DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 502: Cô không biết tôi là ai?

“Cmn, hung hăng dạy dỗ đồ ngốc này một trận cho tao, lại dám mạo danh ba vợ của Lâm Thanh Diện ở đây, cũng không lấy nước tiểu soi lại mình, Lâm Thanh Diện người ta là gia chủ Lâm gia, ba vợ của anh ta, vậy e rằng là thần tiên, sao có thể là ăn xin này chứ!”

Tên du côn dẫn đầu đạp một cú lên người Hứa Quốc Hoa, thấp giọng mắng.

“Tôi…tôi thật sự là ba vợ của Lâm Thanh Diện, các người mau thả tôi ra, nếu không bị Lâm Thanh Diện biết được, cậu ta nhất định sẽ không buông tha cho các người, cậu ta sẽ thay tôi xử lý các người!” Hứa Quốc Hoa giơ tay che mặt mình lại, hét lên với đám du côn đó.

Tên lưu manh cầm đầu cười khinh miệt một tiếng, nói: “Cmn ra vẻ ở đây, nói cho ông biết, bang Thập Tự chúng tôi thuộc về đại ca Lâm Thanh Diện, anh ấy chính là lão đại của chúng tôi, nếu ông thật sự là ba vợ của đại ca Lâm Thanh Diện, chúng tôi sẽ không biết sao?”

“Các người dẫn tôi đi gặp Lâm Thanh Diện, chỉ cần có thể gặp được cậu ta, thì có thể giải thích rõ rồi.” Hứa Quốc Hoa vội nói.

Tên du côn dẫn đầu lại tát một cái lên mặt Hứa Quốc Hoa, mắng: “Đừng cmn cho rằng tôi không biết ông muốn làm gì, ông cho rằng Lâm Thanh Diện đại ca ai cũng có thể tùy ý gặp sao? Ông cũng đừng ở đây lôi kéo quan hệ với Lâm Thanh Diện đại ca, chúng tôi không mắc lừa ông đâu, hôm nay nếu ông không lấy sáu chục triệu ra thì đừng mong rời khỏi con hẻm này!”

“Lão đại, người này hẳn không phải là trốn khỏi bệnh viện tâm thần đi, nhìn ông ta ăn mặc rách rưới, còn tự xưng là ba vợ của Lâm Thanh Diện, ông ta có thể lấy ra sáu mươi triệu sao?” Tên lưu manh bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

Tên dẫn đầu lập tức trừng mắt hắn, nói: “Lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, dù sao hôm nay không thể không có được đồng nào, nếu ông ta thật sự không lấy được tiền ra, thì đánh gãy chân ông ta!”

Hứa Quốc Hoa mặt đầy tuyệt vọng, trên người ông ta bây giờ thật sự không có đồng nào, sau khi bị Tống Huyền Khanh đuổi ra khỏi nhà, ông ta vẫn luôn chưa từng quay về, sống vài ngày ở Hồng Thành dựa vào tiền còn lại trên người.

Ông ta vốn định về nhà, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt cọp cái của Tống Huyền Khanh, trong lòng ông ta liền sợ hãi, ông ta bây giờ đã đối chọi ra mặt với bà ta rồi, nếu lúc này nhận thua quay về, Tống Huyền Khanh nhất định sẽ xử lý ông ta càng thêm dữ dội.

Cho nên ông ta định đi tìm Lâm Thanh Diện, dù sao đi nữa ông ta cũng là ba vợ của Lâm Thanh Diện, anh nhất định sẽ không nhìn ông ta đói mà không quan tâm, nhưng sau đó ông ta đi hỏi tung tích của Lâm Thanh Diện thì phát hiện anh đã rời khỏi Hồng Thành.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Quốc Hoa cuối cùng quyết định đến Kinh Đô tìm Lâm Thanh Diện, cho dù rời đi quê hương mình đã sống nhiều năm, ông ta cũng không muốn lại đối mặt với con cọp cái Tống Huyền Khanh nữa.

Thế là ông ta dùng số tiền cuối cùng trên người mình để mua vé tàu hỏa tới Kinh Đô, một mình đến thành phố xa lạ này.

Điện thoại của ông ta sớm đã bán đi lúc không có tiền ăn, cho nên căn bản không có cách nào liên lạc với Lâm Thanh Diện, vừa khéo lúc này là lúc Lâm gia lấy được phía hợp tác lớn nhất của kế hoạch cải tạo thành phố cũ, danh tiếng đang thịnh, Hứa Quốc Hoa nghe nói xong, trong lòng lập tức sinh ra hi vọng.

Nhưng ông ta vẫn không biết nên đi tìm Lâm Thanh Diện thế nào, ông ta tới nhà tổ Lâm gia vài lần, chỉ là bên đó ngày nào cũng người tới tặng quà nườm nượp không dứt, thấy ông ta ăn mặc nghèo nàn, không trực tiếp đuổi ông ta đi đã là không tệ rồi.

Chính vào lúc này, Hứa Quốc Hoa nghe nói tới bang Thập Tự, nghe nói bang Thập Tự này là bang phái dưới trướng Lâm Thanh Diện, Hứa Quốc Hoa nghĩ chỉ cần tìm được người của bang Thập Tự, hẳn có thể tìm thấy Lâm Thanh Diện.

Cho nên ông ta bèn tìm tới đám du côn này, nói với chúng mình là ba vợ của Lâm Thanh Diện, kêu chúng dẫn mình đi gặp anh.

Tuy nhiên điều ông ta không nghĩ tới là những người này sau khi nghe thấy ông ta nói mình là ba vợ của Lâm Thanh Diện, không nói hai lời liền dẫn ông ta tới hẻm nhỏ đập cho một trận, cho dù giải thích thế nào, những người này cũng căn bản không tin.

“Cầu xin các người buông tha cho tôi, các người dẫn tôi đi gặp Lâm Thanh Diện, chỉ cần gặp được cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cho các người tiền.” Hứa Quốc Hoa bị đánh đến sắp khóc.

“Dmn, Lâm Thanh Diện đại ca không phải loại nghèo mạt như ông có thể gặp được, ông vẫn là nhanh chóng nghĩ xem trên người mình có thứ gì đáng tiền thì giao ra đây để giữ mạng đi!”

Tên cầm đầu hét lên với ông ta, trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn thật sự có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện, còn cần ở đây đòi tiền người khác sao, bang Thập Tự bọn hắn chỉ là một tổ chức du côn lấy danh nghĩa Lâm Thanh Diện mà thôi.

Gần đây thanh danh của Lâm Thanh Diện ở toàn Kinh Đô như sấm rền bên tai, không ít người đều lấy danh nghĩa của anh để làm ra vẻ.

Tên cầm đầu lại giơ tay lên, muốn tát lên mặt Hứa Quốc Hoa, chính vào lúc này, hắn cảm thấy có người vỗ lên vai mình, bèn quay đầu lại xem.

Đập vào mắt là khuôn mặt xa lạ, nhìn rất bình thường, ăn mặc cũng rất bình thường, không biết từ đâu chui ra.

“Mày cmn là ai?” Tên cầm đầu hét lên với Lâm Thanh Diện.

Đám lưu manh đang muốn tay đánh chân đá với Hứa Quốc Hoa cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang anh.

“Các người không phải tổ chức dưới trướng Lâm Thanh Diện sao?” Lâm Thanh Diện nhìn tên du côn đó hỏi.

“Không sai, bang Thập Tự chúng tao là tổ chức lớn hàng đầu dưới trướng Lâm Thanh Diện, tao là đại tướng đắc lực hàng đầu dưới trướng đại ca Lâm Thanh Diện, mày đang làm gì, hỏi cái này làm gì?” Tên cầm đầu lập tức tràn đầy kiêu ngạo nói.

“À? Vậy mày không biết tao là ai?” Lâm Thanh Diện cười.

Lúc này Hứa Quốc Hoa cũng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, thấy là anh, mặt thoáng chốc lộ ra biểu cảm kích động, nói: “Lâm Thanh Diện, mau cứu ba, đám người này muốn đánh gãy chân ba, ba ngàn dặm xa xôi tới tìm con, không phải để bị người khác đánh gãy chân.”

Lâm Thanh Diện nhìn ông ta một cái, gật đầu với ông ta, ý bảo ông ta yên tâm.

Đám lưu manh nghe thấy lời của Hứa Quốc Hoa, lập tức trừng to mắt, có chút không dám tin nhìn sang Lâm Thanh Diện.

Tên cầm đầu trong lòng cả kinh, vội nói: “Ông vừa nãy gọi hắn ta là gì?”

“Lâm Thanh Diện đó, cậu ta chính là Lâm Thanh Diện, các người không phải thuộc hạ của Lâm Thanh Diện sao, sao có thể ngay cả cậu ta là ai cũng không biết?” Hứa Quốc Hoa thấy Lâm Thanh Diện tới, lập tức trở nên không chút sợ hãi.

“Dmn!” Tên cầm đầu lập tức mắng một câu: “Đại ca Lâm Thanh Diện chúng tao là thần tiên hạ phàm, ba đầu sáu tay, người phàm căn bản không cách nào nhìn thẳng, ông lại nói tên thấp hèn này là Lâm Thanh Diện, lừa ai chứ?”

Lâm Thanh Diện và Hứa Quốc Hoa lập tức đều cạn lời, họ đều không nghĩ tới, những người này nói linh tinh lại có thể khoa trương tới mức này.

“Tôi chính là Lâm Thanh Diện, ông ấy là ba vợ tôi, các người lấy danh nghĩa của tôi ở ngoài lừa gạt, biết sẽ có kết cục gì không?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Tên cầm đầu nhìn Lâm Thanh Diện cười khinh thường một tiếng, nói: “Còn cmn ra vẻ ở đây, các anh em, tên này nói hắn chính là Lâm Thanh Diện, các người có tin không?”

“Lão đại, anh đừng đùa nữa, nhân vật truyền thuyết như Lâm Thanh Diện đại ca cho dù không phải thần tiên hạ phàm cũng không kém là bao, sao có thể là tên thấp hèn này.”

“Hahaha, thật là cười chết tao rồi, một tên thấp hèn cũng dám mạo danh Lâm Thanh Diện, thật là đầu năm nay chém gió không cần đóng thuế mà.”

“Theo em thấy, chúng ta cùng nhau đánh tên ngu ngốc này, không chừng còn có thể lấy chút tiền trên người hắn, còn nghe hắn phí lời gì ở đây.”

...

Tên cầm đầu cũng híp mắt, nhìn Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói: “Nhóc con, kết cục của ông già này mày cũng thấy rồi, thức thời thì mau giao tiền trên người cho tao, nếu không, kết cục của mày còn thảm hơn ông ta!”

Nói rồi, hắn còn giơ nắm đấm, như muốn phô trương sức mạnh trước mặt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó giơ một tay về phía trước, cười nói: “Kiên nhẫn một chút.”

Nói xong, tay đó của anh đã bắt lấy cánh tay tên cầm đầu, tiếp đó dùng sức kéo, toàn thân tên cầm đầu liền hung hăng đập xuống đất.

Những tên lưu manh đứng sau lưng hắn thấy vậy đều cả kinh, lập tức muốn ra tay với Lâm Thanh Diện.

Đáng tiếc tốc độ của chúng sao có thể so với Lâm Thanh Diện, chớp mắt, đám lưu manh đã ngã xuống đất.

Hứa Quốc Hoa đứng dậy, hạnh tai lạc họa(*) nhìn đám lưu manh ngã trên đất, nói: “Các người không phải lợi hại lắm sao, sao cả đám người như vậy lại bị một mình Lâm Thanh Diện xử lý rồi? Bây giờ các người đứng dậy hống hách cho tôi!”

hạnh tai lạc họa(*):hạnh phúc vui mừng trước tai ương, đau khổ của người khác

Đám lưu manh đều ngã trên đất mặt đầy đau đớn, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện đầy kiêng dè.

Tên cầm đầu cắn răng ngồi dậy, hắn hung ác hét lên với Lâm Thanh Diện: “Mày...mày đừng cho rằng chuyện mày đánh chúng tao xem như xong, bang Thập Tự chúng tao không chỉ có mấy người chúng tao, đến lúc đó anh em của tao tới hết, sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của hắn, nhếch môi, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Không tới năm phút, bảy tám chiếc Limousine đen dừng bên hẻm, đám đán ông mặc tây trang đen từ trên bước xuống, đeo đính đen, nhìn đầy bá đạo.

Tên cầm đầu còn đang chém gió sự lợi hại của bang Thập Tự bọn hắn với Lâm Thanh Diện, để Lâm Thanh Diện mau xin lỗi hắn.

Sau khi thấy đám người mặc tây trang đi tới, bỗng nhiên nghệch mặt.

Đám người mặc tây trang dừng lại trong hẻm, xếp thành hai hàng chỉnh tề, mặt đầy cung kính khom mình với Lâm Thanh Diện, đồng thanh gọi: “Gia chủ!”

Lâm Thanh Diện gật đầu với họ, sau đó đùa bỡn nhìn đám côn đồ sau lưng.

Tên cầm đầu thân thể bắt đầu run rẩy, hắn giơ tay lên, chỉ đám người đó, lắp bắp nói: “Anh...anh thật sự là Lâm Thanh Diện?”

“Anh cho rằng thế nào?” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại.

Đám lưu manh lúc này mới biết mình đã chọc tới ai, sợ hãi lập tức cầu xin anh tha thứ.

Tên cầm đầu thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, dập đầu với anh.

Lâm Thanh Diện không để ý phản ứng của họ, xoay người nói với đám tay chân của Lâm gia: “Những người này lấy danh nghĩa của tôi lừa đảo bên ngoài, giúp tôi xử lý chúng, bên ngoài hẳn còn không ít người làm như chúng, cho các người ba ngày, sau này Kinh Đô không được xuất hiện tình huống như vậy.”

“Dạ!” Đám người đồng thanh đáp, dọa vỡ gan đám côn đồ.

Đọc truyện chữ Full