DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 467: Tống huyền khanh bị đánh tơi bời

Gia Viên Trăn Tụy.

Tống Huyền Khanh ngồi trên sô pha, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy Lâm Thanh Diện xuất hiện trước cửa nhà, trong lòng liền cảm thấy phẫn nộ,

Đợi đến khi Lâm Thanh Diện đi rồi, bà ngồi trên ghế sô pha xốc lại tinh thần, đột nhiên lại thấy có chút sợ hãi.

Mặc dù bà rất ghét Lâm Thanh Diện, luôn luôn coi thường anh, nhưng có một vấn đề bà không thể lờ đi, đó là Lâm Thanh Diện bây giờ đã trở thành nhân vật quan trọng ở Hồng Thành, hơn nữa còn có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Lâm, người bình thường như bà không thể so đo được.

Ngay cả Khách sạn Quốc tế Thiên Thành dưới tên bà cũng là do anh chuyển lại.

Hiện tại công ty nhà họ Hứa đã phá sản, Hứa Bích Hoài thì mất tích, bà là người đổ thêm dầu vào lửa, nếu Lâm Thanh Diện quay về mà biết được chuyện này, sợ rằng anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà.

Vì vậy nên bây giờ bà ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ ngợi xem nếu Lâm Thanh Diện đến tìm bà thì phải làm thế nào.

“Cái thứ chết giẫm này sao không chết ở ngoài kia luôn đi, còn quay lại làm gì không biết, mình đã đủ phiền phức rồi còn về tạo thêm rắc rối cho mình.” Tống Huyền Khanh tự lẩm bẩm một mình.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, làm Tống Huyền Khanh giật bắn mình.

Bà vội vã đứng dậy, đi ra ngoài cửa, bà nhìn qua mắt mèo, phát hiện người đang đứng ngoài cửa chính là Lâm Thanh Diện, còn có cả Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái, trong lòng liền trở nên hồi hộp nôn nao.

Nhìn bộ dạng của Lâm Thanh Diện, chắc hẳn là anh đã biết chuyện của Hứa Bích Hoài rồi, nhìn qua là biết lần này anh quay về là để tìm bà giải quyết.

Tống Huyền Khanh vô cùng căng thẳng, không biết phải làm thế nào, bà nghĩ hay là giả vờ như không có ai ở nhà, đợi Lâm Thanh Diện bỏ đi sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.

“Tôi biết bà đang ở trong, mở cửa ra không tôi sẽ trực tiếp ra tay đấy.” Giọng nói của Lâm Thanh Diện vang lên.

Tống Huyền Khanh trợn tròn mắt, không ngờ Lâm Thanh Diện lại biết bà đang đứng sau cửa, tóc gáy lập tức dựng hết cả lên, tên này quả nhiên là ma quỷ, chắc chắn là cậu ta đến từ địa ngục, thảo nào cậu ta luôn mang tai họa đến cho gia đình mình.

“Không chừng tên này chỉ đang phô trương thanh thế thôi, vừa nãy mình không hề tạo ra âm thanh gì lớn, làm sao nó biết mình đang ở trong được, mà biết thì đã làm sao, mình không mở cửa, chả nhẽ nó lại phá cửa xông vào à? Cửa nhà tôi chắc chắn thế này, tôi thách cậu vào được đấy.” Tống Huyền Khanh thầm càu nhàu trong lòng.

“Tôi cho bà ba giây, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi.” Lâm Thanh Diện lại nói thêm một câu.

Tống Huyền Khanh cười giễu cợt một tiếng, thầm nghĩ: “Có cho tôi 30 phút tôi cũng không thể mở cửa cho cậu được, tôi nghĩ não cậu bị úng nước thật rồi đấy, nếu cậu đã biết được chân tướng sự việc rồi thì đừng có truy cứu làm gì nữa, mau cút khỏi cửa nhà tôi đi.”

Lâm Thanh Diện thầm nhẩm đếm ba giây, không thấy Tống Huyền Khanh mở cửa, anh không không định lãng phí thời gian thêm nữa, anh lùi lại phía sau hai bước, sau đó giơ chân đạp mạnh lên cửa.

Rầm.

Cửa nhà bị đá bật tung ra, Tống Huyền Khanh đang đứng nhìn qua mắt mèo cũng bị cửa đập vào xô ngã xuống dưới đất, đau đớn kêu lên thảm thiết.

“Ôi trời ơi mặt của tôi, cậu muốn đẩy chết tôi luôn đúng không, cái thứ đáng lên núi đao xuống biển lửa này, cửa nhà tôi bị cậu đạp hỏng rồi đấy, chỗ này không hoan nghênh cậu, cậu mau cút ra ngoài cho tôi.” Tống Huyền Khanh ôm mặt, đau đớn gào khóc.

Lâm Thanh Diện dẫn theo Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đi vào, khuôn mặt vô cảm nhìn Tống Huyền Khanh đang ngồi dưới mặt đất, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng.

“Tại sao bà lại giúp Hứa Trai Hiệp làm cho công ty nhà họ Hứa phá sản, chẳng nhẽ bà không biết công ty nhà họ Hứa là tâm huyết của Bích Hoài sao? Nếu không phải vì việc bà làm, Bích Hoài sao có thể bỏ nhà đi, mà cũng sẽ không xảy ra những chuyện phía sau nữa, bà có biết bà đã phạm phải lỗi lớn thế nào không?” Trong giọng nói của Lâm Thanh Diện lúc này không hề có chút cảm xúc nào.

Tống Huyền Khanh nghe vậy, hai mắt bà ta lập tức đỏ ngầu, bà ta nói trong tức giận: “Lỗi của tôi sao? Cậu đừng có ở đây nói vớ vẩn với tôi nữa, toàn bộ chuyện này là lỗi của đồ vô liêm sỉ nhà cậu, công ty nhà họ Hứa đúng là tâm huyết của Bích Hoài, nhưng đều là làm thuê cho cậu, cậu lợi dụng Bích Hoài của tôi để con bé kiếm tiền cho cậu, tôi làm thế cũng chỉ vì muốn cho con bé thoát khỏi sự khống chế của cậu mà thôi.”

“Bích Hoài mất tích đều là lỗi của cậu, nếu không phải do tai họa mà cậu mang lại cho gia đình chúng tôi thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ, tôi còn chưa tính sổ với cậu mà cậu lại dám ở đây giáo huấn tôi à, cậu có tư cách sao?”

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện lập tức lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, anh lạnh lùng đáp lại: “Thế bà đã nghĩ qua chưa, nếu không có mấy việc bà làm, nếu bà không có thành kiến với tôi thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện ấy, bây giờ bà còn cho rằng mọi chuyện là do lỗi của tôi ư?”

Tống Huyền Khanh nghĩ ngợi, phát hiện ra nếu không có sự can thiệp của bà ta, thì dường như mọi chuyện thực sự sẽ không trở nên tồi tệ đến vậy, điều này khiến bà ta bắt đầu thấy chột dạ.

“Cậu... cậu đừng tưởng cậu đứng đây nói vài câu thì có thể chối bỏ mọi trách nhiệm, cho dù tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm, thì nguyên nhân chủ yếu của chuyện này vẫn là cậu, cậu tưởng cậu có thể trốn tránh được sao?”

“Thế bà nói xem, trong chuyện này tôi phải chịu trách nhiệm gì?” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Tống Huyền Khanh nhất thời á khẩu, không biết phải nói gì.

“Bích Hoài là con gái của bà, bà lại tìm mọi cách gây khó dễ cho cô ấy, năm lần bảy lượt đẩy cô ấy vào tình hình tiến thoái lưỡng nan, thậm chí bà còn hủy hoại tâm huyết của cô ấy, liên thủ với người khác để hãm hãi cô ấy, bà như vậy xứng đáng làm một người mẹ sao?”

Lâm Thanh Diện đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Tống Huyền Khanh, trong mắt tràn ngập ý chất vấn.

Tống Hyền Khanh cảm giác như mình đang bị nhìn thấu tận tâm can, trong giây lát bà không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Diện.

Một lúc sau, bà cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng mình, dáng vẻ đầy mặc cảm tự ti, bà trừng mắt hét lên với Lâm Thanh Diện: “Sao tôi lại không xứng, con gái tôi bị cậu tẩy não rồi, cả Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương nữa, tất cả bọn họ đều đã bị cậu tẩy não, cậu mới là kẻ đầu sỏ, cậu đừng hòng chối bỏ trách nhiệm!”

Lâm Thanh Diện giơ tay tát một phát trời giáng lên mặt Tống Huyền Khanh, không chút lưu tình.

“Trách nhiệm của tôi, tôi nhận, nhưng bà có nhận không?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Tống Huyền Khanh hỏi.

Trước giờ anh chưa từng nghĩ anh có thể đùn đẩy trách nhiệm khi Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện, anh cho rằng Hứa Bích Hoài gặp phải tất cả những chuyện này đều là do anh đã không bảo vệ tốt cho cô, Lạc Tâm ra tay với cô cũng là do Lâm Thanh Diện.

Thế nên trong lòng Lâm Thanh Diện luôn cảm thấy tội lỗi, tự trách mình, anh hiểu rõ trách nhiệm của bản thân, mà anh cũng không có ý định trốn tránh.

Nhưng Tống Huyền Khanh là kẻ đứng sau chuyện này lại luôn không chịu thừa nhẫn lỗi lầm của mình, còn đẩy hết tất cả lên đầu Lâm Thanh Diện, nói Lâm Thanh Diện là sao chổi, biến anh thành cái cớ cuối cùng của Tống Huyền Khanh.

Lâm Thanh Diện không thể khoan dung được nữa.

“Nhận cái gì mà nhận, đây đều là lỗi của cậu, tôi có cái gì mà nhận?” Tống Huyền Khanh vẫn không biết đường hối cải.

Lâm Thanh Diện lại giáng thêm một cái tát lên mặt Tống Huyền Khanh.

“Cậu còn dám đánh tôi, loạn hết cả rồi, chuyện này mà để người khác biết được, chắc chắn cậu sẽ bị trời tru đất diệt!” Tống Huyền Khanh ngoa ngoắt quát lên.

“Bị người khác biết thì sao? Bà sai thì phải chịu phạt!”

Lâm Thanh Diện nắm cổ áo Tống Huyền Khanh, lôi bà ta từ dưới đất dậy, tát liên tiếp lên mặt bà ta.

Tống Huyền Khanh không ngừng phản kháng, hai tay đưa về phía Lâm Thanh Diện cào loạn, nhưng Lâm Thanh Diện không thèm để ý, anh vẫn không ngừng đánh Tống Huyền Khanh, trút ra toàn bộ cơn tức giận trong lòng mình.

Không lâu sau, Tống Huyền Khanh bị đánh đến mức thần trí không còn tỉnh táo, hai tay bà buông thõng xuống, khóe miệng không ngừng chảy máu, toàn thân có vẻ ủ rũ không còn tinh thần.

Nếu còn tiếp tục, sợ rằng Lâm Thanh Diện có thể đánh chết Tống Huyền Khanh mất.

Trần Tài Anh đứng sau thấy vậy liền bước lên một bước, anh nói: “Được rồi đấy, cứ tiếp tục đánh nữa, sợ là bà ta sẽ tắt thở mất.”

“Bà ta phạm phải lỗi như vậy, mà chết vẫn không chịu nhận, cho dù giết bà ta đi thì đã sao?” Lâm Thanh Diện đã chìm trong lửa giận, nếu không phải vì Tống Huyền Khanh là mẹ của Hứa Bích Hoài, thì sợ rằng bây giờ bà ta đã trở thành cái xác không hồn rồi.

Anh vừa thốt ra câu nói đó, toàn thân Tống Huyền Khanh run lên lẩy bẩy.

Lâm Thanh Diện lại cho bà ta thêm vài cái bạt tai nữa rồi mới ném bà ta xuống đất.

Trần Tài Anh lắc đầu, đây coi như là chuyện gia đình của Lâm Thanh Diện, anh không can thiệp vào được, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh đang thoi thóp, giọng lạnh lùng hỏi: “Bà biết sai chưa?”

Tống Huyền Khanh mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Thanh Diện, bà biết, nếu bây giờ mình còn cứng đầu thêm nữa, chắc là Lâm Thanh Diện sẽ thực sự giết chết bà.

Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, bà ta vẫn cho rằng bản thân mình không sai, tất cả mọi chuyện đều là do Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa bà ta thấy mình là mẹ là Hứa Bích Hoài, cho dù có thế nào đi nữa, Lâm Thanh Diện cũng không thể giết bà thật.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong tâm trí bà, Tống Huyền Khanh liếc Lâm Thanh Diện một cái, mơ hồ trả lời: “Đều... đều là lỗi của cậu!”

Nắm đấm của Lâm Thanh Diện lập tức nắm chặt lại, anh định xông lên ra tay với Tống Huyền Khanh.

Ngay lúc này, Trần Tài Anh vội vã ngăn Lâm Thanh Diện lại, anh lên tiếng: “Vừa có tin báo, Hứa Trai Hiệp đã bắt được bảo mẫu nhà cậu rồi, bây giờ đang ở công ty Vạn Hào, không biết cậu muốn làm sao.”

Đọc truyện chữ Full