DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 30: Đức Khắc bí ẩn.

Cũng giống như chức nghiệp Tế Tự, kiếm sĩ cũng được chia làm chín cấp, từ kiếm sĩ học đồ cấp thấp nhất đến kiếm thần cấp chín. Và khi một kiếm sĩ đạt được đến cấp độ hắc thiết cấp ba, đấu khí của hắn cũng đã có thể phát ra ngoài cơ thể. Dựa vào cấp bậc khác nhau mà màu sắc đấu khí của kiếm sĩ cũng khác nhau.

Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt nào, thì màu sắc đấu khí của kỵ sĩ sẽ giống của kiếm sĩ có cùng cấp. Luồng khí màu xanh trên người An Đức Sâm chứng tỏ hắn là kỵ sĩ thanh đồng cấp bốn, nhưng lúc này đạo kiếm khí ngũ sắc vừa tấn công Sở Thiên đã nói rõ chủ nhân của nó là một vị kiếm thánh cấp tám!

“Kiếm Thánh?!” Đạt Mã Nhĩ kinh ngạc nói, sau đó nhanh chóng huy động ma pháp trượng hô: “Mưa thiên thạch!” vẫn là trận mưa thiên thạch đã tấn công Ban Địch Tư lúc nãy, nhưng lần này uy lực lại mạnh hơn lần trước rất nhiều, trong ngọn lửa màu xanh nhạt, vô số viên thiên thạch bị áp súc lại, rồi tụ thành một hỏa diễm trường mâu thon nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều.

Kiếm và thương va chạm lẫn nhau trong không trung, đạo ngũ sắc tập kích Sở Thiên, trong khoảnh khắc sắp đâm trúng Sở Thiên thì bị thanh sắc hỏa diễm cản lại, rồi thương lửa cùng kiếm khí quấn lấy nhau, cùng sượt qua tai của Sở Thiên bay vút lên trên đấu trường.

Ầm ~~~ một tiếng nổ chói tai vang lên, pháp thuật của Đạt Mã Nhĩ và đấu khí của Kiếm Thánh rốt cuộc cũng tách ra, nổ tung. Chớp mắt đã rơi xuống hệt như pháo hoa đêm giao thừa.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cảm nhận được vết thương rát bỏng trên mặt, hít nhẹ một luồng không khí, Sở Thiên đang nắm chặt quyển trục phòng ngự cấp chín trong tay, thầm than, thật là nguy hiểm quá! Ngay lúc kiếm khí phóng ra, Sở Thiên đã phát hiện được nguy hiếm sắp đến, ngay lập tức đã gọi quyển trục phòng ngự được viết bằng máu của Xích Diễm để trong tay. Nhưng phát hiện là một chuyện, phản ứng kịp thời lại là một chuyện khác. Tốc độ ra tay của Kiếm Thánh cấp tám khiến Sở Thiên không thể ngờ được. Chưa kịp ném quyển trục thì kiếm khí đã ở ngay trước mặt. Trong tình cảnh này, chỉ có Đạt Mã Nhĩ đạo sư cấp tám mới kịp xoay sở thôi.

Tim của Sở Thiên còn đang đập dồn dập, Đạt Mã Nhĩ đã giận dữ rồi, “Là ai nhúng tay vào trận quyết đấu!?” Theo tiếng quát chói tai ấy, pháp bào của Đạt Mã Nhĩ lại căng phồng lên, mái tóc lại tung bay phần phật. các sóng lửa hồng sẫm quanh người nổ từng tiếng bì bộp, không khí trong đấu trường cũng vì sự giận dữ của Đạt Mã Nhĩ mà loạn lên!

Theo phong tục của Khải Tát, quyết đấu là một nghi thức thần thánh, ngoài trọng tài ra thì ngay cả hoàng đế cũng không có tư cách gián đoạn trận quyết đấu! Nhưng hôm nay trước là An Đức Sâm phá bỏ quy tắc, sau lại có Kiếm Thánh tập kích người quyết đấu, hai việc làm này đối với trọng tài bảo vệ quy tắc là một sự sỉ nhục lớn nhất! Nếu trọng tài không có phản ứng gì, thì có lẽ suốt đời sẽ bị mang cái danh là kẻ vô năng mất thôi! Cho nên lúc này Đạt Mã Nhĩ đã vô cùng tức giận rồi. Tôn nghiêm của đạo sư ma pháp cần phải lấy máu của kẻ thù để gột rửa

“Rốt cuộc là ai!” Đạt Mã Nhĩ lại cất tiếng hỏi, sau đó ngọn lửa quanh thân lại càng nổi lên phừng phừng, sóng lửa hừng hực lan ra bốn phía!

“Ha ha, đại thần ma pháp tôn quý!” theo sau giọng nói, một bóng ảnh gầy gò nhẹ nhàng hư không đạp bước lên võ đài!

Đức Khắc?! Chính là Đức Khắc trong quân doanh của Bội Kỳ, hắn là người không mang chút đấu khí ư! Nhìn thấy thân pháp của lão quản gia, Sở Thiên nheo mắt cười nhạt, không ngờ lão già này lại có thể gạt tất cả mọi người, thì ra hắn chính là kiếm thánh cấp tám, chả trách quan quân trong Bội Kỳ và cấm vệ quân không hề phát hiện ra thực lực thật của lão! Vậy thì lần trước hung thủ thích sát mình chẳng lẽ là lão sao……

Đức Khắc quắp lấy An Đức Sâm, đưa hắn đến nơi an toàn rồi trở lại võ đài, “Đạt Mã Nhĩ đại nhân, xin tha thứ cho sự thất lễ của ta!”

“Ha ha, được lắm!” Đạt Mã Nhĩ tức giận cười lớn, không đếm xỉa đến lời tạ lỗi của Đức Khắc, nói: “Lâu lắm không gặp được cao thủ xứng tầm rồi!” Nói xong, Đạt Mã Nhĩ nâng cao song thủ, rồi nhanh chóng gạt sang hai bên, một ngọn lửa xanh đậm bao trùm cả người Đạt Mã Nhĩ, theo động tác của lão, cuộc chiến giữa đạo sư ma pháp và kiếm thánh, nếu đạo sư muốn giành thắng lợi, vậy thì quan trọng nhất là bảo vệ được phần yếu nhất trên cơ thể!

Nhìn thấy vòng phòng hộ của Đạt Mã Nhĩ, ánh mắt Đức Khắc sáng lên, nhưng lập tức lại trùng xuống, là một kiếm thánh, có thể giao chiến cùng cao thủ cùng cấp là một cách tốt nhất để nâng cao thực lực của bản thân, nhưng hiện giờ Đức Khắc rất khó xử, nếu không phải để cứu thiếu gia, bản thân sẽ không bao giờ bộc lộ thân phận đã giấu ba mươi năm nay, lần này chỉ sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của lão gia, nếu lại phân định thắng thua với Đạt Mã Nhĩ, lão gia tuyệt sẽ không bao giờ tha cho mình.

Đức Khắc còn đang do dự không quyết, thì Đạt Mã Nhĩ đã không cho hắn thời gian để nghĩ tiếp, giơ cao pháp trượng lên, đại ma đạo sư hét lên một tiếng, “Lôi hỏa bạo viêm!”

Ngay tức thì, ngọn lửa quanh người Đạt Mã Nhĩ tụ lại phóng thẳng về phía hắn, đồng thời vô số tia sáng tử sắc phóng thẳng ra từ ngọn lửa, điện và lửa đan vào nhau, không khí của võ đài cùng ngọn lửa đều bị hút vào pháp trượng của Đạt Mã Nhĩ, sau đó một tia lửa màu tím xanh xen lẫn tia điện quang liên tiếp phóng vào người Đức Khắc.

Đạo sư ma pháp cấp tám có thể sử dụng điện làm phụ gia để tấn công ư!? Ánh mắt của Đức Khắc lóe lên vẻ hưng phấn, đối thủ mạnh cùng sự nguy hiểm khiến hắn tạm thời quên đi hiện thực, toàn bộ tâm trí dồn vào giao đấu cùng cao thủ.

Một thanh kiếm đen dài không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay Đức Khắc, đối diện với cột lửa của Đạt Mã Nhĩ, Đức Khắc nhảy lên không trung, đồng thời vung kiếm tạo ra một đường vòng cung kì dị, từ vòng cung bỗng phát ra hàng loạt tia kiếm khí ngũ sắc mềm mại.

Những tia kiếm khí mềm mại như dải lụa quấn lấy cột lửa của Đạt Mã Nhĩ, sau đó nương theo cột lửa phóng thẳng vào Đạt Mã Nhĩ theo hình xoắn ốc.

“Không hổ là Kiếm Thánh!” Thấy Đức Khắc dễ dàng tránh được pháp thuật của mình lại ngay lập tức phản kích, Đạt Mã Nhĩ thốt lên lời khen ngợi đối phương, nhưng tay không ngừng huy động, theo thế tay của Đạt Mã Nhĩ, cột lửa trong không trung lúc sắp chạm đất bỗng nhiên rung chuyển, sau đó từ một cột lửa lớn hóa thành vô số những tia lửa nhỏ, kiếm khí quấn quanh cột lửa nháy mắt bị chấn nát.

Kiếm khí đã tan nhưng tia lửa vẫn không ngừng chuyển hướng nhắm thẳng đến Đức Khắc. Những tia lửa ngập trời thoáng chốc đã vây kín Đức Khắc trong đó.

“Muốn làm ta bị thương thì như vậy chưa đủ đâu!” Đức Khắc đang lơ lửng trong không trung rống lớn một tiếng, trường kiếm khua lên, một chùm kiếm khí theo đó phát ra, giống như hàng nghìn cây kiếm sắc phóng ra từ người Đức Khắc, chùm kiếm khí hình cầu lớn bay lên trong không trung, chốc lát đã ép các tia lửa xuống đất!

“Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc! Mau rời khỏi võ đài!” Ngay lúc Sở Thiên bị cuộc đấu thu hút, một người dân tôn sùng Sở Thiên nhắc nhở hắn. Các dư chấn do cuộc chiến của hai cao thủ cấp tám vẫn có uy lực rất lớn. ngọn lửa bị Đức Khắc đánh rơi xuống như mưa, Sở Thiên nhìn quanh xem chỗ ngồi của dân chúng, quả nhiên tất cả mọi người đều chạy trốn khỏi đấu trường để tránh bị thương!

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chạy đến chỗ xa, Sở Thiên tiện tay đón lấy một tia lửa rơi xuống, xem một chút rồi bất đắc dĩ ném xuống, mình đến lúc nào mới có thể được như vậy? Hình như ngoài khả năng kháng hỏa và những pháp cụ mà lão sư cho, mình không còn gì khác!

Trong lúc than thân trách phận, Sở Thiên bỗng nheo mắt cười, một nụ cười tà ác hiện lên, hô: “Đạt Mã Nhĩ, đừng đánh nữa!”

Đọc truyện chữ Full