DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 497: Tôi không dễ trêu như anh nghĩ

“Anh là Lâm Thanh Diện, tôi còn tưởng anh là người khác người thế nào, giờ xem ra cũng chỉ là người bình thường, à sai rồi, quả thật anh cũng rất khác người, e là chỉ có mình anh mới có thể ngồi taxi tới đây thôi.” Công Tôn Ninh cười nói.

“Thì ra người nhà Công Tôn cũng chỉ như vậy, tôi luôn cho rằng người thích nói lời cay nghiệt là người hay làm mấy chuyện nhàm chán, hóa ra cậu chủ nhà Công Tôn cũng thích như vậy.” Lâm Thanh Diện cũng đáp lại một câu.

Công Tôn Ninh híp mắt lại ngay, càng nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt khó chịu.

“Lâm Thanh Diện, anh đừng đứng đây giả vờ nữa, cậu Ninh là người anh có thể tùy ý đánh giá à? Anh sắp trở thành người mất chỗ dựa rồi, tôi thấy anh nên quan tâm tình cảnh của mình trước đi!” Lâm Tài Thu lườm Lâm Thanh Diện rồi nói.

“Hừ, hạng người như anh không bao giờ có thể so bì với cậu Ninh, thế mà hồi nhỏ tôi còn xem anh là thần tượng của mình, giờ nghĩ lại, thật kinh tởm.” Lâm Thanh Ngân cũng bắt đầu nói đỡ cho Công Tôn Ninh.

Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn Lạc Tâm nói: “Còn bà, có phải bà cũng muốn mỉa mai tôi đúng không?”

Lạc Tâm nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt đầy sát khí, vừa nghe anh nói xong, cô ta càng nghiến răng nghiến lợi nói: “Giờ tôi có mỉa mai cậu cũng không trút hết lửa giận trong lòng tôi, tôi muốn cậu phải chết!”

Lâm Thanh Diện nhún vai, vẻ mặt hờ hững, như thể lời nói của Lạc Tâm chẳng hề có tính uy hiếp với anh.

“Nhìn bộ dạng của anh, có lẽ đã hỏng hết mọi chuyện rồi đúng không, anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu, tôi chắc chắn sẽ lấy được bản hợp tác kế hoạch cải tạo khu phố cổ, đến lúc đó, anh và nhà họ Lâm của anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Kinh Đô.” Công Tôn Ninh cười nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với anh ta: “Hy vọng anh có thể toại nguyện, nhưng tôi vẫn tặng câu nói lúc nãy cho anh, Lâm Thanh Diện tôi không dễ trêu như anh nghĩ, nếu anh đã làm đến mức độ này, vậy anh nên cẩn thận một chút, rất nhanh thôi, anh và nhà Công Tôn của anh sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Công Tôn Ninh nhất thời cười nhạo, trong cái nhìn của anh ta, Lâm Thanh Diện dám khiêu khích nhà Công Tôn là chuyện cực kỳ buồn cười, một mình anh cũng có thể ép nhà họ Lâm đến mức độ này, nếu nhà Công Tôn tập trung xuống tay với nhà họ Lâm, chỉ sợ Lâm Thanh Diện đã sớm không còn cơ hội đứng đây nói chuyện rồi.

Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ Công Tôn đang nghĩ gì, nhưng Công Tôn Ninh lại không hề hay biết, giờ nhà họ Lâm không chỉ có chút sức mạnh ở Kinh Đô, mà sau lưng là toàn bộ Quan Lĩnh, một thế lực có thể dễ dàng loại bỏ gia tộc đứng đầu thế giới!

Lâm Thanh Diện không muốn nói nhảm với mấy người Công Tôn Ninh nữa, nên vượt qua bốn người, đi thẳng vào bên trong.

Lâm Thanh Ngân đứng trước mặt anh cản đường, nhìn anh với ánh mắt đầy khinh thường, nhưng Lâm Thanh Diện lại ngó lơ cô ta, anh va thẳng vào vai cô ta, làm cô ta suýt ngã.

Sau khi đứng vững, Lâm Thanh Ngân xoay người lườm bóng lưng Lâm Thanh Diện, rồi cắn răng nói: “Tên khốn khiếp kia, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải hối hận!”

Trong đại sảnh, đủ loại đồ ăn thức uống được bày biện trên bàn, không ít người đang đứng bên bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lúc Lâm Thanh Diện ra ngoài vẫn chưa ăn gì, nên vừa đi vào đã đi tới bên bàn, vươn tay cầm đồ ăn lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lâm Thanh Ngân nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của Lâm Thanh Diện, thì vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Đúng là người không biết xấu hổ, chẳng lẽ anh ta đã nghèo đói đến mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi ư, còn dám chạy tới đây ăn như hổ đói, tôi thấy hạng người này nên đuổi thẳng ra ngoài mới đúng.”

Lâm Tài Thu đứng bên cạnh cười khẩy: “Chúng ta cứ để anh ta ăn ngon một bữa đi, qua hôm nay, anh ta thật sự sẽ sống cuộc sống ngay cả cơm cũng ăn không nổi.”

“Chúng ta đừng bận tâm đến tên ăn mày đó nữa, hai người mang quà chúng ta đã mua đi tặng đi, Lâm Thanh Diện này tới dự tiệc mà không biết mang theo chút quà, xem ra anh ta thật sự là người không có EQ, nếu để người phụ trách kế hoạch cải tạo khu phố cổ biết anh ta ngồi taxi tới, còn tới với hai bàn tay trắng, chỉ sợ ông ta chẳng thèm đoái hoài anh ta.” Công Tôn Ninh khinh bỉ nói.

Lâm Tài Thu nghe Công Tôn Ninh nói vậy thì mang quà tới chỗ chuyên nhận quà, lúc này chỗ đó đã chất thành một ngọn núi nhỏ, với đủ các loại quà.

Lúc này người phụ trách nhận quà đã nhận được tin tức, đợi buổi tiệc kết thúc, tất cả phần quà ở đây sẽ mang tới nhà tổ nhà họ Lâm, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng người đó không dám nói gì, tốt nhất là đừng nên hỏi nhiều về chuyện của mấy người tai to mặt lớn này.

Đây là ý của Kim Quốc Trung, ông không hề để tâm đến mấy phần quà này, nên tặng hết cho Lâm Thanh Diện, như vậy cũng có thể để lại ấn tượng tốt với anh.

Lúc Lâm Thanh Diện đang ăn thì có một người đi tới chỗ anh, anh quay đầu lại nhìn thì thấy là Chung Thiên Nguyên.

“Chú muốn ăn một chút không?” Lâm Thanh Diện đưa pizza trong tay mình cho Chung Thiên Nguyên.

Chung Thiên Nguyên cười lắc đầu nói: “Vị thần y mà cậu mời tới thật cao siêu, ông ấy đã đạt đến trình độ thần thông rồi, nhiều bác sĩ nổi tiếng quốc tế đều bó tay trước tình trạng của con gái tôi, không ngờ ông ấy chỉ tới khám mấy lần, đã đánh thức được con bé, đây đúng là chuyện cực kỳ kinh hỉ với tôi.”

“Nếu ông ấy có thể đánh thức Linh Nhi, vậy ông ấy đã nắm chắc ít nhất là 90%, chú không cần phải lo lắng nữa, chú cứ yên tâm, với y thuật của Từ Tài, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Linh Nhi.”

Chung Thiên Nguyên gật đầu, lông mày luôn nhíu chặt lúc trước cũng hơi buông lỏng.

Chẳng mấy chốc, người tới dự tiệc hôm nay đã có mặt đông đủ, nhân viên phục vụ đã bày biện tất cả đồ ăn thức uống lên bàn, rồi đứng ngay ngắn bên cạnh, sẵn sàng đợi mấy người tai to mặt lớn này căn dặn.

Đúng lúc này, một bóng người từ trên tầng hai đi xuống cầu thang xoắn ốc, tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều trở nên yên tĩnh.

Người này chính là Kim Quốc Trung, là nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, mọi người đều biết người phụ trách kế hoạch cải tạo khu phố cổ này có thân phận gì, nên không ai dám phát ra bất kỳ tiếng động nào vào lúc này.

Công Tôn Ninh thấy Kim Quốc Trung xuất hiện thì trên mặt nở nụ cười, rồi lẩm bẩm: “Cuối cùng ông ta cũng tới rồi, đã tới lúc xác nhận rốt cuộc đối tác của kế hoạch cải tạo khu phố cổ lần này là ai rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn đối tác lần này sẽ là chúng ta.”

Mấy người Lạc Tâm đều gật đầu, rồi khinh thường liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Kim Quốc Trung từ trên tầng hai đi xuống, nhìn thoáng qua đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì khẽ cười với anh, rồi đi tới trước mặt mọi người.

“Các vị!” Kim Quốc Trung cao giọng nói: “Có lẽ mọi người đều biết rõ, mục đích của buổi tiệc hôm nay là xác nhận đối tác của kế hoạch cải tạo khu phố cổ, vì kế hoạch cải tạo lần này rất quan trọng, nên chúng tôi cần hợp tác với những đối tác xuất sắc, để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Mà đối tác có thể hợp tác với chúng tôi sẽ được chọn ra từ trong các vị.”

Kim Quốc Trung vừa dứt lời, Công Tôn Ninh đã tiến lên một bước, cao giọng nói với những người có mặt tại đây: “Tập đoàn Ninh Vân tôi tự nguyện đề cử mình, nếu người phụ trách hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ người phụ trách hoàn thành kế hoạch cải tạo này!”

Đọc truyện chữ Full