DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 140: Nhiệm vụ sát thủ đầu tiên

Để bác sỹ chữa xong không những không trả tiền, lại còn đánh cả bác sỹ, Từ sau khi đến Huyễn Thú đại lục, có bao giờ Sở Thiên bị người khác bắt nạt chứ?!

Đứng dậy hít một hơi sâu, Sở Thiên hét to: “Giữ hắn lại, tên khốn đó chưa trả tiền!”

Vừa nói xong thì Sở Thiên hối hận, tên hói đấy có thể dọa Ba Ba Lạp - một ma thú cấp chín sợ bỏ chạy thì hắn nhất định là một cao thủ cấp chín rồi. Dựa vào đám người này thì không những không ngăn được hắn mà sợ là còn bị thương ấy chứ.

Phản ứng của Sở Thiên chậm quá rồi, “Á!!” mấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ ngoài sân.

“Hừ, dựa vào mấy người bọn ngươi mà muốn ngăn ta sao?”

Khi Sở Thiên cuống cuồng chạy ra thì người trong binh đoàn đang nằm chồng chất lên nhau, các công trình trong tổng bộ cũng bị phá hủy không ít.

Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên tức lộn ruột. Không trả tiền còn đánh người, cuối cùng thì phá nhà người ta. Tên hói này đang thử tính nhẫn nại của Sở đại thiếu gia đây mà!

“An Địch, mau xem đại ca thế nào!” Chu Lệ Á hốt hoảng gọi Sở Thiên. Vừa rồi bảo vệ em gái nên Lạc Khắc đã bị đánh ngất đi.

“Không sao! Hắn chỉ bị ngất thôi!” Sở Thiên kiểm tra một hồi xác định Lạc Khắc chỉ là bị chấn động mạnh nên ngất. Nhưng thấy vẻ lo lắng của Chu Lệ Á, Sở Thiên cho Lạc Khắc uống một viên Kim sang dược.

“Sự bảo vệ của Tế Tự thần thánh?” A Luân ở bên cạnh kêu lên kinh ngạc “Đoàn trưởng, sao ngài lại có nó vậy?”

“Ba Ba Lạp đưa.” Chỗ thuốc này đúng là đến từ Ba Ba Lạp nhưng không phải đưa mà là do Sở Thiên ém được trong quá trình làm phẫu thuật.

“Những người khác giao cho ngươi!” Sở Thiên lấy ra vài lọ thuốc cấp thấp đưa cho A Luân

Tít tít tít…! Trong lúc Sở Thiên đang cùng mọi người dọn dẹp đống đổ nát thì đá liên lạc có tín hiệu, là Khải Văn, “An Địch huynh đệ, dạo này đệ có thời gian không?”

Giờ Sở Thiên đang muốn tìm Khải Văn, muốn lấy được tiền công từ tên hói khi thì e là phải nhờ đến ông trùm xã hội đen Khải Văn này rồi. “Khải Văn đại ca, huynh có việc gì vậy?”

“Ai ya, đệ đến chỗ ta một chuyến đi, ta có việc cần nhờ đệ.” Khải Văn thở dài.

“Được thôi, đệ đi ngay đây!” Sở Thiên đồng ý luôn. Một mặt hắn muốn biết Khải Văn có việc gì lại phải cầu đến mình, mặt khác là muốn mượn Khải Văn mấy con Cự Lang tính sổ với tên đầu hói!

Trong cái hang sói lộng lẫy vùng núi Đại Sơn, Sở Thiên gặp một Khải Văn có vẻ hơi tiều tụy.

“Khải Văn đại ca, huynh làm sao vậy?” Sở Thiên ngạc nhiên, một Khải Văn trước đây phong độ hô phong hoán vũ là vậy mà bây giờ mặt mày lấm lem, hai mắt đỏ ngầu, dường như lâu rồi chưa được ngủ vậy.

“Ai ya, Lỗ Tây Nạp bị bắt đi rồi!” Khải Văn than vãn: “An Địch huynh đệ, đại ca chỉ cầu xin đệ hãy cứu nó!”

“Ở bờ Tây Hải này có kẻ dám bắt Lỗ Tây Nạp sao?” Sở Thiên cau mày.

“Người bản địa thì đương nhiên không dám.” Khải Văn não nề, “Bắt Lỗ Tây Nạp là một con ma thú cấp chín từ nơi khác đến!”

“Đại ca đừng lo lắng, rốt cuộc chuyện như thế nào?”

“Mấy ngày trước bỗng có một con ma thú cấp chín xông đến chỗ ta. Thực lực của hắn quá mạnh, mấy vạn anh em cũng không ngăn được hắn, ta cũng bị hắn đánh bại. Cuối cùng, hắn bắt Lỗ Tây Nạp đi, hạn cho ta trong mười ngày phải bắt cho hắn Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc, nếu không hắn giết Lỗ Tây Nạp!” Khải Văn ngừng lại một chút rồi tiếp: “Không chỉ có ta mà bờ Tây Hải có không ít kẻ có thế lực bị bắt mất người thân!”

“Ca ngợi Tử thần!” Sở Thiên nheo mắt lại, thì ra nhằm vào lão tử! “Khải Văn đại ca, huynh muốn ta đi cứu Lỗ Tây Nạp từ tay con ma thú cấp chín đó?”

“Ta vốn đã tìm Ảnh, sư phụ của đệ, nhưng giờ hắn không có ở Tây Hải, nhưng nghe Ảnh nói thì đệ cũng là một Sát thủ ám sát cấp tám rồi.” Khải Văn nắm lấy tay Sở Thiên, cầu cứu: “Huynh đệ giúp đại ca với, đại ca chỉ có mỗi mình nó là người thừa kế…”

“Được, đệ đồng ý!” Sở Thiên suy nghĩ một lúc thì đồng ý. Tuy cứu người trong tay ma thú cấp chín rất khó nhưng Sở Thiên muốn biết ai đang truy sát hắn hơn.

“Thật tốt quá!” Khải Văn vỗ vai Sở Thiên, “Đệ cần mang theo bao nhiêu anh em, cả Lang tộc Tây hải đều nghe đệ hết!”

“Huynh cho đệ biết về con ma thú ấy trước đã rồi đệ mới quyết định mang bao nhiêu người.” Sở Thiên rất cẩn trọng, muốn đối phó với ma thú cấp chín không phải cứ đông người là giải quyết được.

“Ta không biết hình dạng vốn có của hắn là gì, dưới hình dạng con người thì hắn đã đánh bại được tất cả cao thủ ở Tây Hải.” Khải Văn nhớ lại, “Hắn rất cao và gầy, dùng ma pháp là chủ yếu, có thể sử dụng đống thời ma pháp Hỏa hệ và Điện hệ!”

Song hệ ma thú cấp chín? Sở Thiên hối hận mình đã đồng ý nhanh quá. Ma thú của hắn A Mạt Kỳ chính là ma thú đa hệ cấp chín, nên hắn biết, những loại ma thú như vậy đều rất khó đối phó.

“Giờ hắn đang ở đâu?”

“Hắn đang ở ngọn Đại Sơn phía Bắc đợi ta trả lời.” Khải Văn do dự một lúc, “Đại ca ta cũng biết ma thú cấp chín không dễ đối phó, nếu đệ không có cách nào thì giúp ta bắt Phất Lạp Địch Nặc cũng được.”

“Đại ca mà cũng không tìm được hắn thì đệ đi đâu tìm bây giờ? Tốt nhất là đệ cứ trực tiếp đi cứu Lỗ Tây Nạp.” Sở Thiên cười thầm, hắc hắc, Phất Lạp Địch Nặc đang ở ngay đây này, chỉ đáng tiếc ngươi không nhận ra thôi.

“Đệ định bao giờ lên đường?” Khải Văn nói: “Giờ đã là ngày thứ bảy rồi, chỉ còn ba ngày nữa là hắn giết Lỗ Tây Nạp.”

“Đệ chuẩn bị chút đã, tối nay sẽ đi!”

Thật ra thì Sở Thiên chẳng cần chuẩn bị gì hết, ngoài thuật ẩn thân ra thì về cơ bản hắn chẳng biết cái gì cả. Mà đạo cụ của thuật ẩn thân thì đều là những thứ mang theo người. Vì thế Sở Thiên muốn chuẩn bị một chút thật ra là kéo dài thời gian để liên lạc với Ảnh.

“Sư phụ, Khải Văn cầu xin ta đi cứu người từ tay ma thú cấp chín, ngài xem thực lực của ta có làm được không?” Tuy lần trước Sở Thiên may mắn đánh thắng được Ảnh nhưng hắn biết thực lực của mình còn kém lắm!

“Sát thủ phải có lòng tin với chính mình!” Ảnh lạnh lùng đáp, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Ngươi không phá vỡ được tuyến phòng ngự của ma thú cấp chín nhưng thiên phú cùng với thuật ẩn mình của ngươi có thể khiến hắn không phát hiện ra ngươi.”

“Ca ngợi Tử thần! Cảm ơn sư phụ!” Sở Thiên tắt đá liên lạc rồi cười, vừa rồi ý tứ của Ảnh ngầm nói với Sở Thiên đã quá rõ: Đồ đệ ngươi không đánh lại được người ta nhưng chạy thoát thân thì không thành vấn đề!

Tính toán xong cho việc thoát thân, Sở Thiên xuất phát.

Vầng Hồng Nguyệt treo trên cao, vùng núi Đại Sơn mênh mông mịt mờ, vị quản gia sói lần trước tiếp đãi Sở Thiên dẫn hắn đến dưới chân một ngọn núi, “An Địch tiên sinh, con ma thú cấp chín ấy ở phía trên kia.”

“Ta biết rồi, ngươi quay về đi!” Sở Thiên đuổi quản gia sói đi.

“Ngài…thật sự ngài không cần một huynh đệ nào sao?” Sói quản gia nhìn Sở Thiên, rồi chỉ mấy trăm con Cự Lang sau lưng “Đây đều là những trợ thủ đắc lực, ngài đem theo vài tên đi!”

“Ca ngợi Tử thần!” Sở Thiên cười kiêu ngạo, “Đối phó với ma thú cấp chín, mình ta là đủ rồi.” Nói xong Sở Thiên bỗng biến mất trước mắt hàng trăm con Cự Lang.

Vừa leo lên núi Sở Thiên vừa thầm chửi: Lão tử đến để xem ai muốn truy sát ta, xem xong thì ta chuồn, chết tiệt, nếu mang nhiều người thế thì ta mặt mũi đâu mà chạy?!

Rút kinh nghiệm từ lần quyết đấu trước với Ảnh, khi đến lưng chừng núi, Sở Thiên điều chỉnh lại nhịp thở và nhịp đập của tim. Sau khi chuẩn bị xong hắn mới tiếp tục leo về phía đỉnh núi.

“Nới xích ra cho ta!” Vừa lên đến đỉnh, Sở Thiên đã nghe thấy tiếng của Lỗ Tây Nạp “Có nới ra không? Đám xích này làm rối hết lông của ta rồi!”

“Hừ!” đáp lại Lỗ Tây Nạp là tiếng hừ giọng lạnh lùng.

“Này, có nghe thấy gì không hả? Ngươi có thể giết chứ không được làm rối lông của ta!” Chết đến nơi rồi mà Lỗ Tây Nạp vẫn còn cố gắng giữ gìn hình tượng.

“Á~~” Lỗ Tây Nạo bỗng kêu lên thảm thiết.

Nghe vậy, Sở Thiên vội vàng bước nhanh hơn

.

Đá vụn trên núi rất nhiều, để không gây ra tiếng động Sở Thiên trèo lên một tảng đá bắt đầu quan sát tình hình trên này. Nhìn thấy trước tiên là thân ảnh một người áo đen, rồi kế đến chính là con sói đẹp trai nhất đại lục Lỗ Tây Nạp. Có điều Lỗ Tây Nạp bây giờ nhìn chẳng đẹp trai chút nào.

Hình như đã phải trải qua không ít lần bị lửa đốt, đám lông đen tuyền trên người Lỗ Tây Nạp giờ đã bị thiêu trụi mất mấy chỗ, cổ và tứ chi bị xích ma pháp xích chặt, lại còn bị ném bừa lên một tảng đá to. Lúc này đang có một đốm lửa nhỏ đang đốt trên mông của Lỗ Tây Nạp, ăn dần đám lông còn xót lại của hắn.

“Ngươi giết ta đi!” Lỗ Tây Nạp gần như là cầu xin, “Bộ lông của ta bị ngươi thiêu thành ra thế này, hết rồi, đời sói của ta thế là hết, cho ta xuống địa ngục luôn đi cho rồi!”

“Ngươi không sợ xuống địa ngục sao? Ha ha…” con ma thú đó cười, lần đầu tiên nghe nói có ma thú không sợ xuống địa ngục đấy.

“Lắm lời! Ta muốn đi từ lâu rồi, nghe nói dưới địa ngục toàn một đám xấu xí, đến đó ta có thể thành con sói đẹp trai nhất rồi! À không, ta là người đẹp trai nhất địa ngục!” Vừa nói, Lỗ Tây Nạp cười điên dại, “Ha ha ha, đám quỷ xấu xí dưới đó làm sao có thể so sánh với thiếu gia ta?”

Xoẹt~ một luồng điện xẹt qua, lông trên người Lỗ Tây Nạp dựng đứng hết lên, “Địa ngục đâu phải nơi như ngươi tưởng tượng?!” nói rồi, con ma thú đó đứng dậy, đá mạnh vào người Lỗ Tây Nạp.

Cuối cùng thì Sở Thiên cũng nhìn rõ được hình dáng của hắn. Giống như Khải Văn nói, hắn vừa cao vừa gầy, khuôn mặt bình thường nhưng không có chút sức sống nào. Điều khiến Sở Thiên ngạc nhiên đó là con mắt hắn, không hề có con ngươi!

“Đia ngục không giống như ta tưởng tượng sao? Hừ, ngươi đã đến đó rồi chắc? Thiếu gia ta sau khi đến đó nhất định sẽ là đẹp trai nhất, không tin thì ngươi đi cùng ta xem!”

“Khứa khứa, đợi đến khi tìm được Phất Lạp Địch Nặc ta sẽ tiễn cả hai ngươi xuống đó”. Hắn cười thâm hiểm: “Có điều, ta không đi đâu, khó khăn lắm mới trốn khỏi đấy, sao ta nỡ rời khỏi đây chứ…”

Đọc truyện chữ Full