DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 273: Thủ hạ bại tướng mà thôi

Tần Đốc Công liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lông mày nhíu lại, Tú hình như rất thẩn cận với cậu thanh niên này, mục đích mà ông ta đến đây lần này chính là tìm vợ cho con trai ông ta, cậu thanh niên trước mắt này, rất có khả năng sẽ trở thành tình địch của con trai ông ta.

Có điều là gia chủ của nhà họ Tần ở thành phố Thanh Vân, Tần Đốc Công không có biểu hiện ra bất cứ sự bất mãn nào, chỉ mỉm cười liếc nhìn Tú, mở miệng nói: “Con trai ta cao ráo đẹp trai, tương lai chính là người thừa kế tài sản của nhà họ Tần, có ưu tú hay không, còn cần phải nói sao.”

Tú bĩu môi, rõ ràng không có cảm thấy người thừa kế của nhà họ Tần có gì lợi hại cả.

“Lỗi Nhi, Vô Song, còn không mau chào chú Từ của mấy đứa.” Tần Đốc Công quay sang liếc nhìn một nam một nữ phía sau mình.

Nam tuấn túm, nữ dịu dàng động lòng người, là kiểu người mặc kệ đi đến đâu cũng đều thu hút ánh nhìn.

Hai người này chính là con trai con gái của Tần Đốc Công, con trai tên Tần Hùng, con gái tên Tần Vô Song, hai người đều là người giỏi giang trong lớp trẻ của thành phố Thanh Vân, ở thành phố Thanh Vân có danh tiếng rất lớn.

Tần Hùng mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng có thiên phú kinh doanh hơn người, khi người ta còn đang học đại học, anh đã dựa vào sự cố gắng của mình, gây dựng ba công ty, ở thành phố Thanh Vân, anh ta cũng có danh xưng kỳ tài thương nghiệp.

Tần Vô Song là mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, cô ta theo sở thích của Tần Đốc Công, từ nhỏ say mê cờ vây, trước mắt ở trong câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân cũng có địa vị khá cao.

Địa vị này không phải cô ta dựa vào Tần Đốc Công mà lấy được, mà cô ta dựa vào thực lực của mình giành được, ở câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân, không có ai dám nghi ngờ địa vị của cô ta.

Những người nghi ngờ cô ta, đều đã trở thành thủ hạ bại tưởng của cô ta rồi.

Chính vì từ bé đến lớn đều ưu tú, cho nên trong lòng của hai người đều có tâm khí khá kiêu ngạo, có lúc căn bản không đặt người cùng tuổi mình vào trong mắt.

Vừa rồi Tú trốn sau người Lâm Thanh Diện, nói ra những lời đó, khiến hai người đều khinh thường.

Hai người đều bước lên một bước, chào hỏi với Từ Tài.

Tần Đốc Công mỉm cười liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Không biết cậu thanh niên này là?”

“Cậu ta là người tôi tìm đến đánh cờ với ông, ván cược năm đó để cậu ta đến hoàn thành thay tôi đi.” Từ Tài mở miệng.

Tần Đốc Công sững người, sau đó mở miệng nói: “Từ Tài, ông không phải gấp gáp như vậy muốn đưa Tú của ông gả cho con trai tôi rồi chứ, cậu thanh niên này nhìn tuổi tác cũng tương đương với con trai của tôi, ông chắc chắn muốn để cậu ta thay thế ông?”

Từ Tài lập tức lườm, mở miệng nói: “Ông đừng xem thường Lâm Thanh Diện, trình độ cờ vây của cậu ta, không thua kém gì ông cả, đến lúc đó không chắc ai thua ai thắng đâu.”

Tần Đốc Công cười, quay sang hỏi Lâm Thanh Diện: “Không biết cậu thanh niên này xưng hô như thế nào.”

“Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt đáp.

“Tôi nghe nói Hồng Thành có một tên vô dụng nổi tiếng, cũng tên Lâm Thanh Diện, cái tên này của anh đặt thật không đẹp, bình thường chắc chắn sẽ có rất nhiều người hiểu làm anh.” Tần Hùng ở một bên mở miệng nói.

“Tôi chính là Lâm Thanh Diện mà anh nói.” Lâm Thanh Diện không có để tâm những người này nhìn mình như thế nào, chỉ là khiến anh không ngờ, danh tiếng này của mình vậy mà cũng truyền đến thành phố Thanh Vân.

Đương nhiên rồi, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, cũng không phải chuyện xấu gì, khi tất cả mọi người đều cảm thấy anh là tên phế vật, cũng là lúc anh an toàn nhất.

Mấy năm nay nếu không phải có cái danh tiếng này ở ngoài, Lạc Hân sợ rằng sớm đã bắt đầu đối phó anh rồi.

Tần Hùng thấy Lâm Thanh Diện thừa nhận, lập tức cười to, không thèm quan tâm Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Không ngờ anh chính là tên phế vật nổi tiếng đó, ba, con thấy chú Từ đây là đang đùa với ba đó, để anh ta thay thế chú Từ, ván cược mày còn có ý nghĩa gì nữa, con thấy căn bản không cần đấu nữa đâu.”

Tần Đốc Công cũng có hơi bất ngờ nhìn sang Từ Tài, mở miệng nói: “Từ Tài, cho dù ông muốn thua tôi, cũng không cần nhường tôi như thế đâu, cậu thanh niên tên là Lâm Thanh Diện này cũng cần mặt mũi, theo tôi thấy, ông vẫn là tự mình lên đi, cậu ta có danh tiếng không tốt, cậu ta thay thế ông, đây không phải cố tình làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ta sao.”

Sắc mặt của Từ Tài khó coi, không ngờ mấy người Tần Đốc Công vậy mà nhìn Lâm Thanh Diện như vậy, điều này khiến ông ta có hơi cáu.

“Tôi ngược lại cảm thấy, ông đường đường là một vị hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây, thua trong tay một phế vật như vậy, mới càng tổn thương lòng tự tôn.” Lúc này Lâm Thanh Diện cười nói một câu.

Tần Đốc Công sững người, sắc mặt trở nên có chút khó coi, ông ta vậy mà bị một tên phế vật khiêu khích, hôm nay nếu như không có tên nhóc này một bài học, vậy chức hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây này ông ta làm cũng uổng rồi.

“Thật là cuồng vọng, anh có phải xem cờ vây suy nghĩ quá đơn giản rồi không, lấy thực lực của ba tôi, cho dù thái sơn bắc đẩu Thẩm Bình Vương Thẩm đại sư của giới cờ vây cũng phải nể mặt vài phần, anh tính là thứ gì chứ, cũng dám ở đây ăn nói linh tinh có thể thắng ba tôi?”

Tần Vô Song mặt mày luôn lạnh tanh, bày ra dáng vẻ nữ thần lùng lạnh, lúc này mở miệng nói một câu.

Cô ta bình thường xem thường nhất chính là những người rõ ràng không có bản lĩnh gì, lại cứ muốn giả vờ rất lợi hại.

Theo cô ta thấy, Lâm Thanh Diện không nghi ngờ gì nữa chính là loại người này.

“Thẩm Bình Vương?” Khóe môi của Lâm Thanh Diện cong lên lộ ra nụ cười trêu tức: “Trình độ của ông ta cũng không tốt lắm, nếu như trình độ của ba cô cùng đẳng cấp với ông ấy, tôi ngược lại cảm thấy ông ta hôm nay thua chắc rồi.”

“Anh!” Tần Vô Song lập tức tức giận, cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là đang sỉ nhục bọn họ, dù sao địa vị của Thẩm Bình Vương trong giới cờ vây toàn quốc, cho dù không phải cao nhất, đó cũng không phải người khác tùy tiện có thể đạt tới.

Bây giờ Lâm Thanh Diện vậy mà nói thực lực của Thẩm Bình Vương không tốt lắm, đây chính là xuất khẩu cuồng ngôn, càng khiến Tần Vô Song chắc chắn, tên Lâm Thanh Diện này chính là một tên chỉ biết to mồm.

Sắc mặt của Tần Đốc Công rõ ràng cũng trở nên khó coi, Thẩm Bình Vương cũng là một người ông ta kính trọng, bây giờ Lâm Thanh Diện mặt mày khinh thường như vậy, khiến ông ta và Tần Vô Song nảy sinh suy nghĩ giống nhau.

“Nếu anh cảm thấy mình lợi hại như vậy, vậy thì mau cọ xát với ba tôi đi, tôi ngược lại muốn xem thử, một tên phế vật có tiếng như anh, lấy cái gì để thắng hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân như ba tôi, tôi còn đợi đón Tú vào cửa nữa.” Tần Hùng cười nói một câu.

Lúc này Tần Vô Song bước lên một bước, mở miệng nói: “Ba, người này nói chuyện không tôn trọng ba, nếu chú Từ đã để người như thế này đến đánh với ba, vậy ván cược này con thay ba hoàn thành, con phải khiến tên cuồng vọng vô tri này biết bản thân đang ở đâu, anh ta nếu như ngay cả con cũng không thắng được, vậy thì đừng nói đến chuyện thắng ba.”

Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xuống trước chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn, mở miệng nói: “Mấy người ai đến cũng như nhau, thời gian của tôi không nhiều, mời mau chóng quyết định.”

Người của nhà họ Tần này vừa đến thì giễu cợt Lâm Thanh Diện một trận, cho dù tính tình của Lâm Thanh Diện có tốt hơn nữa, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Cho nên Lâm Thanh Diện cũng không định lấy thái độ tốt gì đối đãi với bọn họ, tôn trọng phải từ hai phía, người của nhà họ Tần không để Lâm Thanh Diện vào trong mắt, Lâm Thanh Diện hà tất gì phải khách khí với bọn họ.

“Giả vờ cũng được cái dáng vẻ đấy, thật tưởng mình là đại sư chắc, nực cười.” Tần Hùng chế giễu nói.

Tần Vô Song lại liếc nhìn Tần Đốc Công, trưng cầu ý kiến của ông ta.

Tần Đốc Công gật đầu với Tần Vô Song, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì để Vô Song đến thay tôi dạy tiểu bối cuồng vọng vô tri này một bài học đi.”

Tần Vô Song lập tức đi đến bên chiếc bàn ngồi đối diện với Lâm Thanh Diện.

“Từ Tài, thật không ngờ, nhiều năm như vậy không gặp, ông vậy mà trở nên ki bo như vậy, tôi chẳng qua bám lấy ông muốn phân cao thấp với ông mà thôi, ông cũng không cần thiết tìm một người như vậy đến hạ mã uy cho tôi chứ?” Tần Đốc Công thở dài mở miệng nói.

Từ Tài mặt mày ngại ngùng, bầu không khí lúc này trở nên căng thẳng như vậy, cũng ngoài dự liệu của ông ta, thật sự nếu nói, chuyện này là Tần Hùng khiêu khích trước, anh ta nếu tôn trọng với Lâm Thanh Diện một chút, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không dùng thái độ này đối với bọn họ rồi.

“Còn không phải đều là do con trai của ông vừa đến đã nói Lâm Thanh Diện là phế vật, là con trai của không biết phép lịch sự, cũng dám nói ưu tú, thật buồn nôn.” Tú tức giận đùng đùng nói một câu.

“Tôi chẳng qua nói sự thật mà thôi.” Tần Hùng có chút không phục.

“Anh tùy tiện chê cười người khác, chính là nói sự thật, Lâm Thanh Diện nói mấy câu, thì trở thành hạ mã uy với mấy người rồi, mấy người biết anh ta không phải nói sự thật.” Tú thay Lâm Thanh Diện nói ra điều bất công.

“Ôi giời, cô tốt xấu gì cũng phải xem anh ta nói có gì tốt chứ, anh nói trình độ của Thẩm Bình Vương Thẩm đại sư tệ, cô cảm thấy lời này có thể là nói thật sao? Cô đừng nói với tôi anh ta từng thắng Thẩm Bình Vương.” Tần Hùng phản bác.

“Hừ, cái này thì không chắc, ngộ nhỡ thật sự từng thắng thì sao.” Tú lập tức dẩu môi.

Từ Tài hô khẽ hai tiếng, mở miệng nói: “Đừng tranh luận nữa, trước tiên xem hai người thi đấu đã, dùng thực lực nói chuyện, tranh luận có ý nghĩa gì.”

Mấy người lúc này đi đến bên cạnh chiếc bàn, Từ Tài và Tú đứng ở phía sau Lâm Thanh Diện, Tần Đốc Công và Tần Hùng đứng ở phía sau Tần Vô Song.

“Cái câu vừa nãy của cậu quả thật thổi phồng hơi quá rồi, Thẩm Bình Vương chính là nhân vật có trọng lượng trong giới cờ vây, cậu nói trình độ của ông ta không tốt, bọn họ chắc chắn không vui rồi.” Từ Tài nói nhỏ một câu vào bên tai của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: “Cái gì mà nhân vật có trọng lượng, thủ hạ bại tướng mà thôi, có gì không thể nói.”

Từ Tài sững người, sau đó trong lòng liền thấy ngạc nhiên, Lâm Thanh Diện vậy mà nói Thẩm Bình Vương là thủ hạ bại tướng, nếu như là thật, vậy trình độ của Lâm Thanh Diện, thật sự đã cực kỳ cao rồi.

Nhưng vừa nghĩ, ông ta lại cảm thấy có chút không thể, dù sao nhân vật đẳng cấp đại sư như Thẩm Bình Vương, trước nay không dễ dàng thi đấu với người khác, hơn nữa ông ta cũng chưa từng nghe nói Thẩm Bình Vương đến Hồng Thành.

Từ Tài đến bây giờ cũng không biết khoảng thời gian trước Lâm Thanh Diện đã đến thủ đô một chuyến, so tài giữa anh với Thẩm Bình Vương lại xảy ra ở nhà họ Lâm, không có bao nhiêu người biết, Từ Tài nghĩ như vậy, cũng là điều bình thường.

Rất nhanh, quyết đấu giữa Lâm Thanh Diện và Tần Vô Song bắt đầu, Tần Vô Song mắt không rời khỏi bàn cờ vây, thái độ nghiêm túc, không có bởi vì trong lòng xem thường Lâm Thanh Diện mà hở lộ sơ hở.

Điều này khiến Lâm Thanh Diện đối với Tần Vô Song sinh ra một tia khâm phục, chỉ một điểm này thôi, cô ta đã mạnh hơn không ít người đồ đệ đó của Thẩm Bình Vương rồi.

Tần Vô Song giỏi về tấn công, phong mang lộ rõ, cô ta ở trên bàn cờ thiết lập một cục diện lớn, khiến người khác không tưởng tượng được cô ta là một cô gái dịu dàng như này.

Lâm Thanh Diện cảm thấy phong cách đánh cờ của Tần Vô Song rất có ý tứ, cho nên vừa bắt đầu không có tiến hành phản công, mà lấy lùi làm tiến, muốn xem thử Tần Vô Song có phải người chỉ biết công, mà không biết quay đầu hay không.

Cho nên vừa bắt đầu, trên bàn cờ, Lâm Thanh Diện bèn bị chèn ép, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thua.

Tần Đốc Công nhìn thấy cục diện trên bàn cờ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, mở miệng nói: “Trình độ này của cậu, cũng dám nói linh tinh trình độ của Thẩm Bình Vương Thẩm đại sư không được, Vô Song vừa lên thì công cậu liền bó tay, cục diện khác biệt như này, cậu muốn lật ngược ván cờ cũng khó, tôi khuyên cậu vẫn là mau nhận thua đi.”

“Vậy sao?” Lâm Thanh Diện cười cười, cảm thấy bản thân nhìn ra đường đi nước bước của Tần Vô Song rồi, khí thế của cô gái này quả thật lăng lệ, nhưng làm việc không nghĩ hậu quả, cô chỉ quan tâm công, không có chú ý Lâm Thanh Diện đã bày thiên la địa võng trên bàn cờ rồi.

Tần Vô Song nhìn thì giống như tiến công mạnh mẽ, thực chất đã chui sâu vào nội địa của Lâm Thanh Diện.

Bây giờ Lâm Thanh Diện muốn cục diện lật ngược, chỉ cần một quân cờ.

Anh ta nhấc tay đặt quân cờ xuống, cục diện trên cả bàn cờ lập tức thay đổi, ưu thế của Tần Vô Song lập tức trở thành điểm bất lợi, cô ta bây giờ thật sự thất thế, về sau đã không còn bất cứ cục diện có thể phản kích được nữa.

“Bây giờ, tôi muốn lật ngược thế cục, còn khó không?”

Đọc truyện chữ Full