DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 661: Bây giờ có thể yên tâm rồi?

Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện ở trong phòng cùng Hứa Bích Hoài, thỉnh thoảng sẽ ghé sát vào bụng Hứa Bích Hoài, nghe xem đứa nhóc trong bụng có động tĩnh gì không.

“Vợ à, con gái gọi anh là ba kìa.” Lâm Thanh Diện cười nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện với một ánh mắt kì lạ, đứa trẻ còn chưa ra đời nữa, sao có thể mở miệng gọi ba được chứ.

Lúc đi kiểm tra thai mấy tháng trước, Hứa Bích Hoài đã biết được đứa trẻ trong bụng là một cô nhóc rồi.

“Vậy anh hỏi con giùm em, sao tối đến cứ đá bụng em hoài, khiến em không thể ngủ ngon vậy.” Hứa Bích Hoài phối hợp với Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện lập tức lại ghé vào bụng Hứa Bích Hoài, rồi nói: “Con nói con muốn mau mau ra gặp anh, đá bụng em là đang gõ cửa đấy.”

Hứa Bích Hoài bật cười thành tiếng, trong lòng nghĩ Lâm Thanh Diện mà cũng có một mặt trẻ con như vậy, không biết có phải mỗi một người sắp làm ba đều như vậy hay không.

Rất nhanh, ý cười trên mặt Hứa Bích Hoài dần dần biến mất, cô trở nên lo lắng, nói: “Tối nay, tiệc nhà họ Triệu và nhà họ Tôn sẽ bắt đầu, chúng ta thật sự có thể qua được một ải này sao?”

Lâm Thanh Diện khẽ vuốt ve gương mặt Hứa Bích Hoài, cười nói: “Anh rơi xuống biển cũng không chết, chút phiền phức này có là gì với anh chứ, hơn nữa không phải anh đã nói với em rồi sao, nửa năm nay anh và sư phụ đã học được bản lĩnh rất mạnh mẽ, bây giờ đám người này trong mắt anh, cũng chỉ là mấy con châu chấu nhảy loạn xạ, anh đập là chết.”

Lâm Thanh Diện có không ít bí mật, không thể để bất cứ ai biết, chỉ ngoại trừ Hứa Bích Hoài, là một bộ phận không thể phân cắt trong cuộc đời của Lâm Thanh Diện, cô có quyền được biết những chuyện này.

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Hứa Bích Hoài mới yên tâm được một chút, rồi nói: “Vậy anh nhất định phải cẩn thận, bọn họ cũng có những cao thủ rất có thực lực, đến Lý Phù Đồ cũng không phải đối thủ của họ.”

“Biết rồi mà, em chỉ cần yên tâm đợi sinh là được, sau tối nay, mọi nguy cơ của nhà họ Lâm đều sẽ được hóa giải.” Lâm Thanh Diện đưa tay ra vuốt ve bụng Hứa Bích Hoài: “Mẹ con thích lải nhải quá, sau này có con chịu cùng rồi.”

Sắc mặt Hứa Bích Hoài ai oán, nếu không phải đang mang thai, cô đã nhảy lên ăn sống Lâm Thanh Diện luôn rồi.

Trong sân, đám người ông Độ, Trần Tài Anh, Hướng Vấn Thiên đang sốt ruột đi đi lại lại, Lý Phù Đồ cũng đứng ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng có chút lo lắng.

Lúc này Lâm Thanh Diện bước ra từ phòng Hứa Bích Hoài, mọi người thấy vậy, lập tức tiến lên.

“Lâm Thanh Diện, buổi tiệc tối nay chính là một cuộc giết chết chóc, sao anh có thể đi một mình được, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải để bọn tôi đi cùng chứ.” Trần Tài Anh nói.

“Đúng vậy anh Diện, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải để bọn em đi theo chứ, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, bọn em cũng có thể giúp anh chống cự một lúc, anh đi một mình, quả thực là quá nguy hiểm rồi.” Hướng Vấn Thiên cũng lên tiếng.

Lâm Thanh Diện thấy bọn họ đều lo lắng cho mình như vậy, cười nói: “Thật sự không cần thiết đâu, hơn nữa bây giờ quan trọng không phải an nguy của tôi, mà là an nguy của Bích Hoài, mấy người ở lại đây, tôi mới có thể yên tâm đi buổi tiệc đó.”

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, mọi người đều bất lực, cứ có một cảm giác như Lâm Thanh Diện đang đi tìm chết.

“Anh cả, không phải em không tin anh, mà là sáu tên cao thủ bọn họ tìm đến quả thực rất ghê gớm, anh Lý cũng khó mà đối phó, bọn em sợ một mình anh đi sẽ xảy ra chuyện.” Lý Huỳnh Thái nói.

“Đúng vậy, không thể xem nhẹ sức mạnh của sáu tên đó.” Lý Phù Đồ cũng lên tiếng.

Lâm Thanh Diện cũng có chút bất lực, không biết nên thuyết phục bọn họ như thế nào, để bọn họ ngoan ngoãn ở nhà, đợi tin tức của anh.

Đúng lúc này, một người sắc mặt vô cùng sốt ruột chạy đến, hổn hển nói: “Không hay rồi, người của nhà họ Triệu và nhà họ Tôn đã tìm đến đây rồi, nói là muốn chúng ta cho người đi tham gia tiệc, nếu không sẽ đập nhà chính của nhà họ Lâm chúng ta ra!”

Mọi người nghe thấy vậy đều thấy sợ hãi, Lâm Thanh Diện cũng nhướng mày lên, lập tức nói: “Đưa bọn tôi qua đó.”

Người kia lập tức gật đầu, đưa đám người Lâm Thanh Diện qua phía kia.

Nhà chính của nhà họ Lâm nằm trong sân chính, vệ sĩ của nhà họ Lâm đều đã ngã hết xuống đất, mà đứng trước mặt bọn họ chỉ có hai người, chính là hai người do Công Tôn Thắng sai đến.

Lúc này sắc mặt hai người họ vô cùng khinh thường, nhìn vào đám người nằm dưới đất như nhìn những con kiến, nói: “Mau chóng bảo người làm chủ của mấy người ra đây đi cùng chúng tôi, nếu không hôm nay chúng tôi sẽ san bằng nhà họ Lâm mấy người!”

“Đúng là mạnh miệng thật đấy, thật sự tưởng rằng nhà họ Lâm chúng tôi sợ mấy người sao!” Lúc này nhóm người Lâm Thanh Diện đi đến, ông Độ tức giận nói.

Hai người kia nhìn về phía này, một tên trong đó cười lạnh: “Ông già, người phụ nữ kia sắp sinh rồi, bây giờ chắc ông là người làm chủ nhà họ Lâm đúng không, nếu đã như vậy, cùng chúng tôi đi một chuyến đi.”

Nói xong, người kia đi qua phía này, muốn cưỡng ép đưa ông Độ đi.

Lúc này, Lâm Thanh Diện đứng chắn trước mặt ông Độ, lạnh lùng nói: “Con chó hoang mà nhà Công Tôn nuôi cũng dám đến làm loạn nhà họ Lâm của tôi, không sợ mất mạng sao?”

Người kia quan sát Lâm Thanh Diện, thấy lạ mặt, mở miệng hỏi: “Anh là cái thá gì cũng dám cản tôi?”

“Tôi là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện đáp.

Hai người kia ngơ ra, một người trong đó hỏi: “Chủ nhà họ Lâm?”

“Đúng vậy.”

“Không phải anh đã chết rồi sao?” Hai người đều có chút kinh ngạc.

“Khiến mấy người thất vọng rồi, nếu như tôi đã chết, sao có thể xử lí mấy người được nữa.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Thật là nực cười, cho dù anh chưa chết thì có làm sao, hôm nay nhà họ Lâm mấy người cũng sẽ xong đời thôi, vừa hay, hôm nay anh đi cùng bọn tôi, tối nay sau khi anh giao sản nghiệp nhà họ Lâm ra, chúng tôi sẽ từ từ giết anh!”

Ông Độ có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu không nên nhanh như vậy đã nói thân phận cho bọn họ, đợi bọn họ trở về sẽ truyền chuyện này ra ngoài, sẽ gây bất lợi với nhà họ Lâm.”

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Không cần lo lắng chuyện này, hôm nay hai người bọn họ không thể sống sót mà ra ngoài đâu.”

Hai người kia lớn tiếng cười, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện càng thêm vẻ khinh thường.

“Anh là cái thá gì mà cũng muốn giết chúng tôi? Tôi thấy anh vẫn nên chăm sóc cho bản thân trước đi!”

Một tên nói xong, xông thẳng về phía Lâm Thanh Diện.

Sắc mặt ông Độ, Lý Phù Đồ thay đổi, lập tức chặn trước mặt Lâm Thanh Diện.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên ra tay, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng lại.

Tên ra tay với Lâm Thanh Diện kia cũng khẽ híp mắt lại, một cảm giác nguy cơ vây lấy anh ta, nhưng lúc này có muốn rút lại cũng đã muộn rồi.

Cú đấm của tên kia xông về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện dùng một tay chặn đứng nó.

“Chỉ có chút sức này thôi sao?” Lâm Thanh Diện hơi nhếch miệng lên, anh vốn tưởng người mà Công Tôn Thắng đã đạt đến trình độ Nội Kình rồi, sau khi giao đấu mới biết cũng chỉ có thế mà thôi.

Từ cảm giác mà nói, đám người này cũng chỉ giỏi hơn những cao thủ bình thường một chút, bọn họ cũng khá tài giỏi, nhưng chưa đến mức quá ghê gớm.

Sắc mặt người kia tỏ vẻ khó tin, nói: “Sao… sao có thể!”

“Cho cậu nhìn thấy sức mạnh thật sự.” Lâm Thanh Diện nói xong, một cánh tay khác đánh về phía đó, sau khi chạm vào bụng của tên kia, nội kình bùng nổ, tên kia chỉ cảm nhận được ý thức đã hoàn toàn trống rỗng, sau đó bay sang một bên, ngã xuống đất rồi không có động tĩnh gì nữa.

Mọi người đều ngơ ra nhìn một màn này, nhất là Lý Phù Đồ, thực lực của hai người như nào bọn họ đều rõ, Lâm Thanh Diện lại có thể khiến anh ta bay đi chỉ bằng một đấm, quả thực là vô cùng đáng sợ.

Sau khi giải quyết xong một người, Lâm Thanh Diện nhìn người còn lại, lúc này tên kia cũng đang ngơ ra, không ngờ đồng đội của mình vừa chịu một đấm đã ngã xuống.

Anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm, quay người muốn chạy trốn, Lâm Thanh Diện xông về phía đó, lại đấm một cái vào lưng anh ta, anh ta phun máu ra, rồi ngã xuống đất, không chút nhúc nhích.

Giải quyết xong hai người này, Lâm Thanh Diện quay lại nhìn đám người ông Độ, cười hỏi: “Bây giờ một mình tôi đi dự tiệc, mấy người yên tâm rồi chứ?”

Đọc truyện chữ Full