DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 218: Ba trăm tỷ, quá nhiều sao?

Tại một ngân hàng ở Hồng Thành.

Lâm Thanh Diện đi vào đại sảnh, người giám đốc sảnh thấy Lâm Thanh Diện đến, hai mắt liền sáng rỡ, vội vàng chạy tới.

"Anh Lâm đến ngân hàng của chúng tôi để bàn công việc ạ, ông có thể đến chỗ chúng tôi thật đúng là vinh hạnh." Giám đốc sảnh cười nói.

Trước kia Lâm Thanh Diện đã từng đến ngân hàng này, giám đốc sảnh biết trong tay Lâm Thanh Diện đang giữ thẻ đen của ngân hàng thế giới, cho nên thái độ đối với Lâm Thanh Diện khá là cung kính.

"Tôi đến để làm sổ tiết kiệm cho vợ." Lâm Thanh Diện nói.

"Không thành vấn đề, tôi lập tức sắp xếp nhân viên riêng cho anh, không cần lấy số chờ đợi." Giám đốc sảnh nói.

"Chậc, sổ tiết kiệm của tôi có lẽ hơi nhiều tiền, làm ở sảnh chắc không ổn đâu, ông hãy sắp xếp cho tôi gặp giám đốc của các ông đi, kêu anh ta tới làm giúp tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

Giám đốc sảnh lập tức gật đầu, nói: "Giám đốc của chúng tôi hiện đang bận, anh có thể chờ một chút không, tôi sẽ đưa anh tới phòng khách VIP nghỉ ngơi, chờ quản lý làm xong việc tôi sẽ lập tức gọi anh."

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo giám đốc sảnh đến phòng khách VIP.

Lần này anh đến ngân hàng là vì muốn làm sổ tiết kiệm cho Hứa Bích Hoài, anh cứ có cảm giác chuyến đi Kinh Đô lần này sẽ hơi mạo hiểm, cho nên trước khi đi anh phải sắp xếp ổn thỏa để đảm bảo cho Hứa Bích Hoài, như vậy anh mới có thể an tâm.

Tới phòng khách VIP, Lâm Thanh Diện ngồi sofa, thấy bên trong phòng khách VIP còn có một người nữa đang đợi.

Người này cao lớn vạm vỡ, mặt tròn vo, bụng phệ, trông dáng vẻ thì đại khái khoảng hơn bốn mươi.

Người kia thấy Lâm Thanh Diện cũng vào phòng khách thì lập tức đánh giá anh một lượt, dù sao người có thể vào phòng khách VIP đều không đơn giản nên anh ta cũng muốn nhân cơ hội này làm quen.

Nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra người này mặc toàn quần áo rẻ tiền, trông rất tầm thường, chẳng có dáng vẻ gì của một đại gia cả.

Lẽ nào là người thân của nhân viên ngân hàng nên mới có thể vào phòng khách VIP?

Người đàn ông trung niên cảm thấy khả năng này đáng tin hơn, dù sao cũng không có tiền, muốn vào phòng VIP của ngân hàng, chỉ có thể cùng người trong ngân hàng có quan hệ.

Anh ta đảo mắt một vòng, sau đó đi tới chỗ Lâm Thanh Diện, duỗi một tay ra, cười nói: "Chào anh, tôi tên là Phương Hưng Quý, anh cũng đến đây bàn công chuyện sao?"

Lâm Thanh Diện bắt tay anh ta rồi: "Tôi tên Lâm Thanh Diện, tới chỗ này để làm sổ tiết kiệm."

Phương Hưng Quý nghe được tên của Lâm Thanh Diện thì cảm giác có chút quen thuộc rồi rất nhanh nhớ ra tên của kẻ vô dụng nổi tiếng Hồng Thành.

Anh ta là người nhanh mồm nhanh miệng, chẳng suy nghĩ gì nhiều đã mở miệng nói: "Lâm Thanh Diện, tên này nghe rất quen, tôi nhớ ở Hồng Thành cũng có một gã bất lực tên y chang vậy.”

Lâm Thanh Diện cũng không để ý, nói: "Gã đó là tôi."

Phương Hưng Quý sửng sốt, không ngờ cái tên trông nghèo nàn này lại chính là gã vô dụng tiếng tăm nổi như cồn của Hồng Thành, bảo sao trên người toàn mặc ba cái thứ rẻ tiền.

"Hóa ra chính là anh à, anh bạn, không ngờ tôi lại gặp người nổi tiếng của Hồng Thanh ở đây." Phương Hưng Quý ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Diện.

Anh ta thuộc tuýp người đơn giản, thẳng tính, những lời vừa rồi không phải là khinh thường Lâm Thanh Diện mà chẳng qua anh ta không giấu được những suy nghĩ trong lòng nên nói thành lời mà thôi.

"Không ngờ anh đến ngân hàng gửi tiền mà lại được đưa vào tận phòng VIP, xem ra anh cũng không đơn giản nhỉ, tôi thấy mấy lời đồn đãi bên ngoài phỏng chừng đều là giả, bằng không anh cũng sẽ không xuất hiện tại phòng VIP của ngân hàng thế này." Phương Hưng Quý nói.

Lâm Thanh Diện chỉ cười cười không nói gì.

"Nếu tôi đoán không sai thì anh chắc là người thân của nhân viên ngân hàng, kỳ thật tôi thấy anh muốn gửi tiền cũng không nhất thiết là phải đến chỗ này làm gì, anh ra ngoài quầy giao dịch là có thể làm rồi, cớ chi phải đến đây chờ, trừ phi số tiền mà anh gửi tương đối lớn, ví dụ như tôi, lần này đến là muốn gửi hơn mười lăm tỷ, thế nào, lợi hại không, nói anh nghe nhé, đây mới là lợi nhuận một năm của công ty tôi thôi, sau này số tiền tôi phải gửi nhất định còn nhiều hơn nữa.”

Phương Hưng Quý nói xong liền khoe với Lâm Thanh Diện rằng anh ta đã thành lập công ty riêng và kiếm được rất nhiều tiền, giờ là lúc để tự hào và anh ta thường quan hệ với những người cùng đẳng cấp nên không có cơ hội phô trương, bây giờ gặp được Lâm Thanh Diện nên đương nhiên phải khoe mẽ một chút, dù sao tiếng tăm của Lâm Thanh Diện cũng không tốt, Phương Hưng Quý cảm thấy nhất định anh cũng không giàu có gì, vào được phòng VIP chẳng qua là dựa vào quan hệ thân thích mà thôi.

Lâm Thanh Diện nghe Phương Hưng Quý nói cũng cười, bảo: "Một lần gửi mười lăm tỷ quả thật không ít.”

Phương Hưng Quý đắc ý nói: "Đúng vậy, năm nay tuy kiếm tiền không dễ nhưng đối với một người có đầu óc như tôi thì sẽ không vì vậy mà buồn rầu, thanh danh của anh không tốt thì chắc chắn là không tìm được công việc ngon lành, cho nên sau này anh sẽ khó mà sống nổi, nếu sau này anh gặp khó khăn trong cuộc sống có thể tới tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc, không dám cam đoan anh sẽ kiếm được số tiền lớn nhưng một tháng có thể kiếm được vài ba chục triệu.”

Lâm Thanh Diện nghĩ thầm, anh chàng Phương Hưng Quý tuy rằng nói chuyện thẳng tuột nhưng bản chất là người thiện lương nên cười gật đầu với anh ta.

"Đúng rồi, anh tính gửi bao nhiêu?" Phương Hưng Quý hỏi tiếp.

"Cũng không nhiều lắm." Lâm Thanh Diện đáp.

Bởi vì Phương Hưng Quý đã có ấn tượng từ trước với Lâm Thanh Diện nên Lâm Thanh Diện nói không nhiều lắm liền cho rằng anh cũng chẳng gửi được là bao, đồng thời còn khẳng định sẽ không nhiều hơn mười lăm tỷ của mình.

Chỉ chốc lát sau, giám đốc làm xong công việc của mình liền tới phòng khách VIP, sau khi thấy Lâm Thanh Diện thì lập tức kích động, chạy tới bắt tay.

"Anh Lâm, đã để anh đợi lâu rồi." Giám đốc nói.

Phương Hưng Quý đứng bên cạnh thấy vậy liền trừng mắt, nghĩ thầm mình là người gửi mười lăm tỷ còn Lâm Thanh Diện chỉ dựa vào quan hệ vậy mà gã giám đốc này lại bắt tay Lâm Thanh Diện chứ không bắt tay mình, đúng là không phân biệt được nặng nhẹ.

Anh ta cố ý đằng hắng mấy tiếng, tỏ ý giám đốc cũng nên lại đây bắt tay anh ta.

Giám đốc nghe Phương Hưng Quý đằng hắng liền quay sang nhìn với vẻ mặt thắc mắc.

"Xin hỏi, cổ họng của anh khó chịu sao?" Giám đốc hỏi.

Phương Hưng Quý thấy giám đốc vẫn chưa chịu bắt tay mình thì trong lòng cũng có chút khó chịu, nói thẳng: "Không có việc gì, chỉ là chờ anh tới bắt tay tôi thôi."

Nụ cười của giám đốc tắt ngấm, ông ta nói: "Bắt tay à, thôi không cần đâu, bây giờ tôi đang vội đưa anh Lâm đi bàn công chuyện, anh cứ đợi ở đây thêm chút nữa, chờ tôi giúp anh Lâm làm xong việc của mình rồi tới gặp anh.”

Phương Hưng Quý lập tức thở phì phò, tức giận quát: “Anh có ý gì, rõ ràng là tôi tới trước, dự vào đâu mà phục vụ anh ta trước chứ, hơn nữa hôm nay tôi đến chỗ các người để gửi mười lăm tỷ lận đó, nếu anh còn chậm trễ thì tôi sẽ đi gửi ở ngân hàng khác.”

"Rất xin lỗi anh, anh Lâm là người có quyền ưu tiên cao nhất ở chỗ chúng tôi, không phải anh đến trước là được đâu." Giám đốc giải thích.

Phương Hưng Quý trừng mắt thầm nghĩ, còn có cả quyền ưu tiên thì quan hệ thân thích của gã Lâm Thanh Diện này đúng là cứng cựa.

Lâm Thanh Diện thấy sắc mặt Phương Hưng Quý khó chịu, liền cười nói: “Để anh ấy đi chung luôn, anh ấy tới trước nên hãy làm cho anh ấy trước.”

Giám đốc thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đành phải gật đầu.

Trong lòng Phương Hưng Quý lúc này mới thoải mái một chút, nói: “Nhớ kỹ, tôi mới là khách hàng lớn của các người còn anh ta dựa vào quan hệ, các người phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ chứ.”

Giám đốc lấy làm kỳ quái, không biết Phương Hưng Quý đang nói gì.

Lâm Thanh Diện tỏ ý bảo giám đốc đừng quan tâm những lời anh ta nói, lúc này giám đốc mới quay đi, dẫn hai người họ đi làm thủ tục.

Tới văn phòng, Lâm Thanh Diện bảo giám đốc mở tài khoản cho Phương Hưng Quý trước, giám đốc cũng không dám chậm trễ, lúc giúp Phương Hưng Quý gửi mười lăm tỷ trong thẻ của của anh ta vào tài khoản tiết kiệm định kỳ của ngân hàng mình, giám đốc còn nể mặt Lâm Thanh Diện mà cho Phương Hưng Quý lãi suất cao nhất.

"Tôi sẽ cho anh gửi tiết kiệm với lãi suất cao nhất của ngân hàng chúng tôi, với mười lăm tỷ anh có thể thu về hơn sáu trăm triệu tiền lãi.” Giám đốc nói.

"Coi như anh thức thời, tôi chính là khách hàng lớn của các anh, anh cho tôi gửi với lãi suất cao nhất là lẽ đương nhiên, dựa vào chuyện này, tôi sẽ không đi tố cáo anh nữa." Phương Hưng Quý đắc ý nói.

Giám đốc gượng cười, ngân hàng của bọn họ không hiếm lạ gì những khách hàng như Phương Hưng Quý, dù gì thì những ông chủ công ty lớn đều đến giao dịch ở chỗ bọn họ, trong số những hợp đồng từng qua tay vị giám đốc này thì mười lăm tỷ cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Có điều hình như thái độ của Lâm Thanh Diện đối với Phương Hưng Quý rất tốt cho nên anh ấy cũng không dám nói gì thêm.

Phương Hưng Quý đứng lên quay sang nói với Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, tôi làm xong rồi, tới lượt anh đó. Thật ra như tôi đã nói, anh có thể làm ở quầy giao dịch trong sảnh, việc gì phải mất công tới tận đây chứ, anh mà đến quầy làm thì có khi bây giờ người ta đã làm xong cho anh rồi ấy.”

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Chỉ sợ quầy giao dịch không làm nổi nghiệp vụ này cho tôi, cho nên không thể không tới chỗ này."

"Sao có thể chứ, lẽ nào anh cho rằng anh cũng giống tôi, muốn gửi mười lăm tỷ sao? Đừng đùa nữa, tiếng tăm của anh thế nào tôi đều biết, sợ rằng bây giờ anh còn phải dựa vào vợ mình mới có cơm ăn ấy chứ, thật ra anh không cần phải giả dạng ta đây có tiền làm gì, trước kia tôi cũng từng vậy, mệt mỏi lắm, sống thật vẫn tốt hơn." Phương Hưng Quý ra vẻ như mình là một cố vấn về cách sống vậy.

Lâm Thanh Diện chỉ cười cười rồi quay lại đối diện với giám đốc.

Giám đốc nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Anh Lâm, xin hỏi anh cần làm thủ tục gì?"

"Tôi muốn mở một tài khoản tiền gửi tiết kiệm dưới tên của vợ tôi." Lâm Thanh Diện nói.

"Anh muốn gửi bao nhiêu?" Giám đốc hỏi.

"Tạm thời gửi ba trăm tỷ trước, nhiều quá sợ là ngân hàng các anh sẽ quá tải." Lâm Thanh Diện nói.

Phương Hưng Quý nghe Lâm Thanh Diện nói xong lập tức trừng mắt, giật mình hô lên: "Anh nói gì, anh định gửi bao nhiêu?”

"Ba trăm tỷ.” Lâm Thanh Diện đáp.

Phương Hưng Quý lập tức nuốt nước bọt, nói: "Chẳng phải vừa nãy anh nói số tiền anh muốn gửi không nhiều sao, mẹ kiếp, ba trăm tỷ mà còn không nhiều à?"

Lâm Thanh Diện nhìn Phương Hưng Quý hỏi lại một câu: “Ba trăm tỷ là nhiều quá sao?"

Đọc truyện chữ Full