DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 241: Anh không yêu em nữa rồi

Huyện Yên Vân, một huyện nằm ở rìa thành phố A, cách thành phố A chưa đến một trăm kilomet.

Chính bởi vì nằm ở thành phố A, sự phát triển của huyện này có thể nói là khá nhanh chóng, cho dù diện tích không lớn, nhưng thương nghiệp lại phát triển phồn vinh, một số cơ sở vật chất mà thành phố hạng hai không có thì đều có thể dễ dàng tìm thấy được ở nơi này.

Hơn nữa bởi vì giá nhà của Thành phố A quá mức đắt đỏ nên có không ít người đang làm việc ở Thành phố A không thể mua nổi nhà ở nơi này đều đến huyện Yên Vân để mua.

Chính bởi vì nguyên nhân này, nghề bất động sản ở Yên Vân vẫn luôn rất nổi, một cái huyện nho nhỏ nhưng giá nhà có lúc vượt qua chín mươi triệu.

Ở vị trí trung tâm của huyện Yên Vân, có một ngôi biệt thự xa hoa chiếm diện tích rất lớn, ngôi nhà sang trọng này có thể xem là ngôi nhà sang trọng hàng đầu của Yên Vân, những người sinh sống ở Yên Vân đều biết, ngôi nhà này là của Thạch Hạo.

Năm đó Thạch Hạo bị người nhà họ Lâm truy giết, anh đã chạy đến huyện yên Vân, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của nhà họ Lâm, Thạch Hạo dựa vào cơ thể mình đồng da sắt của mình, rất nhanh đã có tiếng tăm ở thế giới ngầm của Yên Vân.

Năm đó anh lôi kéo một đám người, dựa vào đám người này phát triển bất động sản ở Yên Vân, Thạch Hạo tuy không có đầu óc về kinh tế, nhưng anh có một nắm đấm mạnh mẽ, vì vậy những vụ làm ăn không để đàm phán được, anh sẽ dùng nắm đấm để giải quyết.

Chính vì dựa vào sự mạnh mẽ, độc đoán này mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Thạch Hạo đã trở thành người nắm giữ nhiều bất động sản nhất ở Yên Vân, hơn nữa toàn bộ thế giới ngầm của huyện Yên Vân đều do Thạch Hạo khống chế.

Có thể nói, ở huyện Yên Vân, Thạch Hạo chính là một vị vua chân chính của thế giới ngầm.

Đây chính là cái gọi là rồng sẽ không chịu sự áp bức của rắn, cho dù nhà họ Lâm có cho người đến gây phiền phức với Thạch Hạo, nhưng anh cũng có thể dựa vào thế lực của mình ở Yên Vân mà xử lí đám nhà họ Lâm một cách sạch sẽ.

Vì vậy sau khi Thạch Hạo đưa Lâm Thanh Diện ra khỏi tòa nhà Thiên Nguyên đã cướp một cái xe, lái thẳng đến huyện Yên Vân, chỉ có nơi này mới là nơi an toàn nhất.

Lúc này, trong tòa nhà xa hoa của Thạch Hạo, Lâm Thanh Diện đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong lòng anh là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, cô gái cuộn mình trong lòng anh, một cánh tay còn ôm lấy anh, dường như rất thiếu cảm giác an toàn.

Lâm Thanh Diện mơ hồ mở mắt ra, cảm giác trong lồng ngực có chút bức bối, anh nhớ là cuối cũng anh đã dùng nắm đấm đánh trảTôn Ngọc Thành, sau khi đánh ngã anh ta, anh đã ngất đi.

Bây giờ ngực anh có hơi đau, chắc là vết thương do Tôn Ngọc Thành tạo ra.

Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện ngửi thấy có một mùi hương nhè nhẹ trong lòng mình, hơn nữa còn rất ấm áp và mềm mại khiến anh cảm thấy có chút lạ lùng, anh cúi đầu nhìn, sau khi thấy người nằm trong lòng mình là một cô gái, anh sợ hãi một phen, cố gắng chịu đựng vết thương trên người, nhanh chóng xuống khỏi giường.

Con mẹ nó chuyện gì đây? Sao tự dưng lại có một cô gái xuất hiện trong lòng mình? Đây là đâu?

Trong lòng Lâm Thanh Diện xuất hiện nhiều dấu hỏi.

Vì Lâm Thanh Diện ngồi dậy mà cô gái kia cũng tỉnh dậy theo, cô mở to đôi mắt đang mê man, nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn thấy bản thân đang nằm trên cơ thể Lâm Thanh Diện, cô lập tức kêu lên.

“Tên lưu manh này, anh làm gì tôi rồi!” Cô gái trừng mắt, vội vã dùng tay che ngực mình lại, gương mặt hoảng loạn.

“Cô đừng căng thẳng, tôi cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, lúc tôi tỉnh dậy thì nó đã thế rồi, chuyện này chắc chắn là có hiểu nhầm gì đó.” Lâm Thanh Diện gượng gạo mở miệng.

Bây giờ anh chỉ muốn tìm cho ra Thạch Hạo, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hiểu nhầm gì chứ, tên khốn nạn nhà anh, anh vấy bẩn sự trong trắng của người ta, người ta sau này không thể sống nổi nữa, tôi mới có mười chín tuổi mà đã bị người đàn ông đáng ghét là anh phá hoại hết rồi, như vậy sau này sao tôi có thể gặp mặt người khác được chứ.” Gương mặt cô gái vô cùng ấm ức.

Lâm Thanh Diện trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn cô ta, cô gái này trông rất xinh đẹp, đến cả khi tức giận gương mặt vẫn vô cùng đáng yêu, chỉ có điều cách mà cô oán trách Lâm Thanh Diện lại giống hệt với những bộ phim truyền hình trên TV.

Thậm chí Lâm Thanh Diện còn có chút nghi ngờ không biết có phải cô ta đến đây để quay phim hay không nữa.

“Chuyện đó, cô có thể tự kiểm tra bản thân xem sao, tôi thật sự không làm gì cô cả, tôi bị thương, không thể nào có sức lực để làm loại chuyện này được, chắc là chúng ta chỉ trùng hợp nằm trên cùng một chiếc giường mà thôi.” Lâm Thanh Diện giải thích.

“Tôi không quan tâm, dù sao thì anh cũng đã vấy bẩn sự trong trắng của tôi rồi, đến giường còn nằm chung rồi anh còn muốn sao nữa, anh không thấy mấy người trong phim chỉ cần nằm cùng giường đã có thể mang thai rồi hay sao, sau này chắc chắn tôi cũng sẽ mang thai, sao tôi có thể mang thai con của một người đàn ông đáng ghét như anh được, người nhà tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.” Cô gái lại oán trách một lần nữa.

Lâm Thanh Diện hít một ngụm khí lạnh, anh đã chắc chắn rồi, cô gái này nhất định là đã xem quá nhiều phim truyền hình máu chó, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta, chắc điều kiện gia đình cũng không tệ, vẫn luôn được bao bọc rất tốt, vậy nên mới ngây thơ thế này.

Cô ta vậy mà lại tin hai người nằm chung giường sẽ có thể mang thai, điều này đã khiến Lâm Thanh Diện mở rộng tầm mắt.

“Cô gái à, thật ra tôi không làm gì cô cả, cô cũng sẽ không mang thai đâu, đây chỉ là một hiểu nhầm mà thôi…”

“Hừ, anh đúng là đồ vô trách nhiệm, rõ ràng đã nằm trên cùng một chiếc giường với con gái nhà người ta, bây giờ lại không chịu thừa nhận, sao anh biết tôi sẽ không mang thai chứ, anh không muốn thừa nhận đứa con của chúng ta thì có, tôi thật sự là đáng thương quá mà, huhuhu…” Cô gái chìm đắm trong màn biểu diễn của mình mà không kềm chế được bản thân.

Lâm Thanh Diện cạn lời, nhìn cô gái trước mắt anh cảm thấy rất đau đầu, anh thật sự không hiểu nổi là cô gái này chui ra từ đâu.

Lúc này, Thạch Hạo bước vào phòng, anh thấy Lâm Thanh Diện và cô gái kia đã tỉnh lại, lập tức cười rồi bước đến.

“Anh Diện, cuối cùng anh cũng tỉnh, khiến tôi lo lắng muốn chết, nhưng bây giờ anh không sao thì tốt rồi, tôi đã mời bác sĩ đến khám cho anh, anh ta nói anh chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được.” Thạch Hạo nói.

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Thạch Hạo, mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu, còn cô ấy là như thế nào?”

Thạch Hạo cười “hihi” nói: “Bây giờ chúng ta đang ở huyện Yên Vân, đây là địa bàn của em, chỉ cần ở đây, cho dù hội Thiên Nguyên và người nhà họ Lâm có đến, cũng tuyệt đối không có cơ hội ra tay với chúng ta, vì vậy anh không cần lo lắng đến vấn đề an toàn đâu.”

“Còn về cô gái này, lúc em đưa anh về, nhìn thấy bên ngoài bãi đậu xe có một chiếc xe, ở trên còn có chìa khóa, em cảm thấy tình hình khẩn cấp nên đã cướp chiếc xe đó về, đến lúc trở về mở xe ra thì thấy trong xe còn có một cô gái.”

“Em sợ thả cô ấy ra, cô ấy sẽ trở về tiết lộ tung tích của chúng ta, vậy nên đã giữ cô ấy ở lại đây, em thấy cô nhóc này trông cũng khá xinh xắn, cũng khá hợp với anh, nên đã để hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cô nhóc này ban đầu không đồng ý, bị em đánh ngất luôn.”

“Thế nào anh Diện, cô nhóc này không tệ đúng không, gương mặt và cơ thể này, đúng là mặt học sinh thân hình phụ huynh, anh kiếm được món bảo bối rồi nhé.”

Thạch Hạo nói xong, gương mặt nở một nụ cười gian tà.

Lâm Thanh Diện ném thẳng cái gối về phía Thạch Hạo, mắng: “Con mẹ nó cậu muốn chết à! Ông đây đã kết hôn rồi, may mà tôi bị thương, chưa kịp gạo nấu thành cơm, nếu không tôi đánh gãy chân cậu!”

Thạch Hạo sợ hãi, không ngờ Lâm Thanh Diện đã kết hôn, sau khi Lâm Thanh Diện đến Hồng Thành thì đã cắt đứt liên lạc với Thạch Hạo, đương nhiên anh không biết Lâm Thanh Diện đến Hồng Thành đã ở rể nhà họ Hứa.

“Anh… Anh Diện, em không biết, em tưởng rằng anh còn độc thân, nên em đã lôi cô nhóc này về đây.” Thạch Hạo vội nói.

“Tìm người đưa cô ấy trở về, cô ấy mới mười chín tuổi, hơn nữa còn ngây thơ như vậy, bị cậu lôi về đây chắc chắn là rất sợ hãi, sau khi đưa cô ấy về, nhớ bồi thường cho người ta cẩn thận.” Lâm Thanh Diện không vui gì nói.

“Vâng, anh Diện, em nhất định sẽ bồi thường cẩn thận.” Thạch Hạo nói, sau đó đưa cô gái này đi.

Nhưng Lâm Thanh Diện và Thạch Hạo không ngờ, cô gái kia nghe thấy Thạch Hạo muốn đưa cô trở về, lập tức nhào lên người Lâm Thanh Diện, nói: “Tôi không đi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi, anh đừng hòng ngủ xong rồi liền đá tôi đi, nếu như chúng ta đã ngủ cùng một chiếc giường, vậy sau này chúng ta phải ở bên nhau, anh không thể vô lương tâm như vậy được.”

Lâm Thanh Diện đen mặt nhìn cô gái trước mặt, nói: “Cô gái à, cô xem phim nhiều quá rồi đó, ngủ cùng trên một cái giường, không có nghĩa là phải ở bên nhau, hơn nữa tôi cũng đã có vợ rồi.”

“Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không trở về, anh đừng hòng bỏ tôi.” Cô gái nói.

Gương mặt Thạch Hạo cũng vô cùng quái dị nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Anh… Anh Diện, em thấy cô nhóc này có ý với anh rồi, hay là, cứ để cô ấy ở lại đây trước đã, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Ánh mắt nhìn Thạch Hạo của Lâm Thanh Diện lập tức tỏa ra sát khí, tên nhóc này lại gây phiền phức lớn như vậy cho anh.

“Không sai, tôi sẽ ở lại đây, anh đi đâu thì tôi đi đó, đúng rồi, anh tên là gì?” Cô gái trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cạn lời, nói: “Lâm Thanh Diện.”

Anh đột nhiên có cảm giác như cô gái này đang cố ý không muốn trở về, cho dù có ngây thơ đi chăng nữa thì cũng đã mười chín tuổi rồi, không thể đơn thuần đến mức độ này được, chỉ có thể chứng tỏ cô nói như vậy là đang tìm một cái cớ cho bản thân.

“Tôi tên Chung Linh Nhi, anh và tôi cùng ngủ trên một cái giường, sau này anh phải chịu trách nhiệm với tôi, nếu có ai bắt nạt tôi, anh phải là người đầu tiên thay tôi dạy dỗ bọn họ.” Chung Linh Nhi nghiêm túc nói.

“Điều này tôi có thể đồng ý với cô, có điều cô có thể rời khỏi người tôi trước không?” Lâm Thanh Diện thở dài nói, anh muốn để cô nhóc này yên tĩnh trước rồi tính tiếp.

Chung Linh Nhi đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi người Lâm Thanh Diện.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới lấy điện thoại ra, bảo Thạch Hạo lấy cho anh cái sạc điện thoại, sau khi cắm điện, anh nhanh chóng gọi cho Hứa Bích Hoài.

Triệu Xuân Diệu từng nói muốn ra tay với Hứa Bích Hoài, anh sợ Hứa Bích Hoài sẽ xảy ra chuyện, vậy nên phải xác nhận lại với cô một chút.

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe máy, Lâm Thanh Diện mới biết, Triệu Xuân Diệu không hề đi Hồng Thành, lúc này mới thở phào một hơi.

Sau đó anh lại gọi điện cho Trần Tài Anh, bảo anh ta sai người luôn luôn túc trực bảo vệ Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện đang bị thương, không thể lập tức trở về, hơn nữa Triệu Xuân Diệu cũng chưa chắc sẽ đến Hồng Thành gây phiền phức cho Hứa Bích Hoài ngay lúc này, vì vậy anh tạm thời chỉ có thể để Trần Tài Anh bảo vệ cho Hứa Bích Hoài.

Cúp máy, anh mới thở phào một hơi.

Lần này đến Kinh Đô mới hai ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Lâm Thanh Diện vẫn chưa biết được chân tướng vì sao Lạc Hân đuổi anh ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện muốn tìm hiểu rõ chuyện này, cũng cần mất chút thời gian.

Anh không vội vàng, bây giờ sợ rằng Lạc Hân vẫn cho rằng anh đang bị nhốt trong phòng giam của Thiên Nguyên, vì vậy tạm thời anh không sợ Lạc Hân làm gì mình.

Còn về việc Lâm Trung Thiên nhắc đến Quan Lĩnh trong thư, anh cần phải đi điều tra một chút, Lâm Trung Thiên mất tích bao nhiêu năm nay, anh vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào cả, điều này đủ để thấy được sự thần bí của Quan Lĩnh này.

Đương nhiên, nhiệm vụ hàng đầu của anh lúc này là phải dưỡng thương cho tốt, sau đó nhanh chóng trở về Hồng Thành, nếu Triệu Xuân Diệu dám đến Hồng Thành, Lâm Thanh Diện sẽ không tiếc khiến cho anh ta nếm thử mùi vị của sự hối hận.

Cả một ngày trời, Chung Linh Nhi lúc nào cũng lượn lờ xung quanh Lâm Thanh Diện hỏi đông hỏi tây, cô dường như rất tò mò về Lâm Thanh Diện, muốn tìm hiểu mọi thứ về anh.

Còn lúc Lâm Thanh Diện hỏi Chung Linh Nhi, cô lại không chịu nói bất cứ thứ gì, trừ cái tên, Chung Linh Nhi không nói điều gì liên quan đến cô với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến chuyện này, anh và Chung Linh Nhi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, theo anh thấy, đợi đến lúc dưỡng thương xong ở Yên Vân, chắc anh cũng sẽ nói lời từ biệt với Chung Linh Nhi.

Tối hôm đó, Lâm Thanh Diện bảo Thạch Hạo sắp xếp một phòng cho Chung Linh Nhi, nhưng cô lại nhất quyết muốn ngủ cùng một giường với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện mượn cớ nói mình đang bị thương, nếu Chung Linh Nhi mà ngủ chung với anh sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của anh, nói không chừng ngày hôm sau sẽ chết, lúc này Chung Linh Nhi mới ngoan ngoãn về phòng mà Thạch Hạo chuẩn bị cho để ngủ.

Một ngày trôi qua, sức khỏe của Lâm Thanh Diện đã khôi phục được chút ít, miễn cưỡng có thể xuống giường hoạt động, ngoại trừ việc không thể vận động mạnh thì những chuyện khác không có quá nhiều ảnh hưởng.

Chung Linh Nhi thấy Lâm Thanh Diện có thể hoạt động, lập tức nhảy đến trước mặt anh, nói: “Nếu như anh đã có thể hoạt động, vậy đưa tôi ra ngoài chơi đi, nếu không cứ ở đây mãi tôi chán lắm, tôi nghe Thạch Hạo kia nói ở đây có một trung tâm thương mại siêu lớn, anh đưa tôi đi dạo đi.”

“Trung tâm thương mại thì có gì để dạo chứ, cô nên ngồi xuống đọc sách thì hơn.” Lâm Thanh Diện cầm cốc nước lên uống một ngụm.

“Anh không yêu em nữa rồi.” Chung Linh Nhi lập tức chu miệng nói.

Lâm Thanh Diện phun hết chỗ nước trong miệng ra, vừa ho vừa nói: “Xem như cô giỏi, chỉ cần sau này cô không nói những lời như vậy, cô muốn đi đâu thì tôi đưa cô đi.”

Đúng lúc này, trong trung tâm thương mại Kim Hoa của huyện Yên Vân, Hứa Bích Uyên đang ôm cánh tay của một chàng trai trẻ đẹp dạo loanh quanh.

Sau khi cả nhà Hứa Bích Uyên chuộc lại được hai món đồ cổ họ bán ra, cô ta cảm thấy rất mất mặt, không có mặt mũi để tiếp tục ở lại Hồng Thành nữa, cho nên cô ta đã đến Yên Vân để nương tựa bạn bè.

Dưới sự giúp đỡ của bạn bè, cô ta tìm được một công việc ở nơi này, mà điều khiến cô ta cảm thấy may mắn là, ở nơi này cô ta đã tìm được một người bạn trai khiến cô ta vô cùng hài lòng.

Lục Ngọc Kỳ, tổng giám đốc của bất động sản Hạo Thiên, triệu phú trẻ nhất của huyện Yên Vân, và cũng là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất của nơi này.

Theo Hứa Bích Uyên thấy, xuất thân Lục Ngọc Kỳ không kém gì nhà họ Hứa, ban đầu cô ta còn cảm thấy bản thân chỉ vì mấy món đồ cổ mà bị ép phải rời xa quê hương là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng ai có thể ngờ được, vận mệnh của cô ta lại thay đổi, tìm được một người bạn trai như Lục Ngọc Kỳ, điều này khiến cô ta lại trở nên kiêu ngạo như lúc trước.

Cô ta cảm thấy chỉ cần có Lục Ngọc Kỳ ở đây, cho dù Hứa Bích Hoài có được cả công ty của nhà họ Hứa thì vẫn không thể nào so sánh với cô ta, dù sao sự ảnh hưởng của Lục Ngọc Kỳ ở huyện Yên Vân không hề kém cỏi so với sức ảnh hưởng của nhà họ Hứa ở Hồng Thành.

Đương nhiên, cô ta cũng biết, Lục Ngọc Kỳ không tính là ưu tú nhất ở huyện Yên Vân, bởi vì trên Lục Ngọc Kỳ còn có một nhân vật truyền kì khác chính là Thạch Hạo, chủ tịch của bất động sản Hạo Thiên.

Có điều Hứa Bích Uyên cũng không để ý, bởi nhân vật truyền kì giống như Thạch Hạo, cô ta cũng không dám mơ mộng, có thể có được một Lục Ngọc Kỳ đã khiến cô ta vô cùng mãn nguyện rồi.

“Bây giờ Hứa Bích Hoài và tên phế vật Lâm Thanh Diện đó chắc chắn tưởng rằng mình đang sống rất thảm nhỉ, hừ, mấy người đợi đó cho tôi, đợi đến khi chúng ta gặp lại, tôi nhất định sẽ cho mấy người biết, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng thật sự trong cuộc sống, Ngọc Kỳ không chỉ là triệu phú, anh ấy còn có một nhân vật truyền kì như Thạch Hạo làm chỗ dựa, mấy người đã không còn tư cách để so sánh với tôi từ lâu rồi!”

Hứa Bích Uyên cười khẩy trong lòng.

Đọc truyện chữ Full