DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 339: Sự tức giận của khương tuyên vũ

Hai học viên kia tức giận trừng mắt với Lâm Thanh Diện, theo bọn họ Lâm Thanh Diện đang cố tình gây sự.

“Xem ra anh nhất định phải gây sự đến cùng đúng không? Võ quán Vân Khê của chúng tôi ở Kinh Đô nhiều năm như vậy, đây là lần đều tiên gặp phải một người ngang ngược, ngông cuồng như anh, hôm nay nếu như không dạy dỗ anh một trận, anh thật sự không biết nặng nhẹ.” Một học viên lạnh lùng nói.

“Tôi không phải đến gây chuyện, tôi thật sự đến tìm Lý Vân Khê, là các cậu hiểu nhầm tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

“Hừ, đừng ngụy biện nữa, những gì anh vừa nói đã nói rõ ý đồ của anh, quán chủ của chúng tôi là người anh nói gặp là có thể gặp được sao, hơn nữa anh còn cảm thấy quản chủ của chúng tôi không dám dạy dỗ anh, thật nực cười, chỉ với cái thân thể này của anh, hai người chúng tôi cũng có thể khiến anh phải hôi hận khi đến đây để khoe khoang.” Một người khác hùng hổ nói.

Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, biết hôm nay mình không thể giải thích rõ ràng được, Lý Vân Khê anh nhất định phải gặp được, nhưng có thể phải gặp một chút phiền phức.

Anh nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người, vì vậy cười hỏi: “Các cậu đã không có ý định đi thông báo với Lý Vân Khê, vậy có thể gọi Khương Tuyên Vũ ra đây được không?”

“Rốt cuộc mục đích anh đến chỗ chúng tôi là gì! Anh còn biết cả sư huynh Khương, lẽ nào anh đến đây để trả thù? Nói cho anh biết, gần đây tính tình Khương sư huynh của chúng tôi không được tốt, nếu như anh ấy ra, anh sẽ không có kết quả tốt đâu!” Một học viên cau mày, không ngờ người đàn ông trước mặt không gặp quán chủ lại muốn gặp sư huynh của bọn họ, luôn cảm thấy mục đích người này đến đây không được trong sáng.

“Cậu gọi anh ấy ra trước, đến lúc đó hai cậu sẽ biết được tôi đến đây làm gì.” Lâm Thanh Diện nói.

Hai học viên kia nhìn nhau, sau khi giao lưu ánh mắt với nhau, một người đã đi vào trong võ quán.

Người còn lại đánh giá Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới nói: “Thực lực của Khương sư huynh mặc dù không phải là mạnh nhất trong số chúng tôi, nhưng chắc chắn không phải là người mà anh có thể tùy tiện khiêu khích, gần đây tính tình của anh ấy vô cùng nóng nảy, tôi khuyên anh nên chuẩn bị chạy trốn đi, nếu không đợi anh ấy đi ra, anh muốn chạy cũng không chạy được.”

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Yên tâm đi, trước mặt tôi anh ấy sẽ không cáu kỉnh được đâu.”

Học viên kia lập tức nhếch môi, trong lòng thầm nghĩ người này thật biết giả bộ, đợi lát nữa Khương sư huynh đi ra, nhất định phải bảo Khương sư huynh dạy dỗ anh ta.

Những học viên này bình thường đều không làm gì ngoài học võ, thực lực giữa các học viên chênh lệch quá nhiều, không thể so sánh được với những sư huynh nhập môn sớm hơn bọn họ, vì vậy lúc họ vừa học được một chiêu rất thích những người tìm đến cửa để khiêu khích như thế này.

Nếu như người đến có thực lực chả ra làm sao, bọn họ sẽ có cơ hội phát huy thân thủ của mình.

Nhưng mặc dù có chút háo hức muốn thử, nhưng học viên này vẫn không biết rõ được thực lực của Lâm Thanh Diện, vì vậy cũng không dám manh động, tất cả đợi Khương sư huynh của bọn họ ra rồi nói.

Với thực lực của Khương Tuyên Vũ, nhất định có thể dễ dàng xử lý tên này, nói không chừng chỉ là một cái khuôn sáo rỗng đến đây để khoe khoang, đến lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội để ra tay.

Một lúc sau, trong võ quán Vân Khê truyền ra những tiếng nói khoáy: “Ai dám đến võ quán Vân Khê của ta để giở trò ngang ngược, thật sự ngông cuồng mà, hôm nay ông đây nhất định phải ra tay dạy dỗ tên này một trận để giải tỏa sự tức giận trong lòng mới được.”

Người đi đến chính là Khương Tuyên Vũ, lần trước anh ta đi đến thành phố Thanh Vân để hướng dẫn cho võ quán Tôn thị, cứ nghĩ rằng qua đó để nghỉ ngơi, thư dãn, ai mà biết được lại có thể chạm phải Lâm Thanh Diện ở đó, hơn nữa còn bị dọa đến mức phải chạy trốn.

Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng tức giận sau khi trở về, dù sao anh ta cũng là một cao thủ của võ quán Vân Khê, lại bị rơi cảnh vừa gặp mặt đã bị người ta dọa sợ đến mức phải chạy trốn, cái này nếu như để anh em của anh ta biết được chỉ sợ sẽ cười nhạo anh ta.

Vì vậy khoảng thời gian này tính khí của anh ta không được tốt lắm, luôn muốn tìm được cơ hội để phát tiết, anh ta vội vàng muốn chứng minh là Lâm Thanh Diện quá mạnh mà thôi, không phải là anh ta quá yếu, thực ra anh ta cũng là một cao thủ thuộc phái thực lực.

Học viên đứng trước mặt Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng nói của Khương Tuyên Vũ, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười giễu cợt, nói với Lâm Thanh Diện: “Anh xong đời rồi, chuẩn bị chịu đựng cơn tức giận của sư huynh tôi đi.”

Học viên đi gọi Khương Tuyên Vũ cũng chạy đến, trên khuôn mặt hiện lên sự chế giễu, nói với Lâm Thanh Diện: “Vận khí của anh cũng khá tốt, gặp đúng lúc Khương sư huynh của tôi đang tức giận, rất nhanh anh sẽ biết được tuyệt vọng có mùi vị như thế nào.”

Nói xong, cậu ta quay đầu nhìn Khương Tuyên Vũ ở phía sau, giơ tay chỉ vào Lâm Thanh Diện, nói: “Sư huynh, chính là tên tiểu tử này, lát nữa anh nhất định phải dùng thực lực của mình để dạy dỗ anh ta, cũng để bọn em được mở rộng tầm mắt!”

Khương Tuyên Vũ đi đến cửa, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện, sự tức giận và xem thường của anh đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên và một chút sợ hãi.

Sao lại là tên tiểu tử này! Sao…sao anh ta lại đuổi theo mình đến tận Kinh Đô, lẽ nào anh ta đặc biệt đến đây để xử lý mình sao?

Hai học viên vốn đang đợi xem Khương Tuyên Vũ ra tay xử lý Lâm Thanh Diện, nhưng nhìn thấy Khương Tuyên Vũ đột nhiên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sự hung bạo lúc nãy cũng không còn, trên mặt đều là sự kỳ lạ.

“Sư huynh, sao huynh lại ngây người ra thế, chính là tên này đã khiêu khích võ quán Vân Khê của chúng ta, anh ta còn coi thường quán chủ của chúng ta, anh mau ra tay dạy dỗ anh ta đi.” Hai học viên nói.

Khương Tuyên Vũ nuốt nước miếng, nhớ lại lúc quán chủ nhắc đến Lâm Thanh Diện trong ánh mắt cũng vô tình lộ ra một chút sợ hãi, trong lòng anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện coi thường quán chủ có lẽ là có nguyên nhân.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Khương Tuyên Vũ, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Khương Tuyên Vũ nuốt nước miếng, cố gắng đi về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Đã…đã lâu, khụ khụ, cũng không được xem là quá lâu, anh….anh đến chỗ chúng tôi làm gì?”

Hai học viên vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Khương Tuyên Vũ không còn một chút cáu khỉnh nào, thậm chí giọng nói dường như trở nên dịu dàng hơn, đây là Khương sư huynh của bọn họ sao? Sao ở trước mặt người này lại sợ hãi như vậy?

Thậm chí….còn bị nói lắp?

“Sư huynh, anh khách khí với anh ta làm gì, người này đến đây để gây chuyện.” Một học viên nói.

Khương Tuyên Vũ lập tức quay lại trừng mắt với anh ta, quát: “Cậu thì hiểu cái gì, ngậm miệng lại cho tôi, nếu còn nói nữa tôi sẽ đánh gãy chân của cậu.”

Học viên kia bị dọa sợ rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

“Tôi đến tìm Lý Vân Khê, nếu như có thể, bây giờ anh dẫn tôi vào gặp anh ấy đi.” Lâm Thanh Diện nói.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, Khương Tuyên Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải đến tìm anh ta, như vậy thì không sao.

“Quán chủ của chúng tôi hiện không có ở đây, buổi chiều mới về.” Khương Tuyên Vũ trả lời.

Lâm Thanh Diện sững sờ, không ngờ lại không may như vậy, Lý Vân Khê lại không có ở đây.

“Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại, đúng lúc tôi cũng hơi đói, tôi đi tìm một chỗ để ăn cái gì đó trước.” Lâm Thanh Diện nói.

Khương Tuyên Vũ cũng không dám bảo Lâm Thanh Diện ở lại ăn cơm, dù sao trên một phương diện nào đó, hai người không phải là bạn bè, thậm chí có thể nói là từng có mâu thuẫn, hơn nữa anh ta cũng không biết mục đích Lâm Thanh Diện tìm quán chủ là gì.

“Người nào dám đến khiêu khích võ quán Vân Khê của ta, nghe nói còn dám coi thường quán chủ của chúng ta? Tôi muốn xem xem người nào lại to gan đến như vậy!” Lúc này bên trong võ quán lại vang lên một giọng nói rất mạnh mẽ, mầy người đều quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao lớn đang đi về phía họ.

Hai học viên kia nhìn thấy người thanh niên này, đôi mắt lập tức sáng lên, người này chính là đại sư huynh ở võ quán Vân Khê của bọn họ, Hạ Kính Phong, là người có thực lực mạnh nhất trong những người trẻ tuổi ở đây.

Theo bọn họ, không biết tại sao Khương Tuyên Vũ lại sợ Lâm Thanh Diện như vậy, nhưng đối với Hạ Kính Phong mà nói chắc chắn sẽ không có bất kỳ sự sợ hãi nào.

Thực lực của Hạ Kính Phong ở trong võ quán đã đạt đến mức khiến những học viên như bọn họ phải ngưỡng vọng, trong võ quán cũng chỉ có những tiền bối đi trước mới có đủ sức mạnh để trấn áp Hạ Kính Phong.

“Đại sư huynh, chính là người này, anh mau dạy dỗ hắn đi!” Hai học viên đều đứng xem trò vui mà không ngại lớn chuyện, vội vàng hét lên với Hạ Kính Phong.

Khương Tuyên Vũ không ngờ cái tên họ Hạ này lại quan đây, đột nhiên cũng có chút ngại ngùng.

Hạ Kính Phong đi đến gần mấy người ở phía trước, lúc nãy anh ta nghe thấy tiếng quát của Khương Tuyên Vũ, mới biết ở đây xảy ra chuyện gì, lập tức đi qua xem thế nào, nhưng nhìn thấy sau khi Khương Tuyên Vũ nhìn thấy người đến võ quán, lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy, điều này có chút không phù hợp với tính cách của Khương Tuyên Vũ, khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Khương lão đệ, lúc này không phải cậu nói muốn dạy dỗ người đến đây để khiêu khích sao, tại sao vẫn chưa ra tay?” Hạ Kính Phong nhìn chằm chằm vào Khương Tuyên Vũ, nói một câu, khuôn mặt mang theo một chút chất vấn.

Khương Tuyên Vũ khẽ ho hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình, sau đó nói với Hạ Kính Phong: “Đại sư huynh, người này không đơn giản đâu, hơn nữa anh ta đến tìm quán chủ của chúng ta, theo em thấy, chuyện này cứ đợi quán chủ trở về rồi nói.”

Hạ Kính Phong đánh giá Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện chỉ là một người bình thường, không nhìn ra được anh có điểm gì đặc biệt, có chút bất mãn nói với Khương Tuyên Vũ: “Quán chủ là ai mà người ngoài có thể nói gặp là gặp, hơn nữa tôi chưa từng nghe nói Kinh Đô có một nhân vật như vậy, một tên tiểu bối vô danh, cũng dám đến khiêu khích võ quán Vân Khê của chúng ta, nếu không dạy dỗ cậu ta một trận, sau này truyền ra ngoài không phải sẽ khiến mọi người cười nhạo sao!”

Khương Tuyên Vũ bị nói đến mức vô cùng xấu hổ, anh ta cũng muốn dạy cho Lâm Thanh Diện một bài học, nhưng thực lực không cho phép, nếu như anh ta có thể đánh lại được Lâm Thanh Diện, còn phải ăn nói khép nép như vậy sao.

Hạ Kính Phong thấy Khương Tuyên Vũ không nói gì, cũng có chút thức giận lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi thẳng về phía trước, một tay túm lấy Lâm Thanh Diện.

“Đã đến rồi, thì theo tôi vào trong hối lỗi, võ quán Vân Khê của tôi không phải là nơi mà ai cũng có thể khiêu khích!”

Lâm Thanh Diện thấy Hạ Kính Phong đưa tay ra, không hề hoảng sợ, lúc Hạ Kính Phong đưa tay ra trước mặt anh, anh lập tức nghiêng người, sau đó nắm lấy cổ tay anh ta.

Hạ Kính Phong không ngờ Lâm Thanh Diện lại phản ứng nhanh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng sao đó lại thay đổi chiêu thức, bàn tay nắm thành quyền hướng về phía ngực của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trực tiếp chặn nắm đấm của Hạ Kính Phong, sau khi gỡ bỏ được sức lực trên tay anh ta, dùng lực đẩy Hạ Kính Phong trở lại.

Trong trận đấu ngắn ngủi này, mặc dù không phân được thắng bại, nhưng rõ ràng Hạ Kính Phong là người kém hơn.

“Buổi chiều tôi sẽ đến, không làm phiền anh dẫn tôi đi vào nữa.” Lâm Thanh Diện cười với Hạ Kính Phong, sau đó quay người rời khỏi võ quán, trông anh đi có vẻ chậm rãi nhưng chỉ trong chớp mắt đã đi được mười mấy mét.

Trong lòng Hạ Kính Phong không phục, muốn đuổi theo, nhưng lúc này cổ tay của anh ta đột nhiên truyền đến một cơn đau, khiến anh ta không khỏi nhíu chặt mày.

“Chết tiệt, vậy mà lại để tên tiểu tử này đắc ý.” Trong lòng Hạ Kính Phong thầm mắng, cảm thấy rất không phục, nhưng lúc này anh ta cũng không còn cơ hội đuổi theo.

Khương Tuyên Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Diện rời đi, măc dù anh ta đoán được Lâm Thanh Diện sẽ không dễ dàng bị giữ lại, nhưng bây giờ, sau nhìn thấy Hạ Kính Phong và Lâm Thanh Diện đấu tay đôi với nhau, Hạ Kính Phong là người yếu hơn, trong lòng vẫn có chút cảm thán.

Xem ra quán chủ nói không sai, không có chuyện gì thì đừng nên trêu chọc Lâm Thanh Diện.

Hai học viên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện, lại có thể thoát khỏi tay đại sư huynh một cách dễ dàng như vậy.

Cái này phải mạnh đến mức nào chứ?

Đọc truyện chữ Full