DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 334: Anh thật sự là ông chủ của chỗ này

Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện muốn giữ Tôn Tuệ Phương lại, lập tức trợn mắt, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, cậu điện rồi hay sao? Chúng ta không có nơi ở rồi, còn giữ chị ta ở lại làm gì? Cậu nhiều tiền quá rồi phải không?”

“Chuyện này không liên quan đến tiền, đồ ăn mà chị Tôn nấu rất hợp khẩu vị của con, hơn nữa con sau này chắc cũng không có nhiều thời gian làm việc nhà, cho nên chỉ có thể làm phiền chị Tôn rồi.” Lâm Thanh Diện nói.

Tôn Tuệ Phương quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, thật ra không sao cả, mọi người không ở đây nữa, cũng không cần đến tôi, tôi đi kiếm việc khác là được rồi.”

Hứa Bích Hoài đi tới, kéo cánh tay của Tôn Tuệ Phương, cười nói: “Chị Tôn, chị đừng đi, khoảng thời gian này chị và chúng tôi sống với nhau rất tốt, chị đi rồi thì tôi không thể ăn được canh hạt sen mà chị nấu nữa rồi.”

“Con gái, con lại ngốc nghếch gì đấy, chị ta chỉ là một người ngoài mà thôi, con muốn uống canh, mẹ nấu cho con.” Tống Huyền Khanh tức giận nói.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Mẹ, mẹ đã bao lâu chưa có nấu cơm, hơn nữa cho dù chúng ta đổi chỗ ở, mẹ sẽ lo liệu việc nhà sao? Mấy năm nay đều do Lâm Thanh Diện dọn dẹp, mẹ sợ rằng ngay cả quét nhà cũng không làm được, nếu như không giữ chị Tôn ở lại, việc nhà trong nhà em đến làm sao? Dù sao con và Lâm Thanh Diện đều bận, không có thời gian làm, mẹ nếu như muốn làm thì con kêu Lâm Thanh Diện tìm cho chị Tôn một công việc mới.”

Tống Huyền Khang nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, lập tức trầm mặc, mấy năm nay bà ta thật sự trở nên cực kỳ lười, đã rất lâu không có làm việc nhà rồi, nếu như sau này việc nhà trong nhà thật sự bắt bà ta làm, bà ta thật sự có chút không vui.

“Hừ, dù sao là hai đứa trả lương cho chị ta, mẹ không quản được, có điều hai đứa muốn giữ chị ta lại, vây thì bắt buộc phải tìm một ngôi nhà đủ lớn, nếu không để mẹ ra vào chạm mặt chị ta, mẹ không vui.” Tống Huyền Khanh lẩm bẩm nói.

“Yên tâm, sẽ không để mẹ thấy khó chịu đâu.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Tôn Tuệ Phương thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều cố gắng giữ mình lại, trong lòng cũng rất cảm động, mặc dù hai người ngoài miệng đều nói muốn bà ta làm việc nhà, nấu cơm, mới giữ bà ta lại, nhưng trong lòng Tôn Tuệ Phương biết rõ, bọn họ đây là muốn khiến trong lòng Tôn Tuệ Phương thấy thoải mái mà thôi.

Dù sao đơn thuần tìm một người làm việc nhà, lấy mức lương mà Lâm Thanh Diện trả, tùy tiện tìm cũng được một mớ vừa làm được việc vừa nghe lời, căn bản không nhất thiết kiên trì giữ bà ta lại, huống chi còn không ở trong biệt thự, mà tìm một căn nhà mới.

“Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không xin nghỉ nữa, Lâm Thanh Diện, Bích Hoài, hai người có ân với tôi, cả đời này tôi đều sẽ không quên, tôi nhất định sẽ giúp hai người quán xuyến mọi việc trong nhà.” Tôn Tuệ Phương mắt đỏ hoe nói.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, đều mỉm cười.

“Vậy chúng ta rời khỏi đây trước, hôm nay ở tạm khách sạn, lát nữa cùng nhau đi ăn cơm tối, thương lượng xem sau này sẽ ở đâu.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Anh đi tới cầm hai tiếng vali trong tay Hứa Quốc Hoa, dẫn mấy người đi ra bên ngoài.

“Tiền trong vali này nếu như ít một tờ, cậu phải đền cho tôi gấp đôi.” Tống Huyền Khanh không tin Lâm Thanh Diện, hoàn toàn quên mất 9 tỷ này là Lâm Thanh Diện cho bà ta.

Khách sạn quốc tế Thiên Thành, Lâm Thanh Diện dẫn đám người Hứa Bích Hoài đến cửa khách sạn.

Hứa Bích Hoài đã biết Lâm Thanh Diện chính là ông chủ đứng sau của tập đoàn Thiên Dườn, cho nên khi Lâm Thanh Diện dẫn bọn họ đến nơi này, cũng không có không có ngạc nhiên quá nhiều.

Trước đây Hứa Bích Hoài lo lắng Lâm Thanh Diện dùng toàn bộ tiền của mình mau cho cô trái tim thần Venus, mua biệt thư, mau xe, bây giờ cô mới biết, số tiền đó đối với Lâm Thanh Diện mà nói, thật sự bứt một cộng lông thôi.”

Hơn nữa lần này Lâm Thanh Diện nếu thật sự thành công thấu tóm được nhà họ Lâm, vậy tài sản và quyền thế mà Lâm Thanh Diện nắm giữ, đạt tới một trình độ kinh người.

Cộng thêm bây giờ công ty Hứa Gia cũng đang đà phát triển, không bao lâu nữa chắc có thể trở thành doanh nghiệp hàng đầu Hồng Thành, mắt nhìn của Hứa Bích Hoài cũng cao lên rất nhiều, cho nên cảm thấy ở khách sạn quốc tế Thiên Thành cũng không coi là chuyện quá xa hoa.”

“Lâm Thanh Diện, chúng ta nhiều người như vậy cậu chắc chắn muốn ở nơi cao cấp như này không? Tôi nghe nói nơi này chính là nơi đắt nhất Hồng Thành, 5 người chúng ta, ít nhất phải thuê ba phòng, một đêm phải mất bao nhiêu tiền?” Tống Huyền Khanh nhìn trang trí nguy nga bên ngoài của khạch sạn quốc tế Thiên Thành, trong lòng có chút lo lắng, sợ đến lúc đó Lâm Thanh Diện không có tiền, bắt bà ta dùng tiền của mình để thanh toán.

“Đúng đấy Lâm Thanh Diện, con ở Hồng Thành không phải người bạn Phùng gia huyện Ngọc Điền, người ta có thể sắp xếp cho con nơi cao cấp như này, không đại biểu bản thân con có thể tiến vào, tuy nói trong tay chúng ta thật sự có chút tiền, nhưng con nếu như dám lấy tiền đó để ở nơi đắt đỏ như này, mẹ con sẽ không để yên cho con đây.” Hứa Quốc Hoa ở một bên phụ họa.

Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta ở đây không cần tốn tiền, hơn nữa con có thể kêu bọn họ sắp xếp cho mọi người phòng tốt nhất.

Tống Huyền Khanh khinh thường liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu tưởng mình là ai chứ, nói giống như cậu là ông chủ của nơi này không bằng, còn không cần trả tiền, thật sự nói điêu không biết ngượng.”

“Thật ra con chính là ông chủ của nơi này.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Hiện nay Lạc Hân đã biết, uy hiếp lớn nhất của Lâm Thanh Diện đã không còn, cho nên bây giờ anh cũng không cần thiết phải giấu diếm tất cả mọi chuyện nữa, để Tống Huyền Khanh biết một ít thực lực của anh, cũng để bà ta đừng suốt ngày xem thường anh.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều trợn to mắt, trong ánh mắt đều tràn ngập sự khó tin.

“Lâm Thanh Diện, cậu đánh nhau lợi hại, thật sự khiến tôi khá ngạc nhiên, nhưng cậu đừng tưởng cậu đánh nhau giỏi, phương diện khác cũng giỏi, khách sạn quốc tế Thiên Thành này chính là khách sạn lớn nhất Hồng Thành, cậu nhìn diện tích của khách sạn này đi, trang trí bên trong, nghĩ muốn mở một khách sạn lớn như vậy, không có mấy nghìn tỷ không thể làm được, cậu có bán biệt thự thì đã tiêu gần hết tiền rồi, sao có thể mở một khách sạn như vậy.” Tống Huyền Khanh ra sức tìm bằng chức Lâm Thanh Diện không thể là ông chủ của khách sạn này.

Nhưng dạo gần đây nhưng việc mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra, khiến Tống Huyền Khanh ý thức được, Lâm Thanh Diện không phải người thích nói khoác.

Hơn nữa Lâm Thanh Diện dám bức tử gia chủ của nhà họ Lâm, chuyện này người bình thường sao có thể dám làm chứ.

Lâm Thanh Diện không có biện minh với Tống Huyền Khanh, mà trực tiếp đi vào trong khách sạn, một nhân viên phục vụ lập tức đi đến nghênh đón bọn họ, cung kính hỏi: “Thưa anh, xin hỏi mấy vị cần phục vụ điều gì”

Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy ra một chiếc thẻ đen, đưa cho nhân viên phục vụ, mở miệng nói: “Cầm chiếc thẻ này đi tìm giám đốc của mấy người, anh ta sau khi nhìn thấy chiếc thẻ này sẽ lập tức ra gặp tôi.”

Nhân viên phục vụ liếc nhìn chiếc thẻ đen, cảm thấy chiếc thẻ này có sự khác biệt với của mọi người, cũng không dám chậm trễ, mau chóng cầm chiếc thẻ đi vào bên trong.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa mặt mày đều nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, Tống Huyền Khanh còn lẩm bẩm một câu: “Giả thần giả quỷ, có thể nào đi nữa, cậu cũng không thể là ông chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành được, cậu đừng có giả vờ nữa.”

Tôn Tuệ Phương mặt mày hiếu kỳ nhìn xung quanh, bà ta cả đời này vẫn là lần đầu tiên đến nơi cao cấp như này.

Đối với lời của Lâm Thanh Diện, Tôn Tuệ Phương vẫn có vài phần tin tưởng, dù sao bà ta biết Lâm Thanh Diện không phải loại người thích nói khoác, chỉ là khách sạn này cho bà ta cảm giác thật sự quá chấn động, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự là ông chủ của nơi này, vậy cũng quá lợi hại rồi.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đó bèn dẫn giám đốc rảo bước chạy từ trong ra, giám đốc mặt mày vội vàng, anh ta khi nhìn thấy chiếc thẻ đen thì đã biết ai đến đây rồi.

“Thưa anh, giám đốc của chúng tôi đến rồi.” Nhân viên phục vụ cung kính đưa lại chiếc thẻ đen cho Lâm Thanh Diện, biết ý rời khỏi đây.

Giám đốc liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, chào hỏi: “Anh Lâm, anh đến đây cũng không thông báo trước với một tiếng, tôi còn chuẩn bị để tiếp đón anh.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười với giám đốc, rất lâu trước đây anh và Hướng Vấn Thiến từng gặp vị giám đốc này, cho nên cũng không khách khí với anh ta.

“Giúp tôi chuẩn bị mấy phòng, chúng tôi có thể sẽ ở đây mấy ngày.”

Giám đốc lập tức gật đầu, nói: “Phòng tổng thống tốt nhất ở đây vẫn còn, tôi dẫn mọi người đi.”

Lâm Thanh Diện ừm một tiếng, quay sang nhìn mấy người Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mấy người Tống Huyền Khanh đều hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của giám đốc đối với Lâm Thanh Diện, không ngờ giám đốc của nơi này lại cung kính với Lâm Thanh Diện như thế.

Tống Huyền Khanh vẫn có chút không dám tin, mau chóng đi đến bên giám đốc, mở miệng hỏi: “Tên nhóc này nói cậu ta là ông chủ ở chỗ mấy cậu, thật hay giả?”

Giám đốc nghe thấy câu hỏi của Tống Huyền Khanh, đột nhiên sững ra, trước đây Lâm Thanh Diện cấm bọn họ nói chuyện này, cho nên bây giờ nghe thấy Tống Huyền Khanh hỏi, bèn quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện gật đầu với anh ta, tỏ ý anh ta có thể nói, giám đốc lúc này mỉm cười nhìn sang Tống Huyền Khanh, nói: “Là thật, anh Lâm thật sự là ông chủ của chỗ này.”

Sự khẳng định của giám đốc khiến Tống Huyền Khanh trong lòng dậy sóng, phải biết khách sạn quốc tế Thiên Thành này đã có từ mấy năm trước rồi, nếu như Lâm Thanh Diện chính là ông chủ của nơi này, há không phải chứng tỏ Lâm Thanh Diện ngay từ ban đầu, chính là một chàng rể rùa vàng, chỉ có điều Lâm Thanh Diện không nói, bị bà ta coi thành một kẻ vô dụng.

“Là chính cậu không chịu nói, tôi đối với cậu không tốt, không thể trách tôi được.” Tống Huyền Khanh trong lòng lẩm bẩm nói.

“Chúng ta mau lên trên đi, sau khi để đồ đạc lại thì đi ăn cơm trước.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Lâm Thanh Diện, cùng anh đi vào trong.

“Lâm Thanh Diện, cậu nếu thật sự là ông chủ của nơi này, há không phải nói rõ cậu rất có tiền sao?” Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“Vẫn tạm, con trước đây không phải đã nói rồi sao, có thể để mọi người có một cuộc sống hạnh phúc cả đời.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Để Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa biết anh là ông chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành đã đủ rồi, nếu như để bọn họ biết, cả tập đoàn Thiên Dương cũng là của Lâm Thanh Diện, bọn họ không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.

Tống Huyền Khanh hiểu ra, chẳng trách Lâm Thanh Diện mua được biệt thự ở vịnh Đằng Long, còn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy cho bà ta.

Hai mắt bà ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, con ngươi khẽ đảo, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.

Lâm Thanh Diện có nhiều tiền như vậy, thế mà còn cam tâm ở nhà họ Hứa bọn họ chịu khổ nhiều như vậy, xem ta vì Hứa Bích Hoài thật sự cái gì cũng nguyện ý làm.

Nếu như thật sự là như thế, bản thân há không phải có thể từ tên thỏ ngu này lấy được nhiều chỗ tốt hay sao?

Lâm Thanh Diện bức tử gia chủ của nhà họ Lâm, bên phía nhà họ Lâm nếu như biết chắc chắn sẽ không bỏ qua, trước khi Lâm Thanh Diện bị nhà họ Lâm bắt đi, bà ta phải từ trên người Lâm Thanh Diện lấy đủ nhiều tiền mới được.

Không bằng nghĩ cách khiến anh đem khách sạn quốc tế Thiên Thành đứng tên Bích Hoài?

Đọc truyện chữ Full