DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 46: Bác sĩ thú y là công việc rất có triển vọng (Trung)

“Tạo lại một bộ cốt ưng mới? Ha ha ha ha…” Phất La Đa dường như nghe thấy một câu chuyện hài hước nhất vậy, liền phá lên cười lớn, “Ngươi cho rằng ngươi là thần ư?”

Tạo ra một bộ xương mới?! Tin này đừng nói Phất La Đa chưa từng nghe qua, ngay cả trong lịch sử đại lục cũng chưa từng xuất hiện câu chuyện cười này! Cho dù là thời kỳ thượng cổ vạn năm trước đây, những tuyệt đại cao thủ nhiều như lá mùa thu cũng không thể làm được!

“Hừ! Đợi một lát ngươi sẽ biết ngay thôi!” Dứt lời, Sở Thiên không còn để ý đến tên máu lạnh Phất La Đa nữa, xoay sang lôi ưng, “Ta muốn thay cho ngươi một bộ xương mới, ngươi dám thử không?”

“Ngươi dám thay! Ta cũng dám thử!” Lôi ưng quật cường nhìn Sở Thiên,” Cùng lắm thì chết thôi!”

“Tốt!” Sở Thiên lúc này đã hoàn toàn dẹp bỏ bộ dáng thần côn trên đại lục Huyễn Thú mà trở lại làm một bác sỹ thú y của trái đất, “Vậy bây giờ ta để ngươi vào trạng thái hôn mê trước!” Nói rồi, Sở Thiên rút ra một quyển trục mê muội, trên đại lục không có thứ gì giống thuốc gây mê, nhưng lại có pháp thuật gây mê! Hơn nữa lại có hiệu quả tốt hơn nhiều!

“Ta không cần cái này!” Lôi Ưng từ chối việc Sở Thiên muốn gây mê cho mình, “Ta muốn tận mắt chứng kiến ngươi tạo ra một thần thoại vĩ đại nhất trên đại lục này!”

“Vậy ngươi chuẩn bị nghênh tiếp thần tích (kỳ tích của thần) đi!” Sở Thiên nheo mắt lại, quát lớn một tiếng, “Phất La Đa! Tạo Hỏa hệ phòng ngự cho tất cả nơi này!”

Sở Thiên thân là bác sỹ thú y, bộc phát niềm tin cực lớn, cũng đột nhiên tạo ra một sự uy nghiêm không thể cưỡng lại! Phất La Đa vô thức cũng làm theo mệnh lệnh của Sở Thiên!

Lấy một Hỏa hệ quyển trục trong chiếc nhẫn pháp thuật ra, Sở Thiên ném mạnh lên người của lôi ưng, ngay lập tức hỏa diễm ngập trời bao phủ cả căn phòng, trong đám lửa cháy dữ dội đó, Sở Thiên lấy hết dụng cụ phẫu thuật của mình: dao phẫu thuật, kềm cầm máu, kim ma pháp, chỉ khâu, và một vài thứ thủy tinh ma pháp!

Một lát sau, khi Sở Thiên đã chuẩn bị đủ tất cả, công việc trừ độc cho căn phòng và Lôi Ưng cũng kết thúc!

“Đây chính là cột sống của ngươi!” Sở Thiên loay hoay trong đống lửa, vừa rạch mở phần ngực của Lôi Ưng, vừa nhẹ nhàng giải thích cho nó: “Bộ xương đã bị vỡ nát rồi, ta sẽ dùng thủy tinh quyển trục pháp thuật cấp chín thay thế cho nó!” Nói rồi, Sở Thiên lại rút ra một thủy tinh pháp thuật đã được làm mềm đi, đồng thời dùng một quyển trục cấp chín quý giá bao nó lại!

Ngọn lửa hung hãn đã nuốt chửng tất cả, trong ánh lửa, quyển trục đã bị tan thành tro bụi, nhưng trên thủy tinh lại để lại một đồ án pháp thuật thần bí! “Bây giờ ta sẽ thay cột sống cho ngươi! Nhìn cho kỹ!”

Thân thể của Lôi Ưng không ngừng co quắp lại, từ trong ra ngoài đã trở thành một biển lửa, nhưng nó lại ngạo nghễ nhìn Sở Thiên cắt phần thịt máu trên xương, sau đó đặt thủy tinh vào trong, rồi tiếp tục kim chỉ nhẹ nhàng khâu lại cơ thịt xung quanh.

Giọng nói nhẹ nhàng một lần nữa lại vang lên, cơ hồ như nói với tình nhân của mình, “Được rồi! Thay cột sống xong rồi! Tiếp theo là xương sườn, thủy tinh ở đây ta sẽ dùng Thổ hệ quyển trục có sức phòng ngự mạnh nhất!” Từ khúc xương sườn được lấy ra, tiếp đó là những thủy tinh có hình dạng tương đồng được thay vào.

Tuy rằng những trận đau buốt dữ dội đã lấn áp tinh thần, nhưng Lôi Ưng lại tin rằng, Sở Thiên có thể tạo ra một thần tích vạn năm nay chưa từng xuất hiện! Hơn nữa từng đoạn xương thủy tinh được gia cố ma pháp, tuyệt đối sẽ tốt hơn những thứ lúc trước! “Cảm…Cảm tạ ngài!” Lôi Ưng nghẹn ngào nói, nhưng Sở Thiên dường như không hề nghe thấy, vẫn chìm đắm trong cuộc phẫu thuật…

“Tiếp đó là xương cánh của ngươi…” Vẫn là giọng nói mềm mại như dòng nước chảy nhẹ, “Ta sẽ dùng Phong hệ quyển trục có tốc độ nhanh nhất…”

“Tiếp theo là xương đùi, lần này là Thủy hệ quyển trục…”

“Xương ống đã không còn? Uhm…Vậy thì dùng Quang Minh quyển trục và ma pháp thạch để thay thế…”

….

Một ngày một đêm trôi qua, ngọn lửa vẫn bùng cháy suốt, tất cả mọi người ở A Cổ Lạp sơn đều đã bị kinh động, bất giác, trên khoảng đất trống ngoài phòng Sở Thiên đã bị vây kín bởi các Cự Long đủ màu sắc, còn đứng ngay trên đầu, chính là La Ân và Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức đã hóa thành hình người đứng bên cạnh hắn.

“La Ân tiên sinh!” Giọng nói của Long Hoàng cũng bình thản tôn quý như chính vẻ bên ngoài của hắn, có điều thanh âm có chút khàn đục. “Phất Lạp Địch Nặc thật sự làm được sao?”

“Tuy ta thấy được tương lai, nhưng ta không thể nói!” La Ân vẫn bộ dáng thần côn ấy, cho dù là Long Hoàng cũng không ngoại lệ. Có điều Long Hoàng lại biết Ân La không lừa gạt người khác bao giờ, hắn không nói, tự nhiên có lý do của hắn!

“Khục khục! Vậy Phất Lạp Địch Nặc sẽ chữa khỏi bệnh của ta sao?” Nói rồi Long Hoàng lại kịch liệt ho mấy tiếng.

“Chẳng bao lâu sau, ngươi sẽ có được đáp án!” La Ân nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc trả lời Long Hoàng, sau đó lui xuống vài bước, tuy La Ân không nói cho Long Hoàng đáp án, nhưng hành động của hắn lại chính là một câu trả lời xác thực nhất cho Long Hoàng, “Nơi này đã không cần ta nữa, ta về đại thảo nguyên đây.”

“Ha ha, ngươi vẫn cứ như vậy, chuyện gì cũng biết, nhưng lại chẳng nói gì!” Long Hoàng nhìn theo thân ảnh của La Ân rời đi, mỉm cười, đối với lão bằng hữu mình đã kết giao hơn trăm năm nay, hắn cũng chẳng có cách nào khác.

“Nếu như Phất Lạp Địch Nặc chữa khỏi cho ngươi, thì hãy thưởng nhiều cho hắn một chút!” La Ân bỏ lại lời nói cuối cùng, sau đó biến mất trong tầm mắt của mọi người…

Thưởng nhiều một chút?! Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức có chút nghi hoặc, La Ân bảo mình đối tốt với Phất Lạp Địch Nặc ư? Chẳng lẽ sau này ta còn cần nhờ đến hắn? Hay là hắn sẽ uy hiếp đến ta? Cho dù hắn thật sự thay được bộ xương mới cho Lôi Ưng, vậy cũng chỉ có thể chứng mình tài y thuật của hắn vượt qua Thánh Tế Tự, tuy không biết hắn làm thế nào, nhưng căn cứ vào báo cáo của Xích Diễm, Phất Lạp Địch Nặc hoàn toàn là một tên thiểu năng pháp thuật! Người như vậy, phải để Long Hoàng cấp mười lấy lòng hắn sao?!

Mặc dù không rõ ý của La Ân, nhưng Long Hoàng vẫn ghi nhớ lời của hắn…

. . . .

Sở Thiên lúc này đã một ngày một đêm không chợp mắt, nhưng tinh thần hắn hiện giờ lại rất tỉnh táo, tập trung hết sức vào cuộc phẫu thuật.

Hỏa hệ quyển trục được sử dụng cũng không ít, Phất La Đa cũng không biết mình đã gia trì mấy lần pháp thuật phòng ngự rồi! Nhưng Cự Long cấp chín Phất La Đa đã từ sự khinh miệt lúc đầu chuyển thành kinh hãi, cuối cùng trong đầu trống rỗng hoàn toàn, máy móc nhìn Sở Thiên đang thao tác, đôi tay múa trong ngọn lửa, sau đó thay thủy tinh ma pháp vào từng phần xương gãy…

Chỉ có Lôi Ưng đang đau đớn đển tê tâm liệt phế nhìn chằm chằm vào con dao phẫu thuật của Sở Thiên, “Ha ha ha ha, không ngờ xương cánh của ta lại xấu như vậy! Không thể đẹp bằng xương sườn được!”

Sở Thiên đã hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái không biết thực tại, “Uhm? Xương sọ của ngươi không thụ thương, cũng đúng, nếu xương sọ cũng nát, vậy ngươi đã không thể sống đến bây giờ rồi, có điều…” con dao đang phẫu thuật của Sở Thiên bỗng ngừng lại, giống như một nghệ thuật gia đang say sưa tỉ mỉ tạo ra tác phẩm của mình, “Có điều xương của thân thể ngươi đã gia cố thêm ma pháp, không thể giữ lại cái xương sọ bình thường này!”

Tay trái đang thiêu đốt trong đám lửa bỗng gãi lên đầu, Sở Thiên vắt óc suy nghĩ, “Nghĩ không ra được…Vậy thì các hệ quyển trục thêm vào đó mỗi thứ một tấm!” Dứt lời, Sở Thiên nhẹ nhàng rạch da đầu của lôi ưng ra, ngọn lửa chớp mắt đã lan đến phần đâu, chính lúc này, Sở Thiên lấy ra một lô quyển trục từ trong nhẫn pháp thuật ra, phủ hết lên trên đầu của lôi ưng, sau đó các quyển trục đều bị thiêu rụi.

“A a a a!!!” Mãi kiên trì cho đến lúc này, Lôi Ưng vốn chưa hề rên rỉ bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, chiếc xương sọ trắng ngoét phóng ra một đạo dị quang chín màu, nháy mắt đã che kín hỏa diễm xung quanh, tia sáng không chịu vụt tắt mà phá tan nóc nhà, xuyên qua A Cổ Lạp sơn, phóng thẳng ra thế giới hỗn độn bên ngoài.

Đọc truyện chữ Full