DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 251: Ông trời cũng không cứu được các người

Lục Ngọc Kỳ và Hứa Bích Uyên đưa mắt nhìn nhau sau khi nghe thấy lời nói của Thạch Hạo, gương mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười đùa bỡn, bon họ cảm thấy chắc chắn Thạch Hạo sẽ không buông ta cho Lâm Thanh Diện một cách dễ dàng.

Rồi sau đó tùy tiên đi vào trong phòng làm việc, ngồi xuống mặt đất sau lưng Từ Vỹ Cường, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, không ngờ người này lại dám ra tay với mình, đúng là chẳng còn muốn sống nữa.

Từ Vỹ Cường thấy Thạch Hạo đến bèn tỏ vẻ khổ sở, anh ta nói: “Anh Hạo, anh phải thay em báo thù đó, em luôn ngồi đây chờ anh, chẳng dám đi bệnh viện. Các thằng ngu ngốc này còn nói cho dù anh đến cũng không dám làm gì nó đâu, ngông cuồng hết sức. Dù có thế nào thì hôm nay anh Hạo cũng phải cho nó biết anh tài ba đến mức nào!”

Lâm Thanh Diện ngồi trên ghế, thấy Thạch Hạo đi vào đây, nụ cười mỉm cũng nở trên gương mặt anh.

Lúc Lục Ngọc Kỳ và Hứa Bích Uyên nhìn thấy đến nước này rồi mà Lâm Thanh Diện vẫn còn cười, bọn họ đều bực bội trừng mắt nhìn anh, Lục Ngọc Kỳ mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, anh Hạo đã đến rồi, anh còn không mau sang đây chịu chết đi!”

Sau khi Thạch Hạo nghe thấy hai chữ Lâm Thanh Diện, cơ thể anh ta cứng đờ, anh ta vội vàng quay đầu nhìn vào trong phòng làm việc, lúc thấy Lâm Thanh Diện đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn anh ta, lông gà lông vịt nổi dựng đứng.

Anh ta nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn Lục Ngọc Kỳ rồi lên tiếng hỏi: “Cậu có chắc người khiêu khích cậu là cậu ấy không?”

Lục Ngọc Kỳ gật đầu một cách kiên định rồi nói: “Đúng thế, anh Hạo, chính là cái thằng này đó, anh ta còn nói anh chẳng là cái thá gì trong mắt anh ta cả, còn nói đợi anh đến đây thì đánh luôn cả anh.”

Sắc mặt Thạch Hạo lập tức trở nên xanh mét, anh ta nhìn Lục Ngọc Kỳ với ánh mắt bực tức rồi nói: “Tôi cho cậu cơ hội giải thích, cậu nói xem các cậu đã chọc giận cậu ấy thế nào đấy.”

“Hôm qua thằng nhóc này kêu em học tiếng chó sủa giữa chốn đông người, em không phục nên tìm Từ Vỹ Cường dạy dỗ cậu ta một chặp, nhưng nào ngờ cậu ta lại giỏi võ thế.” Lục Ngọc Kỳ giải thích.

“Tại sao cậu ấy lại kêu cậu học tiếng chó sủa?” Thạch Hạo hỏi tiếp.

“Bởi vì…Bởi vì em đua xe thua anh ta.” Lục Ngọc Kỳ cảm thấy ngại ngùng.

“Anh Hạo, thằng này chỉ là một kẻ vô dụng đến từ vùng khác mà thôi. Làm sao cậu ta có thể bì được Lục Ngọc Kỳ, cậu ta kêu Lục Ngọc Kỳ học tiếng chó sủa giữa chốn đông người cũng sẽ làm anh mất mặt đấy, bởi thế hôm nay nhất định anh đừng bỏ qua cho các thằng vô dụng này.” Hứa Bích Uyên đổ dầu vào lửa.

Gương mặt Thạch Hạo sa sầm, anh ta hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, Lục Ngọc Kỳ đua xe thua Lâm Thanh Diện nên phải học tiếng chó sủa, kết quả thằng nhóc này không phục, tìm người đánh Lâm Thanh Diện, nhưng rồi bị Lâm Thanh Diện hạ gục hết cả.

Bọn họ không xử lý nổi nên mới gọi Thạch Hạo đến, còn nói Lâm Thanh Diện khiêu khích cậu ta, đúng là thả rắm.

Với thực lực của Lâm Thanh Diện, làm gì cần phải khiêu khích cậu ta, có thẳng tay mà đánh thì Thạch Hạo cũng chẳng dám nói gì, bởi thế anh ta vừa nghe đã biết đám Lục Ngọc Kỳ đang nói dối.

“Anh Hạo, không cần biết là tại sao, thằng vô dụng này dám đụng đến chúng ta, khi nãy cậu ta còn dám nói sẽ đánh cho anh Hạo nhập viện nữa kia đấy, anh mau để người của chúng ta dạy dỗ nó một chặp đi.” Lục Ngọc Kỳ nói tiếp.

Thạch Hạo giáng một cái tát vào mặt Lục Ngọc Kỳ rồi mắng mỏ: “Tao xử lý con mẹ mày, mày nghĩ tao là đồ ngu hả, không ngờ lại dám qua mặt tao ở đây, mẹ*, bản thân mày kém cỏi không bằng người ta, thế mà vẫn còn không chịu phục, còn tìm Từ Vỹ Cường đến đối phó người ta nữa, kết quả lại bị người ta vả mặt, bởi thế mày mới gọi tao đến chứ gì.”

“Mẹ, mày làm tao mất sạch hết cả mặt mũi rồi, chúng mày có biết người đang ngồi ở đó là ai không hả? Đm đó là đại ca của tao, với tài năng của anh ấy thì còn cần khiêu khích tao sao? Anh ấy nói tao là rắm, thế thì tao là rắm đấy!”

“Tao còn nghĩ thằng nào dám gây sự trên địa bàn của mình nữa kia chứ, ồn ào hết cả buổi mới biết mà chúng mày lại rước phiền phức về cho tao, tao thấy hôm nay nên để tao đưa tụi mày vào bệnh viện luôn cho rồi!”

Thạch Hạo vừa hét lên vừa ra tay đấm đá Lục Ngọc Kỳ, tiện thế còn đạp vào chân đang giắt dao găm của Từ Vỹ Cường, hai người ngẩn người, bị đánh đến nỗi không biết phải làm sao.

Hứa Bích Uyên lại nhìn Lâm Thanh Diện với gương mặt kinh ngạc, khi nãy nghe Thạch Hạo gọi người đàn ông ngồi đó là đại ca của anh ta, cũng có nghĩa là, Lâm Thanh Diện chính là đại ca của Thạch Hạo, còn do đích thân Thạch Hạo gọi anh như thế.

Chuyện này khiến cho Hứa Bích Uyên không tài nào chịu nổi.

Một hồi lâu sau Thạch Hạo mới chịu dừng tay, anh ta kéo hai người Lục Ngọc Kỳ và Từ Vỹ Cường với gương mặt sưng vù lại trước mặt Lâm Thanh Diện, bắt hai người bọn họ quỳ xuống.

Anh ta ngoái đầu nhìn Hứa Bích Uyên rồi lên tiếng: “Thạch Hạo tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu như cô đã đụng đến đại ca của tôi, vậy thì cô phải qua đây quỳ xuống xin lỗi, nếu như cô không chịu, tôi sẽ kêu đàn em của mình đánh cho cô môt trận.”

Nghe thấy Thạch Hạo nói như thế, Hứa Bích Uyên giật mình, cô ta nhìn sang Lâm Thanh Diện, bắt cô ta phải quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, đúng là còn khiến cô ta đau khổ hơn cả cái chết.

Thạch Hạo thấy cô ta chần chừ bèn cất tiếng nói: “Không chịu quỳ chứ gì, được lắm, một người trong số các cậu vào đây đánh cho cô ta một trận.”

“Đừng đừng đừng, tôi quỳ mà.”

Hứa Bích Uyên sợ đến mức vội vàng đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cô ta nghiến răng cắn môi nhìn anh, sau khi thở dài rồi quỳ xuống trước mặt anh ta.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nhìn Hứa Bích Uyên, từ trước đến nay anh chưa từng xem Hứa Bích Uyên là người thân, hôm nay cô ta gọi Lục Ngọc Kỳ và Từ Vỹ Cường đến là để lấy đi mạng sống của anh, đương nhiên anh sẽ không thương hại cô ta.

Sau khi thấy hai người bọn họ đã quỳ xuống, Thạch Hạo lúng túng nhìn Lâm Thanh Diện rồi mới lên tiếng: “Anh Diện, tôi thật sự không ngờ bọn chúng lại kiếm chuyện với anh, bây giờ tôi bắt chúng nó quỳ xuống xin lỗi anh, anh ấy có cần phải trừng phạt gì khác nữa không.”

“Bọn chúng không chỉ gây chuyện với tôi, nếu như vết thương trên người tôi vẫn còn chưa lành thì hôm nay chắc chúng đã lấy mạng tôi rồi.” Lâm Thanh Diện nói hờ hững.

Thạch Hạo hít sâu một hơi khí lạnh, anh ta đá vào người Từ Vỹ Cường rồi mắng mỏ: “Đm, mày muốn giết anh Diện à?”

Từ Vỹ Cường lập tức cảm thấy hoang mang, hắn vội vàng nói: “Em…Em chỉ nghe lời Lục Ngọc Kỳ nên mới dẫn người đến đây mà thôi, anh Hạo, chuyện này không liên quan gì đến em cả, đều là tại con bạn gái ngu ngốc của Lục Ngọc Kỳ đã xúi em đó, tại bọn họ không ưa vị đại ca ấy nên muốn gọi em đến xử lý anh ấy. Em thật sự không biết anh ấy là đại ca của anh đâu.”

Gương mặt Thạch Hạo toát ra vẻ bực dọc, anh ta đá vào người Lục Ngọc Kỳ rồi thét lên: “Nể mặt mày quá rồi đúng không, không ngờ lại dám kêu người đến xử lý đại ca của tao, sao mày không xử lý tao con mẹ nó luôn đi!”

Lục Ngọc Kỳ hối hận cực kỳ, hắn ta nói: “Đại ca, em cũng bị con đàn bà ngu ngốc Hứa Bích Uyên mê hoặc, đều là tại nó cả, tại nó nói Lâm Thanh Diện là thằng vô dụng, cho dù có khử anh ấy đi thì cũng chẳng ai nói gì, em nghe lời cô ta nên mới gọi Từ Vỹ Cường đến.”

Hứa Bích Uyên nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy môi mình khô không khốc, không ngờ đến giờ phút này, Lục Ngọc Kỳ bại bán đứng cô ta.

Gương mặt cô ta toát ra vẻ tuyệt vọng, cô ta nghĩ rằng dù sao cũng không thể đối phó với Lâm Thanh Diện được, thà là ung dung đôi chút.

“Là tôi sai khiến đó thì sao hả, Lâm Thanh Diện, vốn dĩ anh chỉ là thằng vô dụng mà thôi, lẽ nào tôi nói sai ư?” Hứa Bích Uyên nói.

Một tiếng bốp vang lên.

Cú tát giáng thẳng vào mặt Hứa Bích Uyên, gương mặt của cô ta lập tức sưng vù.

Một Thạch Hạo chưa đánh phụ nữ bao giờ đã ra tay khi nghe thấy câu nói này.

“Đm cô mở to mắt chó của mình lên mà nhìn cho thật kỹ càng vào, anh Diện của tôi là đồ vô dụng? Nếu như anh ấy là đồ vô dụng thì bây giờ các người sẽ quỳ ở nơi này sao? Nếu như anh ấy là đồ vô dụng thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện gọi anh ấy là đại ca sao?”

Hứa Bích Uyên chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, nhưng sau khi nghe Thạch Hạo nói thế, cô ta cũng cảm thấy nghi ngờ.

Đúng đấy, nếu như Lâm Thanh Diện là đồ vô dụng, thế thì sao Thạch Hạo có thể nhận anh ta làm đại ca của mình? Lần nào cô ta và Lâm Thanh Diện đấu đá với nhau, Lâm Thanh Diện đều có thể hóa giải mộ cách nhẹ nhàng, nếu như lần nào cũng là do may mắn thế thì nhiều lần như thế, chỉ có thể chứng tỏ thực lực của Lâm Thanh Diện.

Bởi vì quan điểm về cái nhìn lần đầu tiên, ngay từ lúc bắt đầu, Hứa Bích Uyên đã cho rằng Lâm Thanh Diện chính là đồ vô dụng, không nên cơm nên cháo gì, bởi thế cho dù Lâm Thanh Diện làm bất cứ chuyện gì thì cô ta cũng cảm thấy chỉ là may mắn mà thôi, thậm chí cô ta chưa từng liên kết mọi chuyện lại với nhau.

Cho đến tận ngày hôm nay, cô ta bị Thạch Hạo tát một cái thật mạnh mới tỉnh ngộ.

Cô ta đối đầu vớI Lâm Thanh Diện trong khoảng thời gian dài như thế, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự là đồ vô dụng, vậy thì tại sao lần nào người phải chịu thiệt đều là cô ta.

Hứa Bích Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt kinh ngạc rồi nói: “Anh…Rốt cuộc anh là ai?”

Lâm Thanh Diện cười với cô ta rồi nói: “Cô không có tư cách để mà biết.”

Thạch Hạo đã không chịu nổ nữa, anh ta lên tiếng bảo: “Anh Diện, anh còn giấu bọn tôm tép làm gì, nói cho chúng biết cũng không có vấn đề gì.”

“Cô nghe cho rõ đây, anh Diện của tôi là người trong nhà họ Lâm ở thủ đô, đừng nói là các người, thậm chí tôi còn không dám láo xược trước mặt anh Diện nữa, bây giờ không ngờ các người lại muốn lấy mạng anh ấy, bây giờ cho dù ông trời có xuống cũng không cứu nổi các người đâu!”

Đọc truyện chữ Full