DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 86: Thức tỉnh

Sở Thiên đã hôn mê ba ngày ba đêm, khi hắn mở mắt tỉnh lại, thấy Tiểu Bạch đang ngồi bên tai dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn mình.

“Ư ư!” Nhìn thấy Sở Thiên đã tỉnh, Tiểu Bạch vui sướng kêu lên, thè lưỡi ra liếm lấy tai Sở Thiên: ô ô.… làmngười ta lo chết được. “Ha ha, ta đã ngủ bao lâu rồi?” Sở Thiên trìu mến vỗ đầu của Tiểu Bạch, sau đó hỏi.

“Ô! Ô! Ô!” Tiểu Bạch gật đầu ba lần, sau đó lại sủa ba tiếng.

Ba ngày rồi? Sở Thiên cau mày lại, hét về phía cửa: “Ba Bác Tát!” Sao mình lại hôn mê lâu vậy? Chết tiệt, lại đúng vào lúc then chốt này.

“Ông chủ! Người tỉnh rồi!” Ba Bác Tát vẫn luôn túc trực ngoài cửa, vừa nghe thấy Sở Thiên gọi, liền nhanh chóng bước vào, vừa thấy Sở Thiên đã tỉnh lại, khuôn mặt đầy sẹo của Ba Bác Tát lập tức tươi cười rạng rỡ, “Ha ha, ông chủ, người đã hôn mê ba ngày rồi…”

“Điều này ta biết rồi!” Sở Thiên muốn giơ tay cản Ba Bác Tát nói, nhưng lại thấy cánh tay không có chút sức nào, “Bên An Đạo Nhĩ thế nào rồi?” Điều hiện tại Sở Thiên quan tâm nhất không phải là sức khỏe của mình, mà là của An Đạo Nhĩ, nếu hữu tướng đại nhân đúng là không có vấn đề gì, vậy Sở Thiên có thể điều tra tiếp.

“Không có gì khác thường!” Ba Bác Tát lắc đầu, “Ta đã phái người của dong binh đoàn Thổ Long đi thăm dò, ba ngày nay, An Đạo Nhĩ cũng hôn mê bất tỉnh! Thậm chí đến hội nghị quân sự của bệ hạ cũng không tham gia!”

“Hội nghị quân sự?” Sở Thiên sững người, không có chuyện gì, vậy Lô Địch Tam Thế lại mở hội nghị quân sự làm gì? Cần biết rằng hội nghị quân sự của Khải Tát không hề bình thường, đặc biệt là khi đích thân Lô Địch Tam Thế mở ra.

Thật đáng tiếc, Sở Thiên đã đoán đúng, Ba Bác Tát liền giải thích: “Đế quốc đã tuyên chiến với Lôi Tư rồi!”

“Lúc nào?” Sở Thiên giật bắn mình, muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện ra từng cơ thịt trên người mình đều đau nhức, từng sợi dây thần kinh đều rệu rạo, bất đắc dĩ, Sở Thiên đành tiếp tục nằm xuống, hỏi: “Vậy bệ hạ có tìm ta không?” Theo kế hoạch của Lô Địch Tam Thế, thân là thủ tịch Tế Tự cung đình Khải Tát, người có chức nghiệp cấp chín lẽ ra nên theo quân xuất chinh?

“Bệ hạ đã đích thân đến tìm! Thì ra cũng muốn để ông chủ người xuất chinh.” Ba Bác Tát đã khẳng định suy nghĩ của Sở Thiên, “Nhưng mà, theo kết quả kiểm tra của Tế Tự cung đình, sức khỏe của ông chủ người trong thời gian ngắn không thích hợp để tham gia chiến tranh!”

“Ta làm sao rồi?” Sở Thiên cũng phát hiện mình có gì đó không ổn, từ khi hòa nhập với máu Long Hoàng, Sở Thiên chưa từng bị thế này, ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không có, “Tại sao ta hiện tại không có chút sức lực nào cả!” Sở đại thiếu gia đã bắt đầu hốt hoảng, tứ chi rã rời, cả người đau nhức, giống như một phế nhân vậy, nếu tình hình này vẫn tiếp tục, vậy Sở Thiên nhất định sẽ phát điên mất!

“Ha ha, ông chủ, không sao!” Ba Bác Tát hí hửng cười, giống như rất thích bộ dạng hoảng loạn của ông chủ mình, “Tế Tự cung đình đã kiểm tra cho người rồi, họ nói, chẳng qua pháp lực trên người ông chủ tạm thời bị tiêu hao hết thôi, chỉ cần tịnh dưỡng mấy tháng là không sao.”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Pháp lực của ta bị tiêu hao hết?” Sở Thiên như không thể tin nhìn vào Ba Bác Tát, “Tế Tự cung đình nói vậy thật sao?” Cơ thể Sở Thiên thì bản thân hắn biết rõ, có máu của Long Hoàng bảo vệ, long ngữ ma pháp của Sở Thiên tuy không thể phóng thích ma pháp, nhưng chỉ nói trên góc độ đơn thuần về pháp lực hùng hậu, vậy thì nó không thể kiệt sức được! Hơn nữa bản thân Sở Thiên cũng dùng thủy tinh cầu ma pháp kiểm tra thử, dưới pháp lực của hắn, quá nhiều thủy tinh cầu đều bị tan nát thành mảnh vụn!

“Ông chủ, thật sự là như vậy!” Sắc mặt Ba Bác Tát chợt ngưng trọng lại, vết sẹo trên mặt cũng bị chợt nhăn nhúm, hắn ấp úng nói: “Ông chủ, mắt của người, còn cả tối đó…”

“Chuyện tối đó ngươi đã nói cho ai rồi?” Chuyện Mặc Phỉ Đặc tuy nửa hư nửa thực, có vẻ giống như một giấc mơ, nhưng Sở Thiên lại không thể cẩn thận xem xét, trên đại lục được ma pháp và đấu khí ngự trị, ai biết được có những lực lượng bí mật nào đang tồn tại! Tuy cần cẩn thận xem xét, nhưng Sở Thiên lại không muốn quá nhiều người biết nó, dù gì ngay bản thân mình còn không phân biệt rõ Mặc Phỉ Đặc đã xuất hiện thật hay không, hơn nữa cũng không có chứng cứ gì, cho nên nếu nói cho người khác, vậy thì họ cũng chỉ nghĩ mình là kẻ điên khùng!

“Trừ Tiểu Bạch ra thì không ai biết!” Tiểu Bạch là thái thượng hoàng trong nhà Sở Thiên, Ba Bác Tát có thể không cần giải thích với người khác về nguyên nhân Sở Thiên bất tỉnh, nhưng Tiểu Bạch thì không được! Đôi mắt to chất chứa thương cảm, cùng bộ hàm sắc nhọn kia không cho phép điều đó xảy ra! “Còn nữa, khi bệ hạ phái người đến hỏi, ta nói ông chủ sau khi ăn tối từ nhà hữu tướng đại nhân về, bỗng dưng lại ngất ra trên đường về nhà!”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt cười, ha ha, Ba Bác Tát thật hiểu rõ ý mình, hắn nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến An Đạo Nhĩ gặp phiền phức lớn, cho dù An Đạo Nhĩ hiện giờ cũng đang hôn mê, nhưng bữa cơm của hắn lại khiến cho hữu tướng đế quốc và thủ tịch Tế Tự cung đình đều bất tỉnh, vậy Lô Địch Tam Thế chắc chắn sẽ tìm nguyên nhân của nó.

“Chuyện này ngươi làm tốt lắm, đúng rồi, mắt của ta rốt cuộc làm sao?” Sở Thiên rất mông lung, tại sao nói mắt mình có vấn đề?

“Ông chủ, ngài không biết sao?!” Bác Ba Tát cũng rất kinh ngạc, “Lúc đó tất cả đòn tấn công của chúng ta đều không ảnh hưởng đến Mặc Phỉ Đặc, nhưng mắt của ông chủ người chợt biến thành màu hoàng kim, sau đó đã làm bị thương Mặc Phỉ Đặc, có điều…” Ba Bác Tát bỗng ngừng lại, quan sát tỉ mỉ một hồi, nói tiếp: “Mắt của ông chủ hiện giờ lại bình thường rồi.”

Màu hoàng kim? Sau đó lại làm bị thương con quái vật kia? Sở Thiên nheo mắt suy tư, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hình như mắt của Long Hoàng cũng có màu hoàng kim! Con mẹ nó, có lẽ đây là tác dụng phụ do máu Long Hoàng đem lại! Ha ha, tuy mình có vẻ ngày càng không giống con người, nhưng như vậy hình như cũng không tồi mà… “Ta cũng không biết chuyện gì, nhưng ngươi hãy nhớ, chuyện mắt của ta đừng nói cho bất cứ người nào biết!” Sở Thiên hoàn toàn không muốn bị xem là một phi nhân loại.

“Ta hiểu rồi!” Ba Bác Tát gật đầu nói, hắn tin lời của Sở Thiên, Sở Thiên nói không biết, vậy thì chắc chắn là không biết, bởi vì hai người không những là chủ tớ, mà còn là những kẻ hợp tác đã gắn bó tính mạng lại với nhau, Sở Thiên không cần thiết phải lừa hắn vấn đề này! “Ông chủ, theo ta thấy, tên Mặc Phỉ Đặc đó chắc là…”

“Ma thú cấp mười!” Sở Thiên nheo mắt tiếp lời, sau đó cùng Ba Bác Tát nhìn nhau một cái, thật ra thân phận của Mặc Phỉ Đặc không cần đoán cũng biết, có thể tự do phóng xuất cấm chú cấp mười, phóng mắt một khắp đại lục, ngoài ma thú cấp mười ra còn có ai có thể làm được? Có lẽ những ma pháp sư vĩ đại của thời đại ma pháp, hay có lẽ là chúng thần của thời kỳ thượng cổ cũng được, nhưng đáng tiếc, họ đã trở thành lịch sử! Đại lục Huyễn Thú bây giờ lại là thời đại của ma thú cấp mười!

“Còn nữa, cái tên Mạch Khẳng Tích là ai, ngươi biết không?” Với cái tên Mạch Khẳng Tích này, Sở Thiên hận đến nỗi nghiến răng ken két! Nếu không phải là hắn, mình cũng không đến mức bị một ma thú cấp mười vô duyên vô cớ gây phiền phức! Hơn nữa Mặc Phỉ Đặc nói trên người mình có mùi của Mạch Khẳng Tích? Ta nhổ! Lão tử là nam nhân, trên người sao lại có mùi của nam nhân khác chứ!

“Ta cũng không biết, nhưng mà, có lẽ cũng là một ma thú cấp mười?” Ba Bác Tát không dám xác định, chỉ có thể suy đoán, “Theo quy củ của ma thú cấp mười, cũng chỉ có ma thú cấp mười mới xứng để Mặc Phỉ Đặc tìm kiếm mà thôi.”

“Không biết thì bỏ đi!” Sở Thiên hết cách đành lắc đầu, chuyện xảy ra gần đây quả thực khiến mọi người cảm thấy mù mờ, không tìm được bất cứ đầu mối nào! “Ngươi nói chiến tranh giữa Khải Tát và Lôi Tư là chuyện thế nào?” Sở Thiên vô cùng quan tâm đến cuộc chiến tranh này, bởi vì hắn vốn dĩ cũng phải tham gia, nhưng Sở Thiên hiện tại lại vui sướng trong lòng: May mà lão tử có bệnh, hơn nữa trong vòng mấy tháng không thể hồi phục được! Nếu không, Lô Địch Tam Thế lại không đẩy mình ra chiến trường liều mạng sao?

Điều rất trùng hợp là, Lô Địch Tam Thế lại tuyên chiến vào đúng đêm mà Sở Thiên hôn mê, thật ra Lô Địch Tam Thế cũng không muốn chọn thời gian như thế, nhưng mũi tên đã ở trên cung, không bắn không được, bởi vì đế quốc Lôi Tư đã ra tay trước, chính lúc Sở Thiên lần thứ hai chữa trị cho chiến mã, mấy chục vạn đại quân của đế quốc Lôi Tư dưới sự thống soái của Thần Thánh Long Kỵ Sĩ Khắc Lâm Tư đã hung hãn tập kích trọng trấn Thái Thạch Bảo ở biên cương phía nam đế quốc.

Nhưng còn may, quân đoàn của Phí Na cắm tại nam cương cũng sớm đã ở trong trạng thái chuẩn bị, cho nên đợt tập kích của Lôi Tư tuy khiến đế quốc tổn hại nghiêm trọng, nhưng lại không hề mất một tấc đất nào!

Sau khi Lô Địch Tam Thế nhận được tin báo cáo, liền hối hận không ngớt, Lô Địch Tam Thế mới tròn ba mươi tuổi đã ngay lập tức hiểu, bản thân vì non trẻ nên đã phải trả giá đắt! Chiến tranh chính là chiến tranh, không có thứ gọi là nhân nghĩa đạo đức! Đáng cười thay khi mình vẫn đang đóng chặt cửa khẩu các nước mà vắt óc tìm cớ để khai chiến, thì hoàng đế Thái Luân của Lôi Tư phía đối phương, sớm đã không tuyên mà chiến rồi!

Lô Địch Tam Thế thẹn quá hóa giận, lập tức sai đại thần tác chiến Mã Khoa Lý lĩnh quân xuất chinh, nhưng lại chính vào lúc này, một người vốn dĩ phải theo quân ra trận như Sở Thiên, bỗng nhiên lại bất tỉnh, hơn nữa lại là do tiêu hao pháp lực, cần tịnh dưỡng mấy tháng! Điều này khiến khuôn mặt của Lô Địch Tam Thể xuất hiện một lớp hàn sương, chỉ có thể tạm thời để Đạt Mã Nhĩ thay thế cho vai trò của Sở Thiên.

Còn bây giờ, quân đội của đế quốc và Lôi Tư đã ở Thái Thạch Bảo và bắt đầu giằng co rồi.

“Vậy bệ hạ không định để ta mang bệnh đi ra chiến trường chứ? Còn nữa, bệ hạ có nghi ngờ ta cố ý giả bệnh không?” Nghe Ba Bác Tát nói xong, Sở Thiên vẫn chưa yên lòng, để một bác sỹ thú y như mình ra trận giết địch, Sở Thiên không thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, vốn lẽ lúc chưa bị bệnh, Sở Thiên đã muốn giả bệnh là để tránh né chiến tranh, nhưng lại sợ cục tình báo đế quốc biết nên không dám làm, bây giờ thì hay rồi, Mặc Phỉ Đặc lại cho mình một lý do danh chính ngôn thuận.

“Ông chủ người yên tâm.” Sống cạnh Sở Thiên đã lâu, Ba Bác Tát cũng đã có chút hiểu rõ hắn, đại khái có thể đoán ra được cách nghĩ hiện tại của hắn, “Bệ hạ đã từng đích thân thăm hỏi người, Tế Tự cung đình đi theo sau cũng đêu có thể chứng minh, ông chủ ngươi đích thực không thể tham gia chiến tranh được. “Nói rồi, Ba Bác Tát âm độc cười, “Hữu tướng đại nhân cũng giống ông chủ, cũng không thể làm gì nữa rồi…”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên đã hoàn toàn yên tâm, hừ hừ, chiến tranh? Các ngươi đi đánh đi, lão tử muốn ở nhà hưởng phúc!

Sở Thiên vui sướng khi mình đã tránh khỏi chiến tranh, nhưng hắn lại không thể ngờ, thành Bàng Bối không có chiến tranh, nhưng lại nguy hiểm hơn cả chiến trường nơi nghìn dặm xa xôi kia!

Đọc truyện chữ Full