DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 306: Đáp trả

Thái Long thấy Lâm Thanh Diện khinh thường lời nói của anh ta, lại còn kêu họ cút, khuôn mặt lập tức trầm xuống.

“Đồ không biết tốt xấu, lại còn dám kêu chúng tao cút, xem ra mày còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, anh em cùng lên, để hắn cảm nhận một chút cái gì gọi là tuyệt vọng!” Thái Long hừ lạnh một tiếng.

Đội người lập tức đi về phía Lâm Thanh Diện, ai nấy đều bắt đầu chà lòng bàn tay, nhìn dáng vẻ như đều muốn cho Lâm Thanh Diện đẹp mặt.

Hồ Vũ Tinh thấy Lâm Thanh Diện lúc này rồi vẫn còn làm ra vẻ như vậy, mặt lộ ra nụ cười lạnh, thì thầm: “Đồ không có mắt, chẳng lẽ nhìn không ra sự lợi hại của đám người này sao, đã lúc này rồi còn ở đó cứng miệng, không phải tìm chết sao.”

Những người xung quanh ban đầu vẫn chưa nhận ra Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện dám không để mấy người này vào mắt, nhất định là có chút thủ đoạn, nhưng sau khi nghe thấy lời của Hồ Vũ Tinh, lại nhìn Lâm Thanh Diện như vậy, liền cảm thấy Lâm Thanh Diện không biết sống chết.

Lâm Thanh Diện nhìn mấy người Thái Long đi về phía mình, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, vừa xuống máy bay, anh cũng đang muốn thư giãn gân cốt, mấy người này vừa khéo là bao cát để anh luyện tay.

Kim Văn Ngạo kêu người bắt cóc Hứa Bích Hoài uy hiếp anh, chuyện này đủ để Kim Văn Ngạo lên danh sách đen của anh rồi, bây giờ Kim Văn Ngạo vẫn không từ bỏ, lại còn phái người đến sân bay chặn anh, vậy anh đương nhiên để Kim Văn Ngạo hiểu rõ, ở Hồng Thành, chút sức mạnh của ông ta ở trong mắt Lâm Thanh Diện căn bản không đáng nhắc tới.

Lâm Thanh Diện đặt balo trên lưng xuống, sau đó hoạt động cánh tay một chút, dáng vẻ sẵn sàng chờ ra tay.

Hồ Vũ Tinh thấy dáng vẻ Lâm Thanh Diện như đang chuẩn bị trước khi thi đấu, không nhịn được cười, nói: “Tên này thật tự tin, lại còn làm nóng người nữa, chỉ với tay chân còm nhom của hắn, e rằng ngay cả một cái tát của người ta cũng không chịu nổi.”

Đám người Thái Long bao vây Lâm Thanh Diện lại, mặt cũng đầy trào phúng, rõ ràng đều cảm thấy Lâm Thanh Diện lúc này vận động làm nóng người là dư thừa.

Chính vào lúc đám người Thái Long định ra tay, thì đội bảo vệ ở không xa đột nhiên chạy tới, người dẫn đầu chính là cháu trai của chủ nhân nhà họ Cổ - Cổ Tề.

Sân bay này là do nhà họ Cổ dẫn đầu tu sửa, nhà họ Cổ có cổ phần rất lớn của sân bay, không ít người trong nhà họ Cổ đều nhậm chức trong sân bay, Cổ Tề chính là tổ trưởng an ninh của sân bay.

Lúc nãy anh ta đang ngồi uống trà trong phòng làm việc, có người đến nói với anh ta rằng có một đám người có ý đồ bất chính trong sảnh sân bay, nhìn như đến làm loạn, nói là muốn dạy dỗ một người, vì đảm bảo an toàn, họ đã bắt đầu sơ tán đám người.

Người của họ đi tiến hành thương lượng với đám người đó, đám người đó căn bản không để họ vào mắt, cho nên bèn chạy tới xin chỉ thị của Cổ Tề xem làm thế nào.

Cổ Tề cho rằng đây chỉ là dây dưa thông thường, bèn nói với người đó phái thêm vài người bắt hết đám người này lại trước là được.

Tiếp đó, Cổ Tề bèn nhàn nhã mở camera giám sát đại sảnh sân bay, muốn xem xem rốt cuộc là ai gây chuyện ở đây.

Khi anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện trong màn hình camera, sợ hãi đến run rẩy, vội đứng dậy, theo đám bảo vệ đến đại sảnh sân bay.

Ban đầu tiệc tối nhà họ Cổ, Cổ Tề cũng có mặt, tối hôm đó Cổ Diệc Thành đang vì Lâm Thanh Diện bị đánh gãy chân, mà chủ nhân nhà họ Cổ - Cổ Thanh Triết càng là vô cùng cung kính với Lâm Thanh Diện, con trai của ông bị đánh gãy chân, rắm cũng không dám thả.

Cổ Tề tối đó vẫn muốn kết giao với Lâm Thanh Diện, đáng tiếc Lâm Thanh Diện căn bản không để ý anh ta.

Nhưng cho dù như vậy, Cổ Tề vẫn hiểu rõ, Lâm Thanh Diện không phải người anh ta có thể trêu chọc, sau này gặp mặt, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Lâm Thanh Diện, thế nào đi nữa, cũng không thể khiến Lâm Thanh Diện sinh ra ấn tượng xấu gì.

Sân bay Hồng Thành là do người nhà họ Cổ dẫn đầu xây dựng, chuyện này không ít người biết, nếu hôm nay Lâm Thanh Diện gặp phải phiền phức, anh ta không ra mặt, đợi tới lúc Lâm Thanh Diện biết được, không chừng ngày nào đó Lâm Thanh Diện không vui, đến tìm anh ta gây phiền phức, vậy anh ta xong đời rồi.

Cho nên bất kể có thể giúp ích gì không, anh ta cũng phải ra mặt.

“Các người đang làm gì vậy, đây là sân bay, không đến lượt các người giương oai ở đây, chẳng lẽ các người còn muốn ra tay với anh Lâm ở đây sao?” Cổ Tề chạy tới chỗ Lâm Thanh Diện, mắt tức giận nhìn đám người Thái Long hét lên.

Sau đó, anh ta nghiêng đầu mặt đầy cung kính nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh Lâm, thực xin lỗi anh, tôi đến trễ, để anh chịu kinh hãi.”

Lâm Thanh Diện và đám người Thái Long đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lúc này bảo vệ sân bay còn tới quản chuyện này.

Hơn nữa, điều khiến đám người Thái Long kinh ngạc không phải đám bảo vệ này tới quản chuyện, mà là những người này rõ ràng chính là tới giúp Lâm Thanh Diện, người dẫn đầu lại còn gọi Lâm Thanh Diện là anh Lâm.

“Anh Lâm, anh có nhớ tôi không, tôi là cháu trai của gia chủ nhà họ Cổ, tiệc tối nhà họ Cổ lần trước, tôi và anh có duyên gặp mặt một lần, chỉ là anh quý nhân hay quên, có lẽ đã không còn nhớ tôi rồi.” Cổ Tề giải thích với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra là có chuyện gì, thì ra là người của nhà họ Cổ, chẳng trách lại đến quản chuyện này.

Mọi người xung quanh thấy bảo vệ đều có chút kinh ngạc, dù sao thì lúc đó có vài bảo vệ nhìn thấy đám người Thái Long xong đều tránh đi.

Hơn nữa người dẫn đầu lại còn cung kính với Lâm Thanh Diện như vậy, điều này khiến họ có chút không nghĩ tới.

“Những bảo vệ này tại sao lại tới giúp phế vật Lâm Thanh Diện chứ? Chẳng lẽ họ không nên ở một bên xem náo nhiệt sao? Chuyện của loại phế vật như Lâm Thanh Diện, hẳn ai cũng không muốn quan tâm mới đúng.” Hồ Vũ Tinh thấy những bảo vệ đi tới, lập tức có chút tức giận, giống như những bảo vệ này đã phá hoại chuyện tốt của cô ta.

Thái Long liếc nhìn Cổ Tề một cái, lạnh giọng nói: “Tôi khuyên các người tốt nhất đừng nhiều chuyện, đừng thấy các người nhiều người, đối với chúng tôi mà nói, vẫn không đủ, các người thành thực ở một bên nhìn đi, chúng tôi xử lý xong đồ phế vật này sẽ đi.”

Cổ Tề nghe thấy lời của Thái Long, lập tức trừng mắt hắn ta, lạnh giọng nói: “Các người là cái thá gì chứ, cũng dám ở đây hống hách, nơi này là sân bay, tôi là tổ trưởng bảo vệ sân bay, có tôi ở đây, tôi xem ai dám động vào anh Lâm!”

Thái Long nhếch môi, trực tiếp khoe khoang cơ bắp của mình với Cổ Tề, lạnh lùng nói: “Anh chắc chắn muốn quản? Tôi ra một cú đấm, anh liền không thể làm tổ trưởng bảo vệ nữa, sau này chỉ có thể nằm trên giường.”

Cổ Tề bị cơ bắp của Thái Long dọa sợ, lúc này anh ta mới cẩn thận quan sát đám người Thái Long, phát hiện những người này đều không phải dễ chọc, nhất thời trong lòng cũng có chút run rẩy.

Nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Diện, anh ta không dám sợ hãi, những người này cho dù biết đánh nhau, nhất định cũng dễ chọc hơn Lâm Thanh Diện.

“Các người qua một bên nhìn đi, vừa khéo tôi muốn hoạt động gân cốt một chút, chúng đã tự mình dâng tới cửa, tôi sao có thể khách sáo, giao những người này cho tôi đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Cổ Tề nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh Lâm, những người này nhìn có vẻ đều giỏi đánh đấm, một mình anh e là sẽ chịu thiệt.”

“Chỉ là có vẻ mà thôi, yên tâm đi, thật sự muốn ra tay, họ cộng lại cũng không phải đối thủ của tôi.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, trong lòng Cổ Tề có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám nói nhiều, bèn nói: “Vậy anh Lâm cẩn thận chút, nếu tình huống không đúng, tôi sẽ lập tức dẫn người đi giúp anh.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó nhìn đám người Thái Long, nói: “Ra tay đi, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.”

Thái Long thấy Lâm Thanh Diện lại còn không cần những người này giúp đỡ, trong lòng cảm thấy Lâm Thanh Diện nhất định là đầu óc có bệnh, còn mơ tưởng một mình đánh với nhiều người như vậy, chỉ sợ là vội đi đầu thai.

Cổ Tề dẫn đám bảo vệ đứng sang một bên, chừa chỗ cho Lâm Thanh Diện, chỉ cần tình huống không đúng, anh ta sẽ lập tức dẫn đám bảo vệ xông lên.

Thái Long không lãng phí thời gian nữa, nắm chặt nắm tay, hừ lạnh một tiếng: “Lên hết, đánh hắn thành tàn phế với tốc độ nhanh nhất, để đám bảo vệ đó thấy, cho dù họ đứng bên cạnh cũng không có cách nào ngăn cản chúng ta!”

Đám người lập tức nhào về phía Lâm Thanh Diện, mặt cười khinh miệt.

Lâm Thanh Diện đứng tại chỗ, lúc đám người Thái Long xông tới trước mặt mình, thân hình nhanh chóng di chuyển, trực tiếp tới phía người có thân hình nhỏ nhất trong đám người, nhếch miệng cười với hắn ta, một cú đấm đánh lên cánh tay hắn, tiếng thét thảm thiết vang lên, chân người đó mềm nhũn, chân Lâm Thanh Diện cũng nhanh chóng giơ tới, phế cả đầu gối hắn.

Lâm Thanh Diện tạo ra đột phá, đầu tiên loại trừ người yếu nhất trong đám người, phá trận thế của họ, chuyện tiếp theo liền đơn giản.

Thái Long thấy người bên mình còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh gãy tay chân, trong lòng lập tức sinh ra kinh hãi, thì ra tên này không đơn giản như trong tưởng tượng của họ.

Mọi người xung quanh cũng bị động tác của Lâm Thanh Diện làm kinh ngạc, người này nhìn có vẻ gầy gò yếu ớt, lại có sức bộc phát lớn mạnh như vậy.

Người khó tin nhất trong đó chính là Hồ Vũ Tinh, cô ta luôn cho rằng Lâm Thanh Diện là phế vật, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại có thực lực lớn mạnh như vậy, thật sự khiến cô ta nhìn ngây ngốc.

Cổ Tề cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Diện vừa ra tay đã kinh diễm như vậy, nhưng ngoài chấn động, anh ta càng thêm khâm phục Lâm Thanh Diện, dù sao Lâm Thanh Diện có thể được gia chủ nhà họ Cổ xem trọng như vậy, vượt qua người bình thường cũng là hiển nhiên.

Thực lực của mấy người Thái Long quả thực lợi hại hơn đám du côn bình thường, nhưng trình độ của họ vẫn chỉ giới hạn ở nơi nhỏ bé như Hồng Thành này, không có được huấn luyện lợi hại nhất, cho dù là đánh chết một con gấu nâu cũng không có gì để khoe mẽ.

Với thực lực của Lâm Thanh Diện, chỉ cần sức bộc phát và tốc độ đầy đủ, một người đối chọi với một con gấu nâu cũng là chuyện nhỏ.

Không tới năm phút, đám người Thái Long đã bị Lâm Thanh Diện quật ngã xuống đất, hơn nữa là gãy tay chân, loại vĩnh viễn cũng không thể đứng dậy.

Thái Long là người cuối cùng bị Lâm Thanh Diện khống chế, Lâm Thanh Diện vươn tay ấn Thái Long xuống đất, cười nói: “Có phải tôi đã nói với các người, đến sân bay chặn tôi là một lựa chọn sai lầm?”

Thái Long mặt đầy hoảng loạn, đám anh em của hắn bị gãy tay chân, bây giờ hắn bị Lâm Thanh Diện đè xuống, đương nhiên cũng không tránh khỏi vận mệnh này.

Hắn liếc nhìn phía Cổ Tề, gọi: “Các người còn ngây ra đó làm gì, các người là bảo vệ sân bay, tên này nổi điên ở đây, các người không phải nên quản sao!”

Cổ Tề nghe thấy lời của Thái Long, lập tức nhún nhún vai, cười nói: “Là anh kêu tôi đừng lo chuyện bao đồng, tôi đương nhiên phải nghe lời anh rồi.”

Thái Long tuyệt vọng, chỉ là bây giờ hối hận đã muộn rồi.

“Tôi thích nhất chính là đáp trả, lúc nãy các người nói tôi sau này phải sống trên giường, các người sợ là cũng chưa từng trải nghiệm trạng thái đó là như thế nào đi, nhưng đừng vội, tôi sẽ cho các người cơ hội trải nghiệm.”

Lâm Thanh Diện cười nói một câu, sau đó dùng sức, bẻ gãy cánh tay Thái Long, sau đó anh lại đạp một cú lên chân Thái Long, đến đây, đám người Thái Long đều biến thành tàn phế.

Cổ Tề thấy Lâm Thanh Diện giải quyết xong hết đám người này, vội chạy tới chỗ anh, cười nói: “Anh Lâm, anh thật sự là anh dũng thần vũ, những người này ở trên tay anh, lại không hề có lực đáp trả, thực sự khiến người ta khâm phục.”

Lâm Thanh Diện cười với anh ta, nói: “Có thể nhờ anh giúp một việc không?”

Cổ Tề lập tức gật đầu, nói:” Anh Lâm cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, thì nhất định giúp.”

“Giúp tôi nâng những người này tới trước cửa tòa nhà công ty Địa ốc Vân Hải, đi, tin rằng sẽ có người đang đợi họ quay về đâu.” Lâm Thanh Diện nói.

Đọc truyện chữ Full