DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 428: Bà ta là chủ mưu, tôi là trợ thủ!

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lý Huỳnh Thái bất ngờ xuất hiện, vốn dĩ tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng xuống, cô biết, có Lý Huỳnh Thái ở đây, mọi nguy cơ cô gặp phải cũng được giải trừ.

Chỉ có điều càng như thế, trong lòng cô càng cảm thấy mình vô dụng, chuyện hôm nay cô vốn dĩ có thể tránh được, chỉ là vì cô quá tin tưởng Lục Thiên Điệp, dù cho phát hiện điểm không bình thường, cô vẫn không có nảy sinh lòng cảnh giác.

Mà mỗi lần cô gặp phải phiền phức như vậy, tóm lại đều cần Lâm Thanh Diện và người Lâm Thanh Diện đã sắp xếp đến cứu mình, điều này càng khiến cô cảm thấy mình vô dụng, trước nay đều không thể tự mình xử lý những rắc rối này, chỉ có thể dựa vào đám người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh Lý Huỳnh Thái.

Một cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng cô, mặc dù nguy cơ đã giải trừ, cô lại càng lúc càng cảm thấy giữa mình và Lâm Thanh Diện, có sự cách biệt khó để bù đắp nổi.

Sau khi một cú đấm của Lý Huỳnh Thái đánh bay người đàn ông trung niên kia thì vội vàng đi đến bên Hứa Bích Hoài, cởi dây trói trên người cô xuống, mở miệng hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Hứa Bích Hoài lắc đầu, dáng vẻ mất hồn lạc phách, nói một câu: “Cảm ơn.”

Lý Huỳnh Thái cười, mở miệng nói: “Chị còn khách khí với em làm gì, bảo vệ chị là nhiệm vụ anh Diện giao cho em, nếu như cô xảy ra chuyện, anh Diện chắc chắn sẽ không tha cho em, chuyện này đều là việc em nên làm.”

Trên mặt Hứa Bích Hoài lộ ra nụ cười khổ, không tiếp tục nói gì nữa, chỉ cảm thấy lời này của Lý Huỳnh Tháo lại khiến cảm giác đó trong lòng cô càng đậm hơn.

Cô bây giờ giống như con chim sợ càng cong, ở trong giai đoạn cực kỳ mẫn cảm, mặc kệ sự thật như thế nào, cô đều cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều chứng minh với cô, cô mãi mãi chỉ phụ thuộc vào Lâm Thanh Diện, hai người không tồn tại quan hệ bình đẳng.

Cô hoàn toàn không thể sắp xếp được tình cảm trong chuyện này, thân phận hiện nay của Lâm Thanh Diện quả thật cao hơn Hứa Bích Hoài rất nhiều, tuy nhiên hy vọng mà năm đó Hứa Bích Hoài cho Lâm Thanh Diện, mãi mãi không thể so sánh được.

Nếu như Lâm Thanh Diện bây giờ ở bên cạnh cô, cô nói chuyện này với Lâm Thanh Diện, thật ra cũng không có gì, mấu chốt là, Lâm Thanh Diện bây giờ không ở đây, Hứa Bích Hoài không thể phát tiết những cảm xúc trong lòng mình ra, cho nên càng nghĩ càng loạn.

“Chị dâu, chị đợi ở đây trước, em đi thu thập hai kẻ đáng chết đó đã, bọn họ dám ra tay với chị, em tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn họ.”

Lý Huỳnh Thái nói một câu, sau đó bèn xoay người đi về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên bị một đấm của Lý Huỳnh Thái nôn ra máu, xương ngực chắc gãy không ít, có điều điều không phải vết thương trí mạng.

Sau khi người phụ nữ trung niên bị người đàn ông trung niên đè lên, cũng không ngừng run rẩy, có điều rất nhanh bị người đàn ông trung niên đẩy ra, vỗ vỗ mông đứng dậy.

Mặc dù Lý Huỳnh Thái đá cửa vào khiến bà ta giật mình, có điều bà ta đối với thực lực của Lý Huỳnh Thái không có ấn tượng chuẩn xác, theo bà ta thấy, thanh niên trẻ tuổi nên mới có thể làm được loại trình độ như của Lý Huỳnh Thái.

Sau khi đứng dậy, người phụ nữ trung niên lập tức quay đầu trợn mắt với Lý Huỳnh Thái, mở miệng mắng to: “Cậu là tên khốn chui từ đâu ra, cậu tại sao muốn động thủ với người của chúng tôi? Cậu không muốn sống sao?”

“Hai người động vào người không nên đụng, chán sống, là hai người.” Lý Huỳnh Thái lạnh lùng nói một câu.

Người phụ nữ trung niên giống như mụ già chua ngoa, không hề đem khí thế trên người Lý Huỳnh Thái đặt vào trong mắt, theo bà ta thấy, Lý Huỳnh Thái nhiều nhất cũng chỉ là hù dọa, thật ra không dám làm gì bọn họ.

“Bớt ở đó giả bộ với bà đi, cậu bây giờ nhanh chóng bồi thường 600 triệu tiền viện phí cho tôi, sau đó từ đây lăn đi, đằng sau chúng tôi có nhân vật lớn chống lưng, cậu nếu như chọc vào nhân vật lớn đằng sau chúng tôi, đầu cũng không giữ nổi đâu!” Người đàn bà trung niên quát.

Hứa Bích Hoài cười lạnh một tiếng, anh ta trước khi đến thì biết sau lưng hai kẻ buôn cười này có người sai khiến, Trần Tài Anh đã dẫn người đi tìm người đứng sau hai kẻ buôn người này, Lý Huỳnh Thái không cần lo lắng cái gì cả.

Anh ta đi đến trước mắt người phụ nữ trung niên, trực tiếp quăng một cái tát, lực đạo rất lớn, trực tiếp để lại dấu tay đỏ rực trên má của người phụ nữ trung niên đó.

“Mạng của hai người không giữ được rồi, còn muốn tiền viện phí thì có tác dụng gì? Loại người xấu xa như hai người, sống trên đều chỉ lãng phí oxi!” Lý Huỳnh Thái lạnh giọng nói.

Người phụ nữ trung niên lập tức dựng tóc gáy, bà ta theo bản năng giơ tay lên, muốn cào vào người của Lý Huỳnh Thái, miệng còn mắng: “Đồ khốn, cậu dám đánh tôi, bà đây cào chết cậu!”

Lý Huỳnh Thái túm lấy tay của người phụ nữ trung niên, sau đó dùng lực, bẻ gãy cánh tay của bà ta.

Đối với bọn chuyên buôn bán người này, Lý Huỳnh Thái trước nay chưa từng hạ thủ lưu tình.

Anh ta lúc đó có hội trực tiếp giết chết hai người này, nhưng anh ta lại cảm thấy trực tiếp giết bọn họ có hơi hời cho bọn họ rồi, trước khi đưa hai người này đến gặp Diêm Vương Gia, anh ta nhất định phải khiến hai người này nếm đủ đau khổ đã.

Người phụ nữ trung niên thấy cánh tay của mình bị gãy, lập tức kêu thảm thiết, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ, biết lúc này, bà ta mới ý thức đến, người trước mắt không có nói đùa với bà ta.

Bà ta sợ hãi lùi về phía sau, một tay đỡ cánh tay đã gãy của mình, cắn răng nói: “Cậu... cậu đừng đến đây, cậu nếu như còn dám động thủ với tôi, cảnh sát sẽ không tha cho cậu, cậu bây giờ đang phạm tội!”

Lý Huỳnh Thái bật cười thành tiếng, nói: “Chuyện trước đó 2 người làm, lẽ nào không phải phạm tội sao? Tôi bây giờ làm chỉ là trừ gian diệt ác mà thôi.”

Nói xong, anh ta lại sải bước đi tới, túm một cánh tay còn lại của người phụ nữ trung niên, không chút do dự, khiến cánh tay này của bà ta hoàn toàn mất đi sự cần thiết phải tồn tại.

Người phụ nữ lúc này mới ý thức được người bọn họ bắt lần này không có đơn giản như vậy, người đến cứu cô quả thật chính là một tên ma quỷ.

“Tôi sai rồi, cậu nhóc, cậu tha cho tôi đi, tôi sau này không dám làm loại chuyện này nữa, cầu xin cậu tha cho tôi.” Người phụ nữ trung niên xin tha.

“Bây giờ xin tha, muộn rồi!” Lý Huỳnh Thái một cước đá vào bụng của bà ta, đã bà ta ngã ra đất, sau đó dùng tốc độ sét đánh ngang tai, đánh gãy hai chân của người phụ nữ.

Sắc mặt của người phụ nữ tái nhợt, đã trở nên thoi thóp, tay chân đều mất đi tri giác trong đầu của bà ta chỉ còn lại sự thống khổ.

Làm xong những chuyện này, Lý Huỳnh Thái quay đầu nhìn người đàn ông nằm một bên, người đàn ông trung niên đó chứng kiến toàn bộ quá trình Lý Huỳnh Thái hành hạ người phụ nữ trung niên, lúc này da đầu của ông ta đã nứt toác, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Theo bản năng ông ta muốn trốn xa khỏi nơi này, nhưng một cước lúc đó của Lý Huỳnh Thái đã khiến ông ta mất đi sức lực, chỉ có thể như con giun đất mà nhích từng chút bên mặt đất.

“Tha cho tôi... là... là ả đàn bà ngu xuẩn đó ép tôi làm chuyện này, bà ta là chủ mưu, tôi chỉ là trợ thủ bà ta tìm về mà thôi.” Người đàn ông trung niên mặt mày tuyệt vọng mở miệng kêu lên.

“Đã vào lúc này rồi, ông nói mấy điều này, còn có tác dụng sao? Ông cảm thấy tôi sẽ làm gì bà ta, và sẽ tha cho ông, để lại cho mình một mầm họa sao?”

Khóe môi của Lý Huỳnh Thái lộ ra nụ cười xấu xa, từng bước từng bước đi về phía người đàn ông trung niên.

Không đến hai phút, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên vang trọng ở đây.

Giải quyết xong đôi nam nữ trung niên, Lý Huỳnh Thái đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài mở miệng nói: “Chị dâu, em đưa em về.”

Hứa Bích Hoài từ trên ghế đứng dậy, cùng Lý Huỳnh Thái đi ra bên ngoài.

Lúc này có hai người chạy đến trong căn nhà, sau khi nhìn thấy Lý Huỳnh Thái, vội nói: “Anh Lý, anh Trần đã tìm được kẻ đứng sau rồi, một nam một nữ, anh ấy dẫn anh em bao vây hai người đó rồi, có điều thực lực của người đàn ông đó rất mạnh, anh Trần bảo chúng em gọi anh đến.”

Lý Huỳnh Thái gật đầu, sau đó quay đầu liếc nhìn Hứa Bích Hoài ở bên cạnh mình, mở miệng nói: “Chị dâu, chị đi theo em, bọn họ chỉ có hai người, lát nữa chị nấp ở xa một chút, chỉ cần không làm chị bị thương là được.”

Hứa Bích Hoài cũng không từ chối, cô cũng muốn biết rốt cuộc là ai đứng sau sai khiến chuyện này, Lục Thiên Điệp không thể không có duyên cớ mà làm chuyện này với cô, cho nên cô nghĩ Lục Thiên Điệp bị người khác uy hiếp.

Liên tưởng đến người lần trước mạo danh là tình đầu của Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài ẩn ẩn cảm giác, chuyện hai lần này chắc đều là người đó làm.

Trước khi đi ra, Lý Huỳnh Thái liếc nhìn đôi nam nữ trung niên, mở miệng nói: “Vứt hai bọn họ vào trong rừng cho chó ăn.”

Hai người đó lập tức gật đầu, nam nữ trung niên đó nghe thấy lời của Lý Huỳnh Thái thì chìm vào tuyệt vọng, chỉ đáng tiếc bây giờ muốn hối hận, đã quá muộn rồi.

Lý Huỳnh Thái dẫn Hứa Bích Hoài từ trong căn nhà đi ra, sải bước đi về chỗ của đám Trần Tài Anh.

Không lâu sau, hai người đi vào một con ngõ, nhìn thấy cách đó không xa Trần Tài Anh dẫn theo mười mấy người vây lấy một nam một nữ.

Hai người Lạc Tâm và Sở Vân đều không có ngờ, bọn họ lần này quay về Hồng Thành lên kế hoạch hãm hại Hứa Bích Hoài, vậy mà nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, bọn họ vừa từ trong căn nhà chưa được bao lâu thì đã bị Trần Tài Anh dẫn người chặn lại rồi.

Hai người bọn họ không hề biết, sau khi chuyện lần trước xảy ra, Lâm Thanh Diện bèn đặt an nguy của Hứa Bích Hoài lên hàng đầu, anh sắp xếp ở bên cạnh Hứa Bích Hoài tất nhiều tai mắt và vệ sĩ, nếu như còn có thể để hai người Lạc Tâm và Sở Vân thành công, Trần Tài Anh cũng quá ngu rồi.

Trần Tài Anh không biết Lạc Tâm, trước đây Lạc Tâm đến Hồng Thành, Trần Tài Anh chưa từng gặp, anh ta chỉ nghe Lâm Thanh Diện nhắc đến, cho nên không biết người phụ nữ trước mắt này, chính là Trần Tài Anh đã uống thuốc độc tự vẫn trước mặt Lâm Thanh Diện.

Lúc này hai người Lạc Tâm cảnh giác nhìn đám người Trần Tài Anh, Trần Tài Anh mặt mày cũng cẩn trọng như thế, cho dù đối diện chỉ có hai người, cũng không dám lơ là.

“Hai người rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn ra tay với Hứa Bích Hoài?” Trần Tài Anh lạnh lùng nói.

Lạc Tâm nheo mắt nhìn Trần Tài Anh, mở miệng nói: “Chuyện này không liên quan đến mấy người, tôi khuyên mấy người tốt nhất bây giờ mau chóng cút đi, nếu như mấy người đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Lạc Tâm! Sao là bà! Bà không phải đã chết rồi sao?” Vào lúc này, giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc của Hứa Bích Hoài vang lên.

Lạc Tâm quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy Hứa Bích Hoài, sắc mặt tối sầm lại, cô ta không ngờ, kế hoạch của mình lại thất bại một lần nữa.

Sắc mặt của Hứa Bích Hoài tràn đầy vẻ khó tin nhìn Lạc Tâm, sau khi Lâm Thanh Diện trở về đã nói chuyện xảy ra ở Kinh Đô cho cô, Hứa Bích Hoài biết Lạc Tâm ở trước mặt Lâm Thanh Diện uống thuốc độc tự vẫn, nếu không Lâm Thanh Diện cũng không thể yên tâm rời khỏi Hồng Thành.

Tuy nhiên bây giờ người đã chết vậy mà lại xuất hiện trước mặt cô, chuyện này sao có thể khiến cô không kinh ngạc cho được

Trần Tài Anh sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hứa Bích Hoài, cũng lập tức hiểu thân phận của người phụ nữ ở trước mắt, mặc dù trong lòng ngạc nhiên, có điều anh ta biết, nhiệm vụ chính bây giờ của anh ta là bắt hai người này lại, chỉ cần bắt được bọn họ, chuyện khác cũng dễ điều tra.

“Nếu đã là kẻ thù của Lâm Thanh Diện, vậy hai người cũng đừng trách chúng tôi không khách khí! Tất cả mọi người nghe lệnh, mặc kệ hậu quả bắt hai bọn họ lại, không thể bắt sống, vậy thì lấy xác!” Trần Tài Anh hét lên một tiếng.

Lúc này Sở vân cản trước mặt Lạc Tâm, lạnh lùng nhìn những người xung quanh, mở miệng nói: “Muốn bắt cô ấy, trước tiên phải qua cửa của tôi!”

Đọc truyện chữ Full