DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 383: Tôi là người mà cô chọc không nổi

Lục Hân Dao không ngờ lại có thể gặp Uông Diểu Diểu ở nơi này, hơn nữa sau khi nghe xong lời nói của cô ta, cô bất giác nắm chặt tay lại.

“Uông Diểu Diểu, những tấm ảnh trong tay Trương Minh có phải là cô chụp không?” Lục Hân Dao hỏi.

“Sao, cô lẳng lơ như vậy, tôi chụp hai tấm thì làm sao, dù sao đối với chuyện này của cô, tôi cũng tương đương với việc giúp cô nổi tiếng rồi, cô phải nên cảm ơn tôi mới đúng.” Uông Diểu Diểu không cảm thấy có gì sai khi chụp ảnh người khác đang tắm.

“Cô!” Cả người Lục Hân Dao run lên vì bị Uông Diểu Diểu chọc giận, mặt cô ta đỏ bừng, rõ ràng là cô ta còn tức giận với Uông Diểu Diểu hơn Trương Minh và Trương Bạch Phát.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ngăn ở trước người Lục Hân Dao, lạnh lùng nói: “Cô từ đâu mà học được tính tình của những đứa trẻ hoang kia, vô học như vậy, không có cha mẹ dạy dỗ sao?”

Uông Diểu Diểu nghe Lâm Thanh Diện nói cô ta là một đứa trẻ hoang, sắc mặt cô ta chợt trầm xuống, vừa rồi cô ta không để ý đến Lâm Thanh Diện, cô ta nghĩ đó chỉ là “khách” của Lục Hân Dao, nhưng không ngờ người này còn nói thay Lục Hân Dao.

“Anh nói ai không có học? Chẳng lẽ bỏ tiền ra tìm loại người như cô ta là có học à, tìm gái thì đi tìm gái, lại còn nói thay cho cô ta, chẳng lẽ anh nghĩ đây là chỗ quay phim, thật não tàn.”Uông Diểu Diểu chửi rủa Lâm Thanh Diện.

“Tôi khuyên cô nên giữ miệng mình sạch sẽ một chút, Hân Dao là em gái của tôi, chuyện của nó ngày mai sẽ được trong sạch, nếu cô lại nói lời thô lỗ, đừng cho rằng tôi sẽ khách sáo với cô.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Uông Diểu Diểu ngay lập tức bùng nổ, hét lên: “Anh con m* nó là cái thá gì mà ở đây dám nói chuyện với tôi như vậy, anh có biết tôi là ai không? Tôi là cô cả của nhà họ Uông, anh nên đi tìm hiểu xem, ở Tô Thành có ai dám nói chuyện với tôi như thế này không!”

“Bất kể cô là người của nhà nào, tôi cũng là người mà cô không nên chọc đến, đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với cô.”

Giọng nói của Lâm Thanh Diện từ từ lộ ra một tia sát khí, một luồng hơi thở vô hình xuất hiện, gây ra một áp lực khó tả cho Uông Diểu Diểu.

Uông Diểu Diểu hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, không biết vì sao trong lòng cô ta theo bản năng sợ hãi, chỉ cần cô ta nói thêm một lời, người này thật sự sẽ trực tiếp giết chết cô ta.

Nỗi sợ hãi vô hình này khiến cô ta không thể tiếp tục hét vào mặt Lâm Thanh Diện nữa, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Lục Hân Dao duỗi tay kéo Lâm Thanh Diện, nói: “Anh Thanh Diện, đừng quan tâm đến cô ta, cô ta chỉ là bạn cùng phòng của em thôi, tính khí hơi nóng nảy, anh không phải muốn đưa em đi ăn tối sao? Chúng ta đi thôi.”

Cô ta biết gia cảnh của Uông Diểu Diểu không đơn giản, nếu Lâm Thanh Diện tiếp tục cãi nhau với cô ta, có thể sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Lâm Thanh Diện lúc này mới rời mắt khỏi Uông Diểu Diểu, xoay người đi đến cửa xe, ngồi vào trong với Lục Hân Dao.

Mãi đến khi hai người lên xe, Uông Diểu Diểu mới hồi phục lại nỗi sợ hãi vừa rồi, nhìn chiếc xe Santana cũ nát của Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức bùng lên cơn giận.

“Một người lái loại xe nát bét này lại dám hù dọa tôi như vậy, anh thật sự cho rằng mình là người có quyền lực sao? Thật là tức chết tôi, không phải chỉ là một tên bần cùng thôi sao? Còn giả bộ với ai?” Uông Diểu Diểu hét lên.

Lâm Thanh Diện phớt lờ cô ta, trực tiếp lái xe rời khỏi đây.

Uông Diểu Diểu dậm chân tại chỗ, nắm chặt quả đấm, sau đó nhặt một viên đá trên mặt đất ném về phía trước, đáng tiếc xe đã lái đi xa, viên đá ném ra căn bản không đụng đến được.

“Anh chờ đó, đồ đáng chết, đừng để tôi đụng phải anh, Lục Hân Dao, đồ khốn kiếp, sau này có tôi ở đây, cô đừng nghĩ tiếp tục vào trường học.!”

“Tối nay, ba tôi sẽ tham dự bữa tiệc từ thiện của ông chủ Trình, khi ông ấy hợp tác với ông chủ Trình rồi, kể từ bây giờ, nhà họ Uông của tôi cũng coi như là đã có ràng buộc với ông chủ Trình ở Tô Thành này rồi, ở Tô Thành này, ông chủ Trình muốn dọn sạch một người hay chơi với anh ta, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”

Sau khi Lâm Thanh Diện đưa Lục Hân Dao ra khỏi trường, anh đến trung tâm Tô Thành và tìm một trung tâm mua sắm lớn, rồi đưa Lục Hân Dao đi ăn.

Có thể thấy, Lục Hân Dao không có quá nhiều tiền để đến những nơi như vậy, nên khi đến trung tâm mua sắm, khuôn mặt cô ta tràn đầy tò mò.

Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Diện đưa Lục Hân Dao đến khu vui chơi để chơi trò chơi một lúc, dẫn cô ta đi gắp thú bông.

Lục Hân Dao chưa bao giờ chơi trò này, mặc dù chỉ tốn sáu nghìn cho một lần gắp thú, nhưng đối với Lục Hân Dao mà nói, sáu nghìn đồng là đủ cho một bữa sáng.

Cô ta không thể chịu nổi khi sử dụng sáu nghìn để chơi trò chơi gắp thú này.

Lâm Thanh Diện đã mua rất nhiều xu cho Lục Hân Dao, để cô ta gắp đủ một lần, mặc dù chỉ tốn mấy chục nghìn cho trò chơi nhưng cô ta cũng gắp được ba con gấu bông, nhìn ấn đường của Lục Hân Dao giãn ra, Lâm Thanh Diện cảm thấy số tiền bỏ ra là xứng đáng.

Sau khi chơi ở trung tâm thương mại một lúc, Lâm Thanh Diện đưa Lục Hân Dao đi tìm một nơi yên tĩnh, trò chuyện với cô ta về cuộc sống đại học.

Lâm Thanh Diện nghe được những lời nói của Lục Hân Dao về cuộc sống ở trường không hề dễ dàng, Lục Hân Dao cũng giống như nhân cơ hội này để bộc bạch nỗi lòng của mình và nói ra tất cả những phiền muộn trong lòng.

Lâm Thanh Diện xem như làm chỗ để trút tâm sự cả buổi chiều, để cho Lục Hân Dao trút bỏ cảm xúc của mình.

Đến buổi tối, Lâm Thanh Diện hỏi Lục Hân Dao có muốn đi dự tiệc từ thiện với anh không, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon.

Lục Hân Dao hơi ngại ngùng, dù sao cô ta cũng chưa bao giờ đến một nơi như vậy, nhưng Lâm Thanh Diện nói rằng cô ta chỉ cần đi ăn là được, không cần gì nữa.

Với lời mời liên tục của Lâm Thanh Diện, Lục Hân Dao đã đồng ý. Lâm Thanh Diện thấy trang phục của Lục Hân Dao không phù hợp với buổi từ thiện, vì vậy đưa cô ta đi mua mấy bộ quần áo đẹp.

Khoảng tám giờ tối, Lâm Thanh Diện lái xe đưa Lục Hân Dao đến địa điểm tổ chức bữa tối từ thiện, anh đỗ ở một bãi đậu xe gần đó, khi anh bước ra, bảo vệ ở bãi đậu xe đã hỏi anh đến đây làm gì, phải đăng kí trước.

“Tôi đến đây để tham dự bữa tối từ thiện.” Lâm Thanh Diện nói.

Người bảo vệ lập tức cười và nói: “Đừng làm rộn nữa anh bạn, những người đến dự tiệc từ thiện tối nay đều là những người lớn ở Tô Thành, cậu đã nhìn thấy những chiếc xe sang đậu ở đó chưa? Những người có thể tham dự bữa tối kiểu này đều đi loại xe này, cậu thấy cậu đang lái xe gì không? Đừng đùa nữa.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Tôi thật sự tới bữa tiệc từ thiện, tôi không nói dối.”

Thấy Lâm Thanh Diện kiên trì nói như vậy, bảo vệ sốt ruột nói: “Được được được, biết cậu đến tham gia bữa tiệc từ thiện, đêm nay cậu vẫn là nhân vật chính, đi nhanh đi, đừng chặn xe phía sau.”

Lâm Thanh Diện không nói gì, sau đó dẫn Lục Hân Dao đi về phía khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.

“Anh Thanh Diện, rõ ràng anh lợi hại như vậy, ngay cả ông chủ lớn như Trình Quân cũng đối xử với anh rất kính nể, vì sao biểu hiện của anh lại khiêm tốn như vậy?”

“Biểu hiện của anh rất khiêm tốn à?” Lâm Thanh Diện nghi ngờ nói.

Lục Hân Dao gật đầu và nói: “Em cảm thấy với thân phận của anh không nên lái xe như thế này.”

“Những thứ này chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, những người không có thực lực mới dùng những đồ này để chống đỡ tình cảnh của mình.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Lục Hân Dao trầm ngâm gật đầu, cảm thấy những gì Lâm Thanh Diện nói rất có lý, như vậy xem ra, Lâm Thanh Diện là một người thực sự có năng lực, nói và làm như một bậc cao thủ thật sự.

Hai người cùng nhau đi tới cửa khách sạn, người phục vụ kiểm tra thư mời nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao, lập tức nghi ngờ nói: “Xin lỗi, chỗ này của chúng tôi là nơi tổ chức bữa tiệc từ thiện, hai người có thể đã đi nhầm chỗ rồi, hai người muốn ăn thì có thể đến phố ăn vặt đối diện.”

Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, xem ra có đôi khi quá mức khiêm tốn cũng không tốt.

“Chúng tôi đến đây để tham dự bữa tiệc từ thiện.” Lâm Thanh Diện nói.

“Ồ? Vậy làm ơn cho tôi xem thư mời của anh.” Người phục vụ nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, hiển nhiên không tin rằng anh đủ tư cách tham dự một bữa tiệc quy cách này.

Lâm Thanh Diện lúc này mới nhớ tới mình không có thư mời, là Trình Quân mời bằng miệng.

Anh nhìn chằm chằm vào người phục vụ và nói: “Chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại, Trình Quân mời tôi đến, anh ta không đưa thư mời cho tôi.”

Người phục vụ nghe xong lời nói của Lâm Thanh Diện, trong lòng đột nhiên lộ ra một chút khinh thường, cho rằng người này quá làm bộ rồi, còn nói được Trình Quân mời, người như anh ta cũng xứng làm bạn của Trình Quân?

“Đừng có đùa giỡn ở đây, ảnh hưởng đến khách của chúng tôi đi vào, anh mau rời đi càng sớm càng tốt, không có thư mời, thì ai mời anh cũng đều không được.”

Uông Diểu Diểu lúc này cũng tới cửa khách sạn, nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng Lục Hân Dao đứng ở cửa, cô ta sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh qua đó.

Đọc truyện chữ Full