DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 385: Dạ tiệc từ thiện

Trong khách sạn bên cạnh.

Lục Hân Dao nhìn căn phòng rộng lớn tráng lệ này, mặt mũi vô cùng chấn kinh.

Lúc này ở trong đây đã có không ít người, bốn phía căn phòng lớn được đặt rất nhiều cái bàn, bên trên có đồ ăn miễn phí, ở bên cạnh còn có đầu bếp chuyên nghiệp đang nấu ăn.

Trong một góc khuất có dàn nhạc đang diễn tấu mấy bản nhạc trữ tình, người tới tham gia dạ tiệc đều lộ ra vẻ ưu nhã.

Hai người Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao đều mặc quần áo tương đối đơn giản, đứng ở giữa đám người nhìn có vẻ không hợp.

"Anh Lâm Thanh Diện, người ở đây đều quá chỉnh tề, hai chúng ta đứng ở đây thực sự rất không hợp." Lục Hân Dao nói một câu.

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta cười cười, nói: "Không cần để ý tới những thứ này, những người được gọi là thượng lưu này cũng chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, làm người quan trọng nhất chính là tự do thoải mái, cô nhìn những người phụ nữ đang mặc lễ phục dạ hội kia đi, có bao nhiêu người không cố giả vờ ưu nhã chứ, không cần thiết phải vì để cho người khác tán dương mình vài câu mà phải khiến mình chịu tội như vậy."

Lục Hân Dao nghe được Lâm Thanh Diện nói vậy cảm thấy vô cùng có đạo lý, quả thực người tới tham gia dạ tiệc từ thiện này đều ăn mặc vô cũng lộng lẫy sang trọng giống như mình chính là nhân vật quan trọng trong giới thượng lưu vậy.

Cái gọi là đến chết vẫn sĩ diện chính là đang nói bọn họ.

"Anh Lâm Thanh Diện, mặc dù so với những người này anh còn lợi hại hơn, nhưng anh lại rất không giống bọn họ." Lục Hân Dao nói.

"Ý cô là nói tôi không phù hợp với người trong xã hội thượng lưu này à?" Lâm Thanh Diện mở miệng cười.

"Không phải đâu, ý là bọn họ không thể nào đuổi kịp anh được." Lục Hân Dao nở nụ cười.

Lâm Thanh Diện không nhịn được cười lên, không ngờ người hay xấu hổ như Lục Hân Dao cũng biết khen người.

"Đi thôi, tôi dẫn cô qua bên kia ăn một chút gì đó." Lâm Thanh Diện mang theo Lục Hân Dao đi về phía mấy bàn đặt đồ ăn.

Uông Diểu Diểu và mấy thanh niên trẻ tuổi đi cùng với cô ta đang túm tụm lại một chỗ, mấy người kia đều cố giả vờ ra dáng giống như người của giới thượng lưu, đều đang chậm rãi trò chuyện.

Mặc dù mấy người bọn họ có thể tới tham gia buổi dạ tiệc này đã nói lên thân phận của bọn họ cũng không đơn giản, thậm chí mấy người xung quanh còn hơi cung kính với Uông Diểu Diểu.

Uông Diểu Diểu là cô chủ của gia tộc nhà họ Uông có uy tín lâu đời ở Tô Thành, địa vị của cô ta so với bọn họ cũng cao hơn một chút.

"Diểu Diểu, nghe nói sau này nhà các cô muốn hợp tác với ông chủ Trình Quân à, dựa được vào ông chủ Trình Quân thì chỉ sợ nhà họ Uông sẽ phát triển lên trông thấy luôn đó."

"Đúng vậy đấy Diểu Diểu, có thể hợp tác được với ngài Trình Quân là một chuyện chỉ có lãi mà không bao giờ lỗ, xem mấy năm nay nhà họ Lý hợp tác với ngài Trình Quân kìa, bây giờ bọn họ phát triển rất kinh khủng."

"Ở Tô Thành này không ai là không muốn hợp tác với ông chủ Trình Quân cả, rất nhiều người đấu đá nhau vỡ cả đầu mà vẫn không có tư cách này đấy, Diểu Diểu, nhà cô thật đúng là khiến cho người ta phải hâm mộ."

...

Uông Diểu Diểu nghe người xung quanh lấy lòng, trên mặt cũng vô cùng đắc ý, nói: "Lần này nhà chúng tôi hợp tác với ngài Trình Quân đã đàm phán xong là chia đều năm năm, nhà họ Lý ký hợp đồng với ông chủ Trình Quân là sáu bốn, nhà họ Lý chỉ có thể lấy được bốn phần thôi."

Mấy người xung quanh đều mở to hai mắt nhìn, không ngờ Trình Quân hợp tác với nhà họ Uông lại chia đều năm năm, điều này có nghĩa là Trình Quân đặt nhà họ Uông ở vị trí ngang hàng với mình.

Chia đôi, bỏ ra thêm mười phần trăm không chỉ mang ý nghĩa là Trình Quân coi trọng nhà họ Uông không thôi, Trình Quân làm ăn rất lớn, lợi nhuận mười phần trăm đã là một con số vô cùng kinh khủng.

"Diểu Diểu, đây là dấu hiệu nhà các cô đang bắt đầu khởi sắc đó, đến lúc đó cô nhất định phải mời chúng tôi ăn cơm đấy." Mấy người xung quanh lập tức bắt đầu nịnh bợ Uông Diểu Diểu.

Uông Diểu Diểu cười phất phất tay với mấy người kia, nói: "Đây đều là chút lòng thành."

Nói xong, cô ta lấy điện thoại di động của mình ra, nói: "Tôi cho các người xem một thứ này chơi rất vui, trong ký túc xá của tôi có một kẻ không đứng đắn, bên ngoài là một học bá nhưng sau lưng lại là một người phụ nữ lẳng lơ, buồn cười nhất chính là lúc nãy cô ta còn định trà trộn vào buổi dạ tiệc từ thiện này nữa chứ, ở đây tôi có ảnh chụp lúc cô ta đang tắm, khá quyến rũ đây, tôi cho các người cùng xem."

Sau khi mấy người xung quanh nghe thấy Uông Diểu Diểu nói vậy mặt mũi cũng tràn đầy tò mò, bọn họ không hề cảm thấy mấy người được gọi là "Nhân sĩ thượng lưu" tụm lại xem ảnh một cô gái đang tắm rửa trong môt buổi dạ tiệc từ thiện là có gì không ổn.

"Không ngờ trường học của cô còn có loại người này đấy, thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

"Thật ra loại người này còn rất nhiều, cả đám đều không giả vờ được, tôi gặp nhiều rồi."

"Đã là học bá rồi mà còn đi làm tọa thai nữ làm gì, người này cũng thật là khờ mà."

Mấy người đều vây lại xung quanh Uông Diểu Diểu để xem thật kỹ dáng dấp của người bạn cùng phòng trong miệng Uông Diểu Diểu nói tới kia rốt cuộc ra sao.

Mặt mũi Uông Diểu Diểu tràn đầy hưng phấn tìm ảnh chụp của Lục Hân Dao trong điện thoại, dường như bôi đen Lục Hân Dao có thể mang lại cho cô ta niềm vui rất lớn vậy.

Nhưng khi cô ta vừa tìm thấy tấm ảnh kia thì một cái tay đưa tới trước mặt cô ta, trực tiếp lấy mất điện thoại trong tay cô ta.

Uông Diểu Diểu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện người cướp đi điện thoại trong tay cô ta lại là người đàn ông đi theo Lục Hân Dao kia.

Sao anh ta lại vào được đây?

Sau đó cô ta còn thấy Lục Hân Dao đứng ở cách Lâm Thanh Diện không xa đang nhìn về phía bên này, sắc mặt hơi khó coi.

Hai người bọn họ vào được trong này rồi? Không phải nhân viên phục vụ kia đuổi hai người bọn họ đi rồi à?

Ngay trong vài giây Uông Diểu Diểu ngây người, Lâm Thanh Diện đã xóa hết ảnh chụp của Lục Hân Dao trong điện thoại của cô ta.

"Tự ý chụp lén người khác đang tắm rửa, thế mà các người cũng xứng tự cho mình là người của giới thượng lưu, thật sự là làm trò cười." Lâm Thanh Diện trả lại điện thoại di động trong tay Uông Diểu Diểu.

Sau khi Uông Diểu Diểu bắt được điện thoại di động của mình, lúc này mới kịp phản ứng lại, vọt thẳng tới chỗ Lâm Thanh Diện hô lên: "Anh lại dám cướp điện thoại của tôi, vừa rồi anh đã làm cái gì!"

Cô ta vội vàng kiểm tra điện thoại di động của mình một chút, sau khi phát hiện ảnh của mình đã mất hết trong lòng cô ta lập tức tức giận một trận.

"Anh lại còn dám xóa hết ảnh của tôi, anh muốn chết rồi đúng không!" Uông Diểu Diểu không nhịn được hướng về phía Lâm Thanh Diện quát ầm lên.

Mấy người đang đứng trò chuyện xung quanh nhanh chóng chú ý tới tình huống bên này, lập tức vây lại.

"Anh làm cái gì vậy, cướp điện thoại của người khác là phạm pháp đấy!" Mấy người bạn của Uông Diểu Diểu cũng giúp Uông Diểu Diểu chỉ trích Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn bọn họ cười cười, nói: "Tôi khuyên các người tốt nhất vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ xem mình có cái gì ở trong tay của cô ta không đi, ngay cả bạn cùng phòng mình tắm mà cô ta còn chụp ảnh lại thì các người là bạn của cô ta, chẳng lẽ cô ta lại không giữ chút đồ gì của các người ư?"

Lời này của Lâm Thanh Diện khiến mấy người bạn kia của Uông Diểu Diểu sững lại một cái, không khỏi vô ý liếc về phía Uông Diểu Diểu bên kia, sau đó không có một người nào nói giúp Uông Diểu Diểu nữa.

Sắc mặt Uông Diểu Diểu âm trầm tới cực điểm, hai mắt cô ta trừng lên nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Các người đừng nghe cái tên bệnh tâm thần này nói hươu nói vượn nữa, sao tôi có thể làm chuyện đó được chứ, anh ta chính là nhân tình của cô bạn cùng phòng kia của tôi, cô bạn cùng phòng của tôi đang ở đằng kia, chính là cô gái đó, chắc chắn hai người bọn họ trốn vào dạ tiệc này, chúng ta mau gọi bảo vệ tới đuổi hai người bọn họ đi ra ngoài đi."

Mấy người đều khẽ gật đầu, nhao nhao biểu thị muốn đuổi hai người Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao đi ra.

"Bảo vệ, mau tới đây, ở đây có người trốn đi vào, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!" Uông Diểu Diểu lớn tiếng hô một câu.

Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, cắn răng nói: "Anh chờ đó cho tôi, trưa nay anh đã khiến cho tôi vô cùng khó chịu rồi mà bây giờ anh lại còn dám cướp điện thoại của tôi à, đây chính là dạ tiệc từ thiện của ngài Trình Quân mà anh lại dám vụng trộm xông vào, chắc chắn ngài Trình Quân sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta cười cười, nói: "Tôi đây là quang minh chính đại đi vào, sao lại là xông vào được, cô làm chuyện quá đáng với em gái tôi như vậy mà tôi còn chưa dạy dỗ gì cô, thế đã là rất tốt rồi đấy."

Thấy Lâm Thanh Diện không để mình vào mắt, Uông Diểu Diểu vô cùng sốt ruột cũng không thấy bảo vệ đâu, hoàn toàn không có ai quan tâm tới chuyện của bọn họ ở đây.

Uông Diểu Diểu hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi là người của nhà họ Uông đấy, sắp tới nhà họ Uông chúng tôi sẽ hợp tác với ông chủ Trình Quân, anh dám chọc vào tôi thì sẽ không có kết cục tốt đâu, bây giờ anh mau quỳ xuống nói xin lỗi tôi thì tôi còn có thể tha cho anh một con đường sống, nếu không thì có giết chết cái tên nhà quê nghèo hèn như anh cũng không ai dám nói cái gì đâu!"

Người xung quanh đều tràn đầy đồng tình nhìn Lâm Thanh Diện, tất cả đều cảm thấy Lâm Thanh Diện chọc phải cô chủ nhà họ Uông chính là đang tìm đường chết, mà nhìn qua Lâm Thanh Diện hoàn toàn không giống như người có chỗ dựa gì.

Lúc này ở một bên khác của khách sạn.

Trình Quân đang vội vàng đi ra ngoài đại sảnh, lúc Lâm Thanh Diện gọi điện thoại cho anh ta anh ta đã vô cùng sốt ruột, cho nên xử lý công việc xong lập tức chạy tới nơi này.

Có mấy người đi theo bên cạnh anh ta, trong đó có gia chủ nhà họ Lý, ở một bên khác thì là gia chủ của nhà họ Uông, Uông Đại Hải.

Lúc này Uông Đại Hải đang vô cùng hăng hái, bởi vì sau khi dạ tiệc kết thúc ông ta sẽ cùng Trình Quân ký kết hợp đồng, sau này nhà bọn họ và Trình Quân sẽ trở thành người trên cùng một chiến tuyến.

Mặc dù nhà họ Uông là một gia tộc có uy tín lâu đời ở Tô Thành nhưng so với Trình Quân thì vẫn chênh lệch rất nhiều, dù sao đằng sau Trình Quân chính là nhà họ Lâm ở Kinh Đô, căn bản giữa hai người không thể nào so sánh được.

Mắt thấy nhà họ Lý đã hợp tác với Trình Quân nhiều năm Uông Đại Hải tự nhiên cũng vô cùng sốt ruột, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nên trong lòng ông ta đương nhiên là cao hứng.

"Ngài Trình, anh nói là trong dạ tiệc hôm nay còn có một vị khách tương đối quan trọng à?" Uông Đại Hải mở miệng hỏi một câu.

Trình Quân khẽ gật đầu, nói: "Thân phận của vị này cũng không phải các ông có thể tưởng tượng được đâu, chờ lát nữa gặp anh ấy nhất định phải cung kính một chút, vừa rồi nhân viên phục vụ đã cản anh ấy lại rồi, chờ lát nữa tôi nhất định sẽ phải dạy dỗ lại nhân viên phục vụ kia tử tế mới được."

Uông Đại Hải và mấy người xung quanh đều khẽ gật đầu, người có thể khiến cho Trình Quân coi trọng như vậy chắc chắn không phải người bình thường, vậy thì đương nhiên bọn họ cũng không dám thất lễ.

"Xem ra lát nữa phải nghĩ biện pháp kết giao một chút với người bạn này của ông chủ Trình mới được, nói không chừng ngày sau sẽ có không ít chỗ tốt." Trong lòng Uông Đại Hải lẩm bẩm nói.

Rất nhanh mấy người đã đi đến đại sảnh, Trình Quân liếc nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Lâm Thanh Diện, nhìn một cái thấy được đám người đang vây lại bên kia còn Lâm Thanh Diện thì đang bị Uông Diểu Diểu cao giọng gầm thét.

Đọc truyện chữ Full