lạc Tâm bĩu môi, nói: “Cô còn biết mất thể diện sao? Lúc mà cô khiêu khích người khác sao không nghĩ đến người đó cũng mất thể diện? Cái gọi là thể diện của cô, ở trong mắt tôi, không đáng giá một xu.”

“Trả lời tôi, xe bên ngoài cô phá đúng không?”

Cả người Liễu Văn Thúy run run, cuối cùng cũng gật đầu.

Lạc Tâm lại tát một cái, gương mặt của Liễu Văn Thúy đã sưng hết cả lên, hoàn toàn mất hết dáng vẻ trước kia.

Hứa Bích Hoài nhìn Liễu Văn Thúy vừa rồi không thèm nói lý gì cả bỗng nhiên trở nên chật vật như vậy, trong lòng hơi hả giận, nhất thời còn sinh ra không ít cảm tình với Lạc Tâm.

“Lâm Thanh Diện, người dì này của anh rất tốt nha, em nghe Thiên Diệp nói rằng dì muốn đưa anh trở về, bị anh từ chối, tại sao anh lại từ chối vậy?” Hứa Bích Hoài nghiêng đầu hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, nói: “Đây chẳng qua là dì cố ý làm ra cho em xem thôi, người phụ nữ này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu, chờ lúc mà em thật sự hiểu dì, em sẽ phát hiện, thật sự dì còn độc hơn con bò cạp.”

Lâm Thanh Diện cũng không nói chuyện Lạc Tâm lợi dụng Lục Thiên Diệp, nếu như Hứa Bích Hoài biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ không nhìn Lạc Tâm như vậy đâu.

Chẳng qua là Lâm Thanh Diện không muốn Hứa Bích Hoài bị những chuyện này quấy rầy, cho nên cũng không nói cho cô, đối với cô mà nói đây cũng là một loại bảo vệ.

Hứa Bích Hoài vẻ mặt đầy khó hiểu, không hiểu sao Lâm Thanh Diện lại nói cái này.

Tóm lại, cô có ấn tượng rất tốt với cô của Lâm Thanh Diện.

Lạc Tâm sau khi tát xong cái tát thứ ba, Liễu Văn Thúy cho rằng mình không còn gì để bị trừng phạt nữa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Lạc Tâm lại giơ tay lên, tát cô thêm một cái nữa.

Liễu Văn Thúy lúc này suy sụp, cô khổ sở nhìn Lạc Tâm, mở miệng hỏi: “Một… Một cái tát này, là vì điều gì?”

“Trừng phạt cô vừa nãy dám mạnh miệng với tôi, cô cũng không nhìn thân phận của mình đi, sau này còn muốn mạnh miệng, tốt hết là nên hiểu rõ vị trí của bản thân cô trước đi.” Lạc Tâm lạnh lùng nói.

Liễu Văn Thúy lập tức gật đầu, bây giờ cô nửa câu cũng không dám phản đối, nếu không Lạc Tâm lại sẽ dùng lý do gì đó để dạy dỗ cô.

Sau khi trừng phạt Liễu Văn Thúy xong, Lạc Tâm đi đến chỗ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ân cần hỏi: “Hai cháu không có sao chứ?”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Không cần đạo đức giả ở đây đâu, nơi này không giống như cô.”

Lạc Tâm cũng không tức giận, chỉ cười một tiếng, sau đó nhìn về Hứa Bích Hoài, nói: “Cháu chính là Bích Hoài đúng không, dáng vẻ rất xinh đẹp, quả thật là xứng đôi với Lâm Thanh Diện.”

Hứa Bích Hoài hơi đỏ mặt, cô có cảm giác như là gặp bố mẹ của Lâm Thanh Diện vậy.

“Dì cứ nói đùa.” Hứa Bích Hoài trả lời.

“Lần đầu gặp mặt, dì cũng chưa chuẩn bị gì cả, dì đã mua lại tiệm này, cháu xem thích cái gì thì cứ tùy tiện lấy đi, không cần phải khách khí.” Lạc Tâm mở miệng.

Những nhân viên trong tiệm đúng trong góc vẻ mặt đầy hâm mộ, có thể tùy ý lầy đồ ở tiệm này, đây thật sự là lễ vật mà ông trời ban tặng.

Dù sao thì tùy tiện lấy một món đồ trang sức, giá đều từ mấy chục triệu trở lên, chứ đừng nói đến mấy món mấy trăm trệu.

“Dì cứ khách sáo, hơn nữa mấy món kia đắt như vậy, sao cháu có thể tùy tiện lấy chứ.” Hứa Bích Hoài nói.

Lạc Tâm cười, nói: “Những thứ này thì không tính làm gì, cứ đến chọn đi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên thì tặng quà, cháu không thể cứ thế mà từ chối chứ.”

Lâm Thanh Diện thấy vậy, cũng không có ngăn cản, anh biết Lạc Tâm thực sự không coi mấy thứ này ra gì.

Dù sao thì bọn họ cũng là đến mua đồ trang sức, nếu Lạc Tâm muốn tặng, vậy anh cũng không khách khí.

Một lúc sau, trong tay Hứa Bích Hoài đã cầm mười mấy món đồ, ở trong toàn là đồ trang sức đắt nhất tiệm, giá của mười mấy món cộng lại, phải lên đến mấy tỷ

Hứa Bích Hoài thấy Lạc Tâm vẫn còn để nhân viên trong tiệm gói đồ lại cho cô, cô vội vàng ngăn lại, nói: “Dì, dì đừng có gói nữa, mấy cái này cũng là quá nhiều rồi, hơn nữa quá quý giá, dù dì gói nữa thì cháu cũng không cần đâu.”

Lạc Tâm nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, cười cười, nói: “Nếu vậy thì, chỉ những thứ này đi, cháu cũng không nên chê, đều là mấy món nhỏ, không có quý giá lắm đâu.”

Hứa Bích Hoài vội vàng lắc đầu, nói: “Những thứ này đã vô cùng quý giá, dì không nên nói như vậy.”

Lạc Tâm cười nói: “Chờ đã, hai ngày sao, dì còn có một món quà lớn nữa muốn tặng cho cháu.”

Hứa Bích Hoài vội vàng từ chối, nói: “Không cần đưa nữa đâu, mấy thứ này là đủ rồi.”

Hứa Bích Hoài trong lòng đầy khiếp sợ, thật sự không nghĩ được dì của lâm Thanh Diện là ai, lại nói đồ mấy tỷ không có quý giá, vậy thì rốt cuộc cái gì mới tính là quý giá”

Lâm Thanh Diện thấy đồ cầm cũng nhiều rồi, nói với Hứa Bích Hoài: “Chúng ta về thôi.”

Hứa Bích Hoài gật đầu, nói cảm ơn với Lạc Tâm mấy câu.

Mấy người cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức, Liễu Văn Thúy vẻ mặt đầy lo lắng đi theo, cô ta biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô ta đập xe của Lâm Thanh Diện, Lạc Tâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta việc này.

Hứa Bích Hoài thấy xe bị đập, vẻ mặt đầy đau khổ, nói: “Lần này chúng ta chỉ có thể đón xe về thôi.”

Lạc Tâm nghiêng đầu nhìn Liễu Văn Thúy, nói: “Cô đập xe của người khác, nói xem cô nên làm gì?”

“Cô Lạc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường tiền, cho dù có mua cho bọn họ một cái mới cũng không thành vấn đề.” Liễu Văn Thúy mở miệng.

Ánh mắt Lạc Tâm rơi vào chiếc xe Porsche 911 của Liễu Văn Thúy, nói: “Chiếc xe Porsche của cô kia là mới mua?”

Liễu Văn Thúy gật đầu.

“Bao nhiêu tiền?”

“Mười… Hơn mười hai tỷ.” Liễu Văn Thúy giống như biết được Lạc Tâm định làm gì, trong lòng lập tức lộp bộp.

“Cô đập xe của bọn họ, là cô sai, cô chịu thiệt một chút là phải, chiếc xe này của cô cho Lâm Thanh Diện, sau này bọn họ làm thủ tục sau, giờ để bọn Lâm Thanh Diện dùng xe của cô về trước.” Lạc Tâm mở miệng

“Cô Lạc…” Liễu Văn Thúy không cam lòng chút nào, xe này cô mới mua được có hai ngày, còn chưa có lái nhiều, làm sao chịu đưa cho người khác.

“Sao hả, cô không muốn?” Giọng của Lạc Tâm trở nên lạnh như băng.

Liễu Văn Thúy thấy vậy, vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi muốn, tôi muốn.”

“Vậy đưa chìa khóa đây.” Lạc Tâm mở miệng.

Liễu Văn Thúy lôi chìa khóa của Porsche ra, đưa cho Lạc Tâm.

Lạc Tâm đưa chìa khóa cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, dù sao thì ban đầu anh định giáo huấn Liễu Văn Thúy một chút, bây giờ Lạc Tâm đã thay anh giáo huấn rồi, cũng như nhau cả.

Hứa Bích Hoài đứng một bên sợ hãi, dù gì cô cũng không nghĩ đến chiếc xe ba tỷ của bọn họ lại biến thành chiếc xe Porsche hơn mười hai tỷ, điều này thực sự quá tuyệt vời.

Lâm Thanh Diện để Hứa Bích Hoài cầm đồ lên, sau đó khởi động chiếc xe Porsche rời khỏi chỗ này.

Ánh mắt Lạc Tâm híp lại, cười nói: “Xem ra điểm yếu của cậu chính là Hứa Bích Hoài, sau này có cần gì, thì có thể lợi dụng nó thật tốt.”

Đọc truyện chữ Full