DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 61: Gặp Mạnh Càng Mạnh Hơn

- Sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương đã từng nói, nếu như muốn đem da, huyết nhục và xương cốt của ma thú tách ra hoàn mỹ thì phải quen thuộc kết cấu thân thể của ma thủ, như vậy thì khi ra tay mới có thể thuận buồm xuôi gió như có thần trợ!

Sở Nam đối với hơn trăm loại kết cấu của thân thể ma thú ma thú vô cùng quen thuộc, đối với kết cấu của thân thể người cũng quen thuộc vô cùng, mặc dù mỗi người mỗi khác, nhưng trên cơ bản thì hầu như đều giống nhau.

Bởi vậy, Sở Nam thi triển thuần thục đủ các loại thủ đoạn lên cơ thể đám người muốn giết hắn để đoạt trọng kiếm này, trọng kiếm của hắn không thể để mất, đó chính là thứ mà sư phụ Phong lão đầu lưu lại cho hắn.

Kết quả là, trong chiến trường liền xuất hiện một màn cực kỳ máu tanh, Sở Nam thuần túy chỉ dùng thân thể chịu đựng các loại công kích thuộc tính, trong đầu lập tức nhớ đến những lời nói của sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương, sau đó liền thi triển chiêu thức, trọng kiếm nhẹ nhạng rạch một đường lên đầu của một người, từ đó kéo xuống, đến ngực, đến bụng dưới….

Dọc theo khe hở của xương cốt, từ từ tách bỏ, máu chảy ròng, thịt bay tung tóe, từng khúc xương cốt cũng theo đó mà hiện ra….

- Lực lượng nhục thể thật cường hãn, nếu như ta có lực lượng nhục the cường hãn như vậy thì nhất định có thể cùng đánh một trận với Võ Quân rồi!

Tuyệt Thiên Xích có chút hâm mộ mà tự tin nói, sau đó nhìn thấy hành động của Sở Nam thì không khỏi bật thốt:

- Hắn đang làm gì thế?

Lam Hồng Quang khẽ lắc đầu nói:

- Không biết, Tuyệt Thiên Xích, ngươi có nhìn ra tu vi của tiểu tử này không?

Hai tên Võ Tướng hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết lúc này lại bởi vì Sở Nam mà vẻ mặt ôn hòa bàn luận, Tuyệt Thiên Xích chợt nói:

- Hắn không có nguyên lực ba động, không thể nhìn thấu tu vi thế nào, cũng không thấy hắn sử dụng nguyên lực, thuần túy chỉ dùng nhục thể để chiến đấu!

- Nhục thể thật đáng sợ, không ngờ đại lục Thiên Vũ này vẫn còn người như vậy, không tu luyện nguyên lực mà lại chuyên tu lực lượng nhục thể.

Lam Hồng Quang có chút nghi vấn, Tuyệt Thiên Xích thì bỗng hét lớn:

- Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi quả là máu tanh! Hôm nay chắc chắn phải giết ngươi!

Nghe thấy lời này, Lam Hồng Quang vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong tràng chiến đấu đã xuất hiện một đống xương trắng hếu, ở bên trên còn nhỏ xuống huyết dịch, ngoài ra còn xót một ít mẩu thịt vụn, thấy cảnh tượng như vậy, Lam Hồng Quang không khỏi hít một hơi khí lạnh.

- Tiểu tử này không chỉ là quái vật mà còn là một tên điên, một con quỷ!

Tuyệt Thiên Xích rống lớn:

- Kiếm của ngươi quả đúng là pháp bảo cấp Chân Khí, nhưng ta cũng không tin thân thể của ngươi cũng là pháp bảo cấp Chân Khí, Thạch Chông!

- Mộc Trảm!

Lam Hồng Quang cũng đồng thời xuất thủ.

Lúc này, Sở Nam vẫn lẩm bẩm:

- Thủ đoạn vẫn còn chưa thuần thục, lại không có nguyên lực, không thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ giống như sư phụ được!

Vừa lẩm bẩm xong đột nhiên cảm thấy có hai cỗ khí tức nguy hiểm đang tràn về phía hắn.

Cơn giận của Võ Tướng quả không phải chuyện đùa, nhưng Sở Nam cũng bị chiến ý thiêu đốt, lập tức hetsl ớn:

- Để ta xem cường giả Võ Tướng rốt cuộc mạnh đến mức nào!

- Chịu chết đi!

Hai làn sóng công kích ập đến, Sở Nam lập tức vung trọng kiếm ngăn cản, trọng kiếm mặc dù đã cản bớt một phần, nhưng lực lượng quá mức cường đại vẫn đem Sở Nam đẩy lùi, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn giống như cuồng phong sóng dữ vậy.

Sở Nam lui lại, hai đại cường giả Võ Tướng cũng không buông tha, thân hình chợt hiện, Sở Nam cố nhịn đau, kích phát toàn bộ lực lượng, lại lần nữa xông đến, lấy cứng chọi cứng.

Đại trượng phu, đang lúc tinh dũng mãnh tiến. Muốn nghịch thiên, cho dù gặp khó khăn thì vẫn chống lại.

- Muốn giết ta sao? Lực lượng của các ngươi còn chưa đủ!

Hai đại cường giả Võ Tướng kinh hãi, tên này chẳng lẽ là Tiểu Cường đánh không chết?

Không nghĩ được nhiều, vũ kỹ của hai người đã cùng va chạm với trọng kiếm, sóng khí nổ tung đem Sở Nam chấn bay về phía sau, Đại Võ Sư xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Sở Nam đem trọng kiếm cắm trên mặt đất, muốn cản lại thế lui, thế nhưng vẫn bị thối lui hơn mười mét.

Đợi sau khi dừng lại, trên người Sở Nam đã có thêm hơn mười vết thương, hắn lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn, vô cùng tráng liệt:

- Thống khoái! Thật đúng là thống khoái! Các ngươi đến tiếp đi!

Hai cường giả Võ Tướng có chút hoảng sợ, chịu trọng thương như vậy mà không chỉ không ngã, ngược lại còn muốn tái chiến, người này chẳng lẽ là cuồng nhân chiến đấu?

- Lam bang chủ, ngươi xem tiểu tử này bao nhiêu tuổi?

- Khuôn mặt có vẻ thành thục, thế nhưng hai đầu lông mày lại còn quá non nớt, có lẽ không quá hai mươi.

- Hai mươi? Còn nhỏ như vậy mà không ngờ có thể ngăn cản được hợp kích của hai người chúng ta, đã thế còn không chết, điều này sao có thể chứ? Cho dù là xếp hạng nhất trong Thập đại nhân tài mới xuất hiện là Dạ Vô Ảnh mười lăm tuổi đạt đến Đại Võ Sư cũng không thể làm được như vậy!

- Loại người này không phải là thiên tài, nhưng lại vượt qua thiên tài! Chúng ta đã kết thù oán với hắn, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì sau này tất sẽ dẫn đến tai kiếp cho chúng ta!

- Không sai, ta đã tra ra cái gọi là Nghịch Thiên Bang chỉ là một bang phái nho nhỏ, do mấy tên tiểu tử tạo thành, những thành viên khác của Nghịch Thiên Bang cũng không thể buông tha.

Tuyệt Thiên Xích quả đúng là lòng dạ hiểm độc, lập tức quay lại phân phó:

- Mãn trưởng lão, ngươi dẫn người đi giết sạch toàn bộ dư nghiệt của Nghịch Thiên Bang đi!

- Rõ!

Mãn trưởng lão lập tức dẫn người rời đi.

- Muốn đi? Phải hỏi xem trọng kiếm trong tay ta có đáp ứng hay không!

Mặc dù thân thể Sở Nam có chút cảm giác hư nhược, nhưng lại không hề tiếc lực lượng, nhảy một cái đã chặn đường Mãn trưởng lão.

Mãn trưởng lão thấy vậy thì vẻ mặt kinh hoảng, Sở Nam giống như một con bạo hùng, giành xuất chiêu trước.

Ở phía xa, Hứa Mãn Dương cũng không khỏi khen ngợi:

- Người này rất mạnh, không chỉ có nhục thể, mà ý chí cũng không vừa, loại này không sợ cường giả, gặp mạnh thì ý chí càng mạnh hơn.

Nếu như đám người Nguyên Sinh của Vân La Môn nhìn thấy Sở Nam biểu hiện như vậy thì tuyệt đối sẽ đồng ý những lời của Hứa Mãn Dương, đồng thời cũng không quản hắn không có thuộc tính hay tư chất cực kém gì cũng đều phải đem Sở Nam thu nhập vào Vân La Môn.

Chỉ tiếc rằng…. Vân La Môn không có ở đây…..

Hứa Mãn Dương quay sang nói với tên thân tín bên cạnh:

- Ngươi đến nói với tên tiểu tử kia, ta rất thưởng thức hắn, nếu như hắn chịu nộp lên bảo kiếm Chân Khí và giao ra vũ kỹ đằng không thì sẽ trở thành môn khách của Hứa gia, không ai có thể động vào hắn, bảo đảm an toàn cho hắn….

Sau khi suy nghĩ một phen, Hứa Mãn Dương còn nói thêm:

- Nếu như hắn không đáp ứng thì lập tức hủy diệt hắn, để tránh lưu lại hậu hoạn, thứ mà Hứa gia không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được!

- Rõ, Tam thiếu gia.

Hứa Mãn Dương không chỉ là Thành chủ của thành Hùng La mà còn là Hứa gia Tam thiếu gia, mặc dù Hứa gia cũng có pháp bảo cấp Chân Khí, thậm chí còn có Pháp Khí, thế nhưng, có ai ngại có nhiều pháp bảo bao giờ đâu?

Sở Nam chỉ dựa vào nhục thể cường hãn đã khiến cho Mãn trưởng lão tay chân luống cuống, nhất thời không thể vượt qua phòng tuyến của Sở Nam, trong lòng hắn cũng trở nên khẩn trương hơn, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang lại hợp lực cùng giết, hai loại nguyên lực thổ hoàng sắc và mộc thanh sắc cùng phát ra, hao quang bắn khắp bốn phái, hiển nhiên muốn sử dụng đại chiêu đối phó với Sở Nam.

Sở Nam nín thở tập trung, hoành kiếm đứng thẳng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau một kích này sẽ lập tức phóng ra xa, bằng không thì tính mạng sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên:

- Dừng tay!

Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang đều biết rõ thanh âm này là do ai phát ra, ngay lập tức liền vội vàng dừng tay.

Thế nhưng Sở Nam lại không biết rõ người kia là ai, thế của trọng kiếm vẫn không giảm từ trên không trung bổ xuống.

Sắc mặt hai Võ Tướng lúc này đều trở nên đại biến….

Đọc truyện chữ Full