DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 190: Ra ngoài ở

Mặt Triệu Liên đầy khinh bỉ nhận lấy hóa đơn và chứng từ trong tay Tống Huyền Khanh, sau khi thấy giá trên hóa đơn, bà ta lập tức trợn to hai mắt.

“Bảy trăm mười bốn triệu! Sao có thể mắc như vậy!” Triệu Liên thét lên một tiếng.

Tống Quốc Lương cũng vội vàng nhìn sang, sau khi thấy giá tiền trên hóa đơn, cũng hít một hơi khí lạnh.

“Chứng từ này bên trên còn có tem chống giả, nhìn qua chắc không phải là giả.” Tống Quốc Lương mở miệng.

Triệu Liên lập tức trợn mắt nhìn ông ta nói: “Đây chính là giả, là bà ngụy tạo, Tống Huyền Khanh bà đừng tưởng rằng bà có thể lừa tôi, cái này nếu không phải bà muốn lừa tiền chúng tôi, cố ý ngụy tạo,thì không ai ra ngoài lại mang thứ này cả.”

“Bà không tin chúng ta có thể đi tra, tôi cho bà tâm phục khẩu phục.” Tống Huyền Khanh nói

Triệu Liên lập tức kinh sợ, Tống Huyền Khanh đã nói đến đây rồi, vậy chắc không phải là giả.

“Ai muốn đi tra với bà, mấy thứ hàng giả này của bà nên bị tiêu hủy.” Nói xong, Triệu Liên muốn xé hóa đơn và chứng từ.

Mặt Tống Huyền Khanh biến sắc, không nghĩ tới sau khi Triệu Liên thấy đuối lý, lại làm ra chuyện này.

Lúc này bà muốn đưa tay ra cướp, Triệu Liên vội vàng lui về phía sau, căn bản không cho Tống Huyền Khanh cơ hội.

Bây giờ chỉ cần hủy hóa đơn và chứng từ, thì không ai có thể nói cái vòng kia của Tống Huyền Khanh trị giá bao nhiêu tiền nữa, bà ta cũng không đền nhiều tiền như vậy.

Nhưng mà ngay lúc bà ta muốn xé chứng từ, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, sau đó ung dung đoạt hóa đơn và chứng từ về.

Triệu Liên nhìn tay mình trở nên trống trơn, lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện hóa đơn và chứng từ đều bị Lâm Thanh Diện cầm.

“Lâm Thanh Diện, cái đồ vô dụng, trả hóa đơn và chứng từ lại cho tôi!” Triệu Liên mở miệng hét.

Lâm Thanh Diện căn bản không phản ứng lại với bà ta, mà là đem hóa đơn và chứng từ giao cho Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh cười lạnh, nói: “Lâm Thanh Diện là người nhà tôi, bà cho rằng nó sẽ nghe lời bà?”

Lâm Thanh Diện hơi dở khóc dở cười, anh không nghĩ tới lần đầu tiên mình được Tống Huyền Khanh thừa nhận là người một nhà, lại trong tình huống thế này.

Triệu Liên thở hổn hển, bây giờ hóa đơn và chứng từ đều ở trong tay Tống Huyền Khanh, nếu như Tống Huyền Khanh thật sự muốn báo cảnh sát, người chịu thiệt nhất định là bà ta.

“Mau đền tiền, bớt lắm lời ở đây đi.” Tống Huyền Khanh khí thế hung hăng nói.

“Tống Huyền Khanh, cả nhà các người ăn của nhà chúng tôi ở của nhà chúng tôi, bà còn có mặt mũi bảo tôi đền tiền? Hơn nữa chúng ta là họ hàng, tôi cũng không phải cố ý, bà đến mức như vậy sao?” Triệu Liên bắt đầu đánh vào tình cảm.

“Ha ha, sao đến mức đó, nhà bà không phải có tiền sao, hơn sáu trăm triệu với nhà bà mà nói không là gì, nhanh lấy ra đi.” Tống Huyền Khanh cười lạnh nói.

“Nếu bà muốn đòi tiền tôi, bây giờ bà lập tức cút ra khỏi nhà chúng tôi, khoảng thời gian này cả nhà các người cùng sống ở nhà nghỉ tồi tàn như Lâm Thanh Diện đi, nhà này của chúng tôi dù gì cũng là nhà lớn, thời gian bà ở nhà tôi lấy vào bù tiền đi.” Triệu Liên nói.

Tống Huyền Khanh lập tức trợn mắt, không nghĩ tới Triệu Liên lại tính toán cái này với bà.

“Không ở thì không ở, cho dù tôi ngủ ngoài đường, cũng phải đòi khoản tiền này!” Tống Huyền Khanh cắn răng nói.

Triệu Liên không nghĩ tới Tống Huyền Khanh có khí thế như vậy, trong nhất thời cũng hơi tiến thoái lưỡng nan.

“Vậy bây giờ các người dọn ra ngoài nhanh cho tôi, tôi không muốn gặp lại cả nhà các người.” Triệu Liên nói.

“Được thôi, bà đền tiền cho tôi trước, tôi lập tức dọn ngay.” Tống Huyền Khanh nói.

Triệu Liên dường như cũng sắp điên rồi, sao bà ta chịu lấy ra hơn sáu trăm triệu, nhưng Tống Huyền Khanh không buông không dứt, bà ta không biết nên làm gì.

“Không trả tiền đúng không, bây giờ tôi báo cảnh sát.” Tống Huyền Khanh lúc này muốn gọi điện thoại.

Triệu Liên vội vàng ngăn bà lại, sau đó đi vào phòng ngủ, cầm ba trăm triệu tiền mặt ra.

“Các người ở nhà tôi một ngày, lại hai lần thoát khỏi phiền phức nhờ mặt mũi của Vân Xuyên, cho nên tôi chỉ đưa các người ba trăm triệu, phần còn lại bù vào đó, từ nay về sau hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì cả, các người sau này bớt tới nhà chúng tôi đi.” Triệu Liên nói.

“Triệu Liên bà cũng khôn quá rồi đó, chỉ ba trăm triệu?” Tống Huyền Khanh nói.

“Làm sao, không muốn? Vậy ba trăm triệu cũng không có.” Lúc này Triệu Liên muốn lấy ba trăm triệu về.

Tống Huyền Khanh lập tức đoạt lại ba trăm triệu kia.

“Triệu Liên, coi như bà ác, sau này sớm muộn cũng có lúc bà đến cầu nhà chúng tôi, đến lúc đó xem bà làm thế nào!” Tống Huyền Khanh cắn răng nghiến lợi nói.

“Nực cười, nhà các người có cái gì tốt mà cầu, tôi thấy bà vẫn nên nghĩ xem sau khi rời khỏi chỗ này, phải đi đâu ở kìa, ông cụ bên kia nhất định sẽ không để các người qua đó, các người cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường!” Triệu Liên nói.

Tống Huyền Khanh không để ý tới bà ta nữa, mà là về phòng thu dọn đồ đạc.

Hứa Bích Hoài cũng không muốn tiếp tục ở nơi này, cho nên cũng vội vàng đi thu dọn đồ.

Sau khi xách đồ xuống lầu, Lâm Thanh Diện mang hành lý bỏ vào trong xe, Tống Huyền Khanh nhổ nước bọt về phía nhà Triệu Liên, mắng một câu: “Cái nhà tồi tàn, còn thật sự cho rằng chúng tôi thèm lắm.”

“Mẹ, mau lên xe đi, đừng lề mề nữa.” Hứa Bích Hoài nói.

Sau khi Tống Huyền Khanh ngồi vào xe, trong lòng vẫn còn cơn tức, bà nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện đều do cậu, nếu không phải cậu dính vào Đường Vân Xuyên, tiện nhân Triệu Liên kia cũng sẽ không chỉ đưa cho tôi ba trăm triệu, cậu phải đền cho tôi.”

Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nói: “Một món trang sức mà thôi, sau này con mua cho mẹ thêm một cái là được.”

“Đây là chính cậu nói, cậu không được chơi xỏ tôi.” Tống Huyền Khanh nói.

“Chúng ta vẫn nên nghĩ buổi tối ở đâu đi, sẽ không phải ngủ đầu đường xó chợ thiệt chứ.” Hứa Quốc Hoa nói một câu.

“Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ông kìa, không ở nhà Triệu Liên, chúng ta không thể ở khách sạn sao? Tại sao phải ngủ đầu đường xó chợ?” Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn ông.

“Nếu không tới chỗ con ở đi, hoàn cảnh chỗ đó cũng không tệ lắm.” Lâm Thanh Diện nói.

“Cái nhà nghỉ tồi tàn cậu ở người có thể ở sao? Chúng ta vẫn nên tìm chỗ khác đi, hơn nữa cậu phải bỏ tiền.” Tống Huyền Khanh nói.

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, chỗ ở của Lâm Thanh Diện khẳng định tốt hơn mẹ nghĩ, chúng ta tới chỗ anh ấy ở là được rồi. Lâm Thanh Diện lái xe đi.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện cười một tiếng, sau đó lái xe về hướng khách sạn Hoa Đô.

“Mẹ nói con nghe, chỗ cậu ta ở nếu quá kém, mẹ sẽ không ở.” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm.

Sau khi đến chỗ Lâm Thanh Diện ở, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cả hai người đều trợn to mắt, nhìn khách sạn nguy nga lộng lẫy trước mắt, hai người đều có hơi hoài nghi nơi này có phải là Huyện Thành không, sao khách sạn ở đây, còn tốt hơn so với Hồng Thành.

“Lâm Thanh Diện, hôm qua cậu chính là ở đây?” Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Chúng ta vào đi thôi, con bảo bọn họ sắp xếp thêm một phòng cho mọi người.”

Tống Huyền Khanh đầy hoảng hốt, bây giờ một chút cũng không muốn đi, nơi này so với nhà Triệu Liên còn tốt hơn nhiều.

Lâm Thanh Diện lại cho người của khách sạn sắp xếp một phòng tổng thống, để Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vào ở, còn Hứa Bích Hoài thì ở cùng với anh.

Buổi tối, cả nhà cùng tới ăn buffet của khách sạn Hoa Đô, Tống Huyền Khanh mặc dù ở lại, nhưng vẫn không ngừng nói Lâm Thanh Diện quá lãng phí, ở nơi tốt như vậy, có lúc còn muốn Lâm Thanh Diện ra ngoài tìm một khách sạn nhỏ, chỉ bọn họ ở phòng tổng thống là được, còn có thể tiết kiệm tiền.

Hứa Bích Hoài sau khi nghe thấy mặt đầy tức giận, nói ở đây là dùng tiền của Lâm Thanh Diện, nếu Tống Huyền Khanh còn nói như vậy, lấy lại căn phòng của bọn họ.

Tống Huyền Khanh lúc này mới ngậm miệng, có điều trong lòng vẫn nhắc mãi không ngừng.

Trong nhà Triệu Liên.

Hai người Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử ở bên ngoài chơi đến rất khuya mới trở về, nghĩ đến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài khẳng định đã bị người của Sói Đen xử lí, mặt bọn họ đầy hưng phấn.

Sau khi bọn họ trở về, phát hiện cả nhà Tống Huyền Khanh đều dọn đi rồi, Tống Lộ Tử cho là Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện lớn, cho nên vội vàng hỏi Triệu Liên đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Liên tức giận nói chuyện hôm nay với Tống Lộ Tử, sau khi cô ta nghe thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài hoàn hảo không hao tổn gì trở về, mặt đầy nghi ngờ.

Đường Vân Xuyên cũng không tưởng tượng nổi, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Sói Đen, trong này nhất định là xảy ra chuyện khác.

Có điều mặc kệ nói thế nào, hai người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đắc tội Sói Đen, Sói Đen nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

“Mẹ, mẹ cũng đừng quá đau lòng ba trăm triệu kia, sau này để Vân Xuyên bù lại cho mẹ, hơn nữa còn để anh ấy mua trang sức hơn sáu trăm triệu cho mẹ.” Tống Lộ Tử cười nói.

Mặt Đường Vân Xuyên đầy lúng túng, trong đầu nghĩ cô thật đúng là coi tiền tôi là của cô mà, có điều anh ta cũng không dám phản bác, chỉ có thể cười gật đầu.

“Được rồi, không nghĩ đến chuyện này nữa, hai đứa qua hai ngày nữa phải đính hôn, không thể để xui xẻo nhà bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta. Đúng rồi, các con đã định, muốn đính hôn ở đâu chưa?” Triệu Liên mở miệng hỏi.

Tống Lộ Tử cười lên, nói: “Vân Xuyên nói với con, tiệc đính hôn của tụi con, nhất định phải làm tốt nhất, cho nên định làm ở khách sạn Hoa Đô.”

Triệu Liên và Tống Quốc Lương đều trợn to hai mắt, bọn họ sống ở huyện Ngọc Điền lâu như vậy, danh tiếng của khách sạn Hoa Đô đương nhiên bọn họ nghe qua, đây chính là khách sạn tốt nhất của huyện Ngọc Điền.”

“Con gái, mẹ nghe nói muốn ăn cơm hay ngủ ở khách sạn Hoa Đô, đều cần có quan hệ, hơn nữa giá cả còn cực kì đắt, chúng ta thật sự có thể làm tiệc đính hôn ở chỗ đó sao?” Triệu Liên mở miệng hỏi.

“Mẹ, cái này mẹ cứ yên tâm đi, Vân Xuyên là người của Phùng gia, còn có thể không có quan hệ sao, anh ấy đã nói chuyện với người ta, đến lúc đó nhất định có thể tới.” Tống Lộ Tử nói.

“Đúng vậy dì, bên kia con đã nói qua, đến lúc đó bọn họ sẽ giữ lại một phòng bao cho chúng ta.” Đường Vân Xuyên cười nói.

Triệu Liên và Tống Quốc Lương lập tức vui vẻ ra mặt, hoàn toàn quên mất chuyện lúc này với Tống Huyền Khanh.

“Vẫn là Vân Xuyên lợi hại, khách sạn Hoa Đô cũng có thể làm được, đời này của chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội tới khách sạn Hoa Đô dùng cơm rồi. Chuyện này phải để người nhà Tống Huyền Khanh thấy, bọn họ bây giờ không chừng đang ở một nhà nghỉ nhỏ bé, nếu để cho bọn họ biết chúng ta làm tiệc đính hôn ở khách sạn Hoa Đô, khẳng định bọn họ phải ghen tị chết mất.”

Triệu Liên dương dương đắc ý nói.

Đọc truyện chữ Full