DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 97: Phá! Phá! Phá!

- Thổ Cương quyền!

Thần Chiến hét lớn một tiếng, kèm theo uy thế ngập trời kín đất đánh về phía Sở Nam.

Tại lúc Thần Chiến bước ra bước đầu tiên, nắm quyền của hắn liền lóe lên tia sáng màu thổ hoàng. Đợi đến khi Thần Chiến bước ra bước thứ ba thì nắm quyền đã được một tầng Thổ nguyên lực dày đặc bao quanh, nắm đấm cũng trở nên cực kỳ cường đại.

Sở Nam vẫn giậm chân tại chỗ, toàn lực ứng phó, thuần túy chỉ dùng lực lượng đối chọi.

- Phịch….

Bước chân của Thần Chiến lập tức dừng lại, thân hình cũng khựng lại.

Cảnh tượng lúc này hoàn toàn trái ngược so với suy nghĩ của của Thần Chiến, trong tưởng tượng của hắn, mặc dù Lâm Vân rất mạnh, nhưng muốn chống lại một quyền tập trung toàn bộ nguyên lực giống như Thái Sơn áp đỉnh của hắn, cho dù không bị đánh bay thì cũng đủ để đẩy lùi Lâm Vân.

Thế nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược, Sở Nam không hề di động chút nào, Thần Chiến cảm thấy đầu nắm quyền của hắn không chịu sự khống chế mà run rẩy, càng khiến Thần Chiến kinh hãi đó là hắn không hề cảm nhận được chút nguyên lực ba động nào trên người đối thủ, nói cách khác, một quyền này của Lâm Vân chẳng lẽ chỉ hoàn toàn là lực lượng thân thể?

Thế nhưng Thần Chiến cũng không vì vậy mà mất đi sự tự tin hay vứt bỏ ý chí chiến đấu. Không những không mất chiến ý mà trái lại chiến ý của hắn càng hừng hực bùng cháy, có thể gặp một đối thủ có lực lượng đối kháng như vậy thật không dễ dàng, Thần Chiến rống lớn một tiếng:

- Quả không tồi, chỉ có điều lực lượng lớn cũng chưa chắc là thắng được ta!

- Vậy sao?

Sở Nam hỏi ngược lại một câu, cũng hét lớn một tiếng:

- Lùi lại cho ta!

Vừa dứt lời thì thân thể cường hãn nhờ Long đan của Huyền Hỏa Huyết Mãng thay đổi cộng thêm sự tôi luyện vất vả của hắn, ngay tại thời khắc này đã phát huy tác dụng vô cùng to lớn.

Thần Chiến, lui!

Sở Nam, tiến!

Thần Chiến vừa lui thì hai mắt mở lớn, trong mắt phảng phất như muốn lồi ra, thầm nghĩ:

- Lực lượng của Lâm Vân này không ngờ lại cường đại như vậy.

Chúng đệ tử đang quan chiến dường như cũng cảm thấy lôi đài đang run rẩy.

- Không thể ngạnh kháng lực lượng với hắn được, không thể để hắn chiếm thượng phong, ta phải phản kích!

Thần Chiến dù sao cũng là sơ cấp Võ Tướng, sao có thể để tình huống như vậy phát sinh, vừa rống lớn một tiếng, chân phải đạp xuống, không ngờ Thiết Thạch rắn chắc bị giẫm thành một cái dấu chân sâu hoắm, dịch nắm quyền qua một bên, dùng bả vai chịu một quyền của Sở Nam.

Dưới một quyền này, Thần Chiến cảm thấy bả vai chết lặng, giống như không phải của hắn nữa vậy, thân thể cũng bay ngược về phía sau, thế nhưng chân phải của hắn nhờ dấu chân trên Thiết Thạch chống đỡ, thân thể xoay tròn một cái, miệng hét lớn:

- Thổ Cương Chiến Chùy!

Trong tay Thần Chiến lập tức xuất hiện binh khí độc môn, chính là một cái chùy lớn.

Mà cái chùy này cũng chính là hạ phẩm Pháp Khí.

Một chùy này ngưng tụ toàn bộ Thổ nguyên lực khổng lồ của Thần Chiến, từ trên nện xuống khiến người ta có cảm giác giống như một tòa núi đè xuống Sở Nam.

Trong mắt Sở Nam đầy vẻ ngưng trọng, thế nhưng hắn cũng không sử dụng trọng kiếm, hắn muốn thử xem lực lượng thân thể của mình đến tột cùng thuộc loại tình trạng như thế nào, bởi vì đối với Sở Nam mà nói thì nguyên lực vẫn không thể phóng thích một cách tùy tâm sở dục. Với lực lượng thân thể cường hãn vượt xa người thường, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn tại đại lục Thiên Vũ này. Hắn hoàn toàn tự tin có thể cùng Võ Tướng, thậm chí là võ giả có cảnh giới cao hơn đánh một trận.

Trong nháy mắt, Sở Nam nhanh chóng đem lực lượng toàn thân áp súc vào bên vai phải, quần áo bên vai phải bỗng nhiên nổ tung, hóa thành từng mảnh bay lả tả, trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, trên đó còn đan xen những mạch máu đỏ rực.

Chùy cùng nắm quyền chạm nhau, không hề phát ra âm thanh “răng rắc” do gãy xương nát thịt, ngược lại chỉ nghe “Ùng” một tiếng, có cảm giác như đụng phải một cái chuông.

- Phá cho ta!

Sở Nam hét lớn, chiến chùy lập tức ngừng lại trên không trung.

Sắc mặt Thần Chiến đỏ rực, vốn sử dụng bảy phần lực lượng, lập tức biến thành mười phần lực lượng, hét lớn:

- Đè xuống!

Trong sát na đó, khóe miệng Sở Nam rướm máu, thế nhưng vẫn chịu đựng uy áp của chiến chùy, khiến chiến chùy không thể mảy may hạ xuống được chút nào.

Kết quả là mười phần lực lượng của Thần Chiến vượt qua lúc bình thường, phát huy đến mười hai phần lực lượng, hắn lại hét lớn:

- Xuống cho ta!

Tiếp đó, thân thể Sở Nam quả nhiên bị ép xuống.

Thế nhưng cũng không phải bởi vì lực lượng của Sở Nam không địch lại, mà đó là bởi vì Thiết Thạch được luyện chế thành sàn lôi đài không chịu nổi lực lượng của Sở Nam và chiến chùy liền vỡ toang, hai chân của Sở Nam cũng bị lún sâu vào trong lôi đài.

- Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc, ăn cơm no không có việc gì làm sao? Trọng kiếm không dùng lại dùng lực lượng đối chọi, hạ phẩm Pháp Khí cũng không phải là vách đá ở hậu sơn, ngươi tưởng có thể đánh vỡ thành một cái hố sao?

Tử Mộng Nhân hết sức tức giận, cũng hối hận bởi vì bản thân lúc trước không nói cho hắn biết về thanh chiến chùy này.

Lăng Tiêu cũng không hề kinh ngạc chút nào, chỉ cảm thấy giống như xem xiếc khỉ, bởi vì Tinh Quang giáp của hắn đủ để ngăn trở lực lượng 600 cân.

Lữ Dương Minh ở trên đài cao hô lớn đáng tiếc:

- Nếu ta không vừa vặn bế quan, cẩn thận dạy bảo một phen chắc sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay.

Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ bất động, có tiếc hận, có cười nhạo, có châm chọc, có chờ mong.... còn nhiều nữa.

Thế nhưng, những chuyện này cũng không liên quan gì đến Sở Nam.

Sở Nam mặc dù rơi vào hoàn cảnh xấu, thế nhưng hắn cũng không phải là người dễ buông tay, hắn vốn có một trái tim kiên cường bất khuất. Lúc này, Sở Nam chịu lực lượng cực lớn, hai đầu gối hơi khuỵu xuống.

Chỉ một động tác hơi khuỵu xuống này, lúc bình thường thì chẳng có gì đáng nói, nhưng dưới loại tình huống hiện nay, đỉnh đầu là chiến chùy, nêu Sở Nam chỉ hơi chút sơ sẩy thì sẽ gặp phải kết cục bị chiến chùy nện lún sâu vào trong lôi đài, trở thành một cái bánh thịt.

Cuối cùng, Sở Nam ngồi chổm hổm xuống, nửa ngồi nửa quỳ, ánh mắt Thần Chiến bắn ra một tia lãnh mang, trực giác cảm giác thấy không ổn, liền hét to một tiếng, muốn nhân lúc này đem Sở Nam đè xuống, một chùy phân định thắng bại.

Súc thế, súc thế, Sở Nam trong lúc súc thế còn áp súc lực lượng.

Càng ngày càng bị lún sâu vào trong lôi đài, đầu gối của Sở Nam nhanh chóng trầm xuống, Sở Nam bỗng nhiên bạo phát, giống như lò xo, giống như đại pháo, càng giống hỏa tiễn phóng ra.

Thân thể Sở Nam vọt ra, lôi đài lấy chỗ đứng của Sở Nam làm trung tâm bắt đầu vỡ nát lan ra khắp bốn phương tám hướng, chiến chùy tức thì bị Sở Nam đánh bật ra, Thần Chiến phải dùng hết toàn lực mới có thể khống chế được.

- Phá! Phá! Phá….

Theo tiếng quát lớn liên tục của Sở Nam, chiến chùy trực tiếp bị đánh bay, từ trong tay Thần Chiến văng đi, bay về phía đám đệ tử khiến sắc mặt bọn chúng kinh hãi đại biến, Lữ Dương Minh vung tay một cái, chiến chuy ngừng lại trên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống.

Sau khi Sở Nam đáp xuống lôi đài, lôi đài khẽ run rẩy một chút, tốc độ nứt vỡ càng nhanh hơn.

- A….

Những người đang quan chiến trong nháy mắt kinh hãi đến cực điểm.

Thần Chiến bị đánh mất vũ khí có chút đờ đẫn sững sờ lẩm bẩm:

- Thua rồi? cứ như vậy mà thua sao?

Thần Chiến ngẩng đầu lên, nhìn Sở Nam đứng phía đối diện, trên người Sở Nam lúc này đã lõa lồ, bắp thịt cuồn cuộn, vết thương chằng chịt đầy người, không chỗ nào không có, Thần Chiến há hốc mồm, sau đó thản nhiên nói:

- Lâm Vân, ta thừa nhận tại phương diện lực lượng ta không sánh bằng ngươi, nhưng ngươi cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta, chiến chùy vũ kỹ của ta cũng chưa thi triển ra toàn bộ, lúc khác ta với ngươi sẽ tỷ thí một trận.

- Được!

Sở Nam dứt khoát đáp, hắn thật sự rất muốn tỷ thí ma luyện bản thân.

- Ta thua rồi.

Thần Chiến cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, từ trên lôi đài vỡ nát nhảy xuống, trong lòng không ngừng suy nghĩ:

- Hắn đến tột cùng đã nỗ lực như thế nào? Trải qua bao nhiêu thống khổ thì mới có một thân đầy vết thương kinh khủng như vậy?

Vết thương đầy người, chằng chịt dữ tợn, đám người Lữ Dương Minh và lão giả áo tím nhìn thấy vậy đều than thở trước sự kiên nghị của Sở Nam, Lăng Tiêu thì ngược lại vô cùng khinh thường, bởi vì trên thân thể hoàn mỹ của hắn không có lấy một vết thương.

Mà lúc Tử Mộng Nhân nhìn thấy, lại nghĩ đến một màn tại vách đá ở hậu sơn, nghĩ đến tên ngốc ở tầng thứ tư của động Cương Phong, nàng cảm thấy hình ảnh này quả thật bi tráng, rất nam tính, rất lực lượng.

Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Tử Mộng Nhân có chút mê ly, nội tâm cũng cảm thấy mê đắm….

Đọc truyện chữ Full