DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 68: Ngươi là của ta (Hạ)

Bước trong bộ váy dài chấm đất màu lam nhạt, mái tóc vàng dài đến eo khẽ uốn lượn theo bước chân thướt tha của chủ nhân, vẫn là khuôn mặt diễm lệ vô song ấy, nhưng Sắt Lâm Na của ngày hôm nay trong mắt Sở Thiên, lại khác xa với những ngày trước.

Sở Thiên bước lên phía trước, khẽ nắm tay phải của vị hôn thê, mỉm cười nói : “Nàng đến hơi muộn đấy, ha ha, ta còn tưởng rằng nàng sẽ không đến.”

“Sao ta có thể không đến được, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật biết nói đùa.” Sắt Lâm Na nhẹ nhàng cười nói, Sắt Lâm Na lúc này hoàn toàn làm ra biểu hiện nên có của một thiếu nữ quý tộc sắp xuất giá, ăn nói khéo léo, dung mạo xinh đẹp cao nhã, biểu hiện đôi chút thẹn thùng, thật không thể nhìn ra nghi thức hôm nay lại là một sản vật của cuộc hôn nhân chính trị.

Hai người nắm tay sánh vai cùng nhau, vừa nói chuyện vừa tiến về hướng người chủ trì phía cực bắc của đại điện, khách khứa xung quanh cũng tự giác rẽ đường , còn phù rể Lôi Cát và Phí Na cũng cùng nhau đi sát sau lưng hai người.

Khi sắp đến trước mặt của người chủ trì, Sở Thiên bỗng nghiêng đầu, cất giọng hỏi vừa phải chỉ đủ đề Sắt Lâm Na nghe thấy: “Nếu không có mệnh lệnh của bệ hạ, hôm nay nàng có đến không?”

Bàn tay bị Sở Thiên cầm khẽ run nhẹ, nhưng Sắt Lâm Na vẫn giữ nụ cười trên mặt, cũng nhỏ giọng nói: “Phất Lạp Địch Nặc, tại sao ta lại không.…”

“Ta muốn nghe nàng nói thật!” Ngữ khí của Sở Thiên có phần băng lạnh, bàn tay lại càng nắm chặt hơn, nhưng khuôn mặt lại vẫn bày ra bộ dạng hạnh phúc, nếu tân khách xung quanh nhìn vào thì thấy đôi vị hôn phu thê hình như đang thủ thỉ gì đó với nhau.

Sắt Lâm Na do dự một lúc lâu, cuối cùng khi kết thúc lộ trình cũng nói ra câu trả lời, khẽ lắc đầu một cái mà không để người khác biết, nói: “Ta cũng không biết…”

“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc lão đệ, chúc mừng ngươi a!” Người chủ trì Đạt Mã Nhĩ cười ha hả chăm chú nhìn đôi tân nhân trước mắt, theo lệ cũ, người chủ trì hôm nay phải do trưởng bối của Sở Thiên đảm nhiệm, nhưng trưởng bối của Sở Thiên trên đại lục Huyễn Thú này chỉ có mình An Đông Ni, nhưng ông ấy lại không ở đế đô, cho nên người có tư cách làm người chủ trì chỉ còn lại hai người là Đạt Mã Nhĩ và Tạp Nạp Tư, cho nên cuối cùng Sở Thiên đã chọn Đạt Mã Nhĩ vì hắn có niên kỷ lớn hơn.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, không biết lúc nào ta mới có thể chúc mừng lão ca đây?” Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn lão thần côn Đạt Mã Nhĩ, kẻ làm huynh đệ đã thành gia rồi, mối tình lãng mạn năm xưa của ngươi sao vẫn chưa có kết quả gì? “Ha ha, hay là để thời gian nữa ta thay lão ca ngươi đi cầu hôn nhé, thế nào?”

“Điều này…” Khuôn mặt già nua của Đạt Mã Nhĩ bỗng đỏ rực còn hơn là hỷ bào mà hắn đang vận trên người, xua hai tay vội nói: “Không, không được, ngươi đừng đi!”

“Ha ha, được rồi, Phất Lạp Địch Nặc ngươi đừng gây khó dễ cho Đạt Mã Nhĩ nữa.” Thời khắc then chốt Lô Địch Tam Thế liền thay Đạt Mã Nhĩ giải vây, nói: “Mau tiến hành nghi thức đi!”

“À, vâng!” Đạt Mã Nhĩ được Lô Địch Tam Thế vỗ tỉnh lại từ trong sự ngượng ngùng, chỉnh lại mũ áo, nghiêm thần sắc, sau đó hô vang : “Nghi thức bắt đầu!!!”

Cả đại điện im phăng phắc theo tiếng hô của Đạt Mã Nhĩ, tất cả mọi người đều hướng vào Sở Thiên và Sắt Lâm Na, còn Sở Thiên vui vẻ tươi cười nghe Đạt Mã Nhĩ lảm nhảm những lời chúc phúc, lời nói trầm bổng cứ du dương dạt dào không dứt, chịu oanh tạc trong hơn nửa tiếng mới kết thúc, mãi cho đến khi các cơ mặt của Sở Thiên cứng đờ lại, Đạt Mã Nhĩ cũng đã tụng xong, “Sau đây mời hai vị trao đổi tín vật đính hôn!”

“Phất Lạp Địch Nặc, sợi dây chuyền này là mẫu thân để lại cho ta, bây giờ tặng cho ngươi.” Sắt Lâm Na thản nhiên cười, tháo sợi dây chuyền khảm pha lê các màu trao ra trước mặt Sở Thiên.

Sở Thiên hạnh phúc nhận lấy, đeo sợi dây chuyền lên cổ mình rồi rút một pháp trượng màu xanh da trời được làm rất tinh xảo từ ma pháp giới chỉ ra, trao cho Sắt Lâm Na.

“Hải Thần thủ hộ!” Trong tân khách có người đã nhận ra lai lịch của pháp trượng kinh hãi thốt lên tên của nó, ánh mắt của Phí Na nhìn Sở Thiên cũng nhu hòa hơn trước, vẻ mặt của Sắt Lâm Na cũng lần đầu rúng động, “Phất Lạp Địch Nặc, cái này…. cái này quá quý giá lắm.”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, cho dù lễ vật có quý giá đến đâu cũng không bằng được tâm ý của ta giành cho nàng.” Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng trao pháp trượng vào tay Sắt Lâm Na. “Đây là tín vật đính hôn, nàng không thể không nhận được.”

Sắt Lâm Na cảm kích nhìn Sở Thiên, im lặng nhận lấy pháp trượng, sau đó nắm chặt trong tay. Đối với Sắt Lâm Na mà nói, nàng không hề nghĩ rằng Sở Thiên lại dùng bảo vật vô giá ‘Hải Thần thủ hộ’ làm tín vật đính hôn! Thân là một Thủy hệ đạo sư pháp thuật, Sắt Lâm Na đã lớn lên trong những câu chuyện truyền kỳ về cây pháp trượng này. Truyền thuyết nói cây pháp trượng này là vũ khí của Hải Thần thời thượng cổ, trong đó hàm chứa một Thủy hệ pháp lực đủ để biến một thiểu năng ma pháp thành một pháp sư cao cấp! Vạn năm nay, mỗi đời chủ nhân của Hải Thần thủ hộ đều là những nhất đại cao thủ uy lực vô song, mà chủ nhân cuối cùng của nó chính là hộ quốc pháp thần Mai Lâm của vương quốc Ai Nhĩ Sâm.

Nhìn vẻ cảm động của Sắt Lâm Na, Sở Thiên trong lòng cười thầm, cuối cùng cũng có thứ có thể làm nàng cảm động, tuy thứ này đối với bản thân mình lại không khác gì phế vật.

Mai Lâm coi Sở Thiên như con của mình, lẽ dĩ nhiên sẽ không bạc đãi hắn, cho nên trước khi rời khỏi A Cổ Lạp sơn, Sở Thiên “vô ý” nhắc đến việc mình đã tiêu hao hết những thứ An Đông Ni cho, Mai Lâm bèn nhét đầy thứ vào trong ma pháp giới chỉ rỗng không của Sở Thiên, hơn nữa còn tặng thêm một cây pháp trượng ‘Hải Thần thủ hộ’.

‘Hải Thần thủ hộ’ đã theo Mai Lâm mấy chục năm nay, trên con đường Mai Lâm được thăng lên làm pháp thần cũng không thể không tính đếm công lao của nó, nhưng hiện giờ đối với pháp lực khôn cùng của Mai Lâm thì nó lại không còn nhiều đất dụng võ nữa, cho nên tự nhiên cũng đem tặng lại cho Sở Thiên, nhưng thật đáng tiếc, Sở Thiên trước là một kẻ thiểu năng pháp thuật, sau lại là một pháp sư Long Ngữ giả mạo không có pháp lực, nên vật báu vô giá của Thủy hệ pháp sư chỉ là một phế vật với Sở Thiên.

Sở Thiên cũng đã từng lao tâm khổ tứ để xử lý thứ phế vật này, cho thuộc hạ dùng? Không có người thích hợp. Tặng người khác? Bản thân không nỡ. Vậy bán quách đi? Hình như không có người nào mua được! Cuối cùng trước khi đính hôn, Sở Thiên mới nhớ ra, Sắt Lâm Na cũng là một Thủy hệ ma đạo sư! Cho nên ‘Hải Thần thủ hộ’ liền được dùng làm tín vật!

“Ta tuyên bố…” Đạt Mã Nhĩ vừa mới bắt đầu cũng bị tín vật lớn của Sở Thiên làm cho sững người, nhưng còn may, hắn vẫn nhớ đến chức trách người chủ trì của mình, “Hôn ước của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc và công chúa Sắt Lâm Na chính thức thành lập!”

Tiếng vỗ tay như tiếng thủy triều rộ lên, đợi sau khi tiếng vỗ tay ngừng hẳn, Lô Địch Tam Thế đi đến trước Sở Thiên, thị ý Sở Thiên quỳ một gối xuống đất, sau đó rút bội kiếm của mình ra đặt ngang vai phải của Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi có cống hiến lớn lao cho đế quốc, vì vậy, ta, Hoàng đế Khải Tát đế quốc - Lô Địch Tam Thế phong cho ngươi làm Công tước đế quốc!”

Sở Thiên cười ha hả tiếp nhận thân phận mới của mình, sau đó đứng lên nghiêm giọng nói: “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta dùng danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh xin thề: đời này đến chết tận trung với bệ hạ, tận trung với đế quốc!”

Tuy danh tiếng của nữ thần Sinh Mệnh đối với Sở Thiên còn không bằng được giá tiền mua lợn trên chợ của đế đô, nhưng những người có mặt ở đây lại không tin Sở Thiên đang thuận miệng hứa bừa, niềm tự hào của Tế Tự đại lục mà đem nữ thần Sinh Mệnh ra đùa được sao? Ngay cả cách nghĩ này các đại nhân vật của đế quốc cũng không dám có!

Lễ đính hôn đã kết thúc trong không khí náo nhiệt ồn ào, theo lễ nghi quý tộc của đế quốc, lúc này Sắt Lâm Na phải theo Lô Địch Tam Thế trở về phủ đệ của công chúa, sau đó đợi đến nghi thức tiếp theo. Nhưng Sở Thiên lại kiên quyết giữ công chúa Sắt Lâm Na lại, còn Lô Địch Tam Thế cũng hào phóng dung túng cho việc làm này của Sở Thiên.

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi còn chuyện gì sao?” Sau khi tất cả mọi người đi hết, đại điện trống không chỉ còn lại hai người Sở Thiên và Sắt Lâm Na, còn Sắt Lâm Na thì vô cùng khó hiểu hỏi Sở Thiên, “Theo trình tự nghi lễ, ngươi không thể giữ ta lại được đâu?”

Hắc hắc, Sở Thiên trong lòng nở một nụ cười dâm đãng, tuy hắn rất muốn nói: Ta muốn làm một số chuyện chỉ sau khi kết hôn mới có thể làm với nàng. Nhưng Sở Thiên lại khống chế được sự vô sỉ của bản thân, nhưng lại tìm một cách nghĩ hợp lẽ thường tình. Vì hắn biết, một người còn đang rất mâu thuẫn với cuộc hôn nhân chính trị như Sắt Lâm Na vẫn chưa hoàn toàn thuộc về mình!

Lại một bộ dạng thần côn chuẩn mực, có điều lần này trong lòng lại có chút thản nhiên, Sở Thiên tháo dây chuyền trên cổ xuống, nhẹ nhàng đeo lại cho Sắt Lâm Na, “Cái này trả lại nàng trước…” Nói xong, Sở Thiên quay người mặc cho trường bào trắng tinh trên người phất phơ rồi bước đi.

“Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…”

“Bây giờ, con người nàng là của ta, lúc nào trái tim của nàng cũng là của ta thì hãy lại đem nó đưa cho ta.”

Đọc truyện chữ Full