DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 170: Giao Dịch Của Tạp Tắc Nhĩ

Tạp Tắc Nhĩ? Tam vương tử Tạp Tắc Nhĩ của đế quốc Lôi Tư? Sở Thiên nheo mắt lại. Hỏi: “Hắn mang theo bao nhiêu người đến?”

“Chỉ một mình hắn.” Chu Lệ Á nói, thấy khí sắc của Sở Thiên có chút u ám, bèn hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc, Tạp Tắc Nhĩ là bằng hữu của chàng sao?”

“Đương nhiên rồi! Ha ha!” Sở Thiên đánh mắt với Ba Bác Tát, để hắn ra ngoài chuẩn bị, sau đó đứng dậy, nắm lấy tay Chu Lệ Á bước ra ngoài doanh đại, “Chu Lệ Á, cùng ta đi gặp lão bằng hữu nào.”

Tạp Tắc Nhĩ đang đứng bên ngoài doanh địa, mặc một trường bào rộng thùng thình, chiếc mũ lớn che hết mặt, cách ăn mặc này khiến Sở Thiên sững người.

“Tham kiến điện hạ.” Nhìn thấy Sở Thiên rồi, Tạp Tắc Nhĩ vén trường bào đang che mặt ra, chắp hai tay mỉm cười nhìn Sở Thiên nói. “Từ khi chia tay ở Thái Thạch Bảo, nửa năm chúng ta không gặp rồi, ta thật rất nhớ mong điện hạ.”

Chỉ sợ người đang nghĩ làm thế nào để giết lão tử thôi! Sở Thiên trong lòng cười lạnh. “Vương tử điện hạ, ta cũng rất nhớ ngài!” Nửa năm không gặp, Tạp Tắc Nhĩ vẫn trong bộ dạng phong lưu phóng khoáng, ngoại mạo anh tuấn, mái tóc bay trong gió, đây quả thực là điều khiến Sở Thiên có chút đố kỵ

“Vương tử!” Chu Lệ Á ngây người, hỏi Sở Thiên. “Phất Lạp Địch Nặc, Tạp Tắc Nhĩ là vương tử sao?”

“Không sai, hắn là tam vương tử của đế quốc Lôi Tư.” Sở Thiên nhìn Tạp Tắc Nhĩ cười nói: “Hơn nữa còn là hoàng đế tương lai của Lôi Tư!”

“A! Vậy vừa rồi ta quá thất lễ rồi.” Chu Lệ Á che miệng lại, tạ lỗi nói.

“Công tước phu nhân không cần khách khí!” Tạp Tắc Nhĩ thể hiện một phong độ quý tộc hoàn mỹ.

“Chu Lệ Á, Tiều Bạch chắc đã dậy rồi, nàng đi tới chơi với nó đi. Ta và Tạp Tắc Nhĩ vương tử có chút chuyện cần bàn.” Sở Thiên tách Chu Lệ Á ra, sau đó dẫn Tạp Tắc Nhĩ vào trong trướng doanh địa của mình.

“Ha ha, điện hạ, ngoài trướng doanh của ngài, mai phục không ít ma thú cao cấp nhỉ?” Trong trướng chỉ còn lại hai người, Tạp Tắc Nhĩ bỗng hỏi.

“Cũng không nhiều, hai con ma thú cấp tám mà thôi.” Sở Thiên mời Tạp Tắc Nhĩ ngồi xuống, sau đó rót ly rượu, “Ha ha, có điều bên ngoài còn có ba nghìn thiết kỵ Khải Tát, có lẽ đủ giết ngươi.”

“Chà chà, không hổ là điện hạ, thực lực quả nhiên hùng hậu!” Tạp Tắc Nhĩ khẽ cười lắc đầu, “Hiện tại điện hạ đang rất muốn kêu người xông vào sao? Ha ha. Cũng thật gây khó dễ cho ngài rồi, muốn giết ta, lại không có gan làm.”

“Vương tử không phải cũng như vậy sao?” Sở Thiên chỉ vào bội kiếm trên hông Tạp Tắc Nhĩ, cười nói: “Muốn giết ta chỉ cần một kiếm là đủ rồi, nhưng ngươi dám động thủ ở đây sao?”

“Ha ha ha ha…” Hai người nheo mắt nhìn nhau, sau đó cười phá lên.

“Ài, nói thật lòng, ta thật muốn giết ngươi?” Sau khi cười, Tạp Tắc Nhĩ lại thở dài, “Ở Thái Thạch Bảo, ngươi cướp đi Cự Viên cấp tám trong tay tay, còn khiến nước ta bị mất đi đảo Bố Lôi Trạch, với hai tội danh này, thiếu chút nữa phụ hoàng ta đã đá ta từ người thừa kế hoàng vị trở thành thường dân. Hơn nữa rất nhiều gia tộc lớn đang ủng hộ ta, đã quay sang ủng hộ các vương tử khác.”

“Vương tử hiện giờ không phải vẫn rất tốt sao?” Sở Thiên nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi, nói: “Có thể đại diện Lôi Tư đến cuộc tụ hội này, chứng tỏ ngươi vẫn là người thừa kế vương vị đầu tiên của Lôi Tư.”

“Biết ta vừa rồi tại sao lại ăn mặc như vậy không?” Tạp Tắc Nhĩ rót một ly rượu cho Sở Thiên, bình thản nói: “Kỳ thực ta không muốn tới đây, ta muốn giết ngươi, nhưng cũng có người muốn giết ta!”

Sở Thiên an nhiên ngồi trên thẳng, không hỏi ai muốn giết Tạp Tắc Nhĩ, ngược lại cười nói: “Với thực lực của vương tử, vẫn sợ người khác ám sát sao?”

Tạp Tắc Nhĩ nhìn Sở Thiên một cái, sau đó khẽ vuốt bội kiếm nói: “Lần này ta bị các vương tử khác liên kết hãm hại. Không những ta đến đây, hơn nữa ma thú cao cấp trong tay ta và các cường giả khác cũng tới…”

“Nếu như bị ám sát, cho dù ngươi có thể trốn thoát, e rằng thủ hạ của ngươi cũng sẽ phải chịu tổn thất lớn, như vậy, ngươi sẽ không còn đủ thực lực để tranh đoạt hoàng vị.” Sở Thiên nói tiếp lời: “ Vậy nên ngươi muốn liên thủ với ta, bảo đảm mọi người đều có thể sống quay về?”

Bị Sở Thiên đoán được tâm tư, Tạp Tắc Nhĩ cười, “Phất Lạp Địch Nặc, hiện giờ ta thật sự muốn giết ngươi.” Nói rồi, Tạp Tắc Nhĩ lắc đầu, “Đáng tiếc hiện tại không được!”

“Nói đi, chúng ta liên thủ thế nào? Ta có ích lợi gì” Sở Thiên không nhiều lời, trực tiếp bàn luôn chuyện làm ăn.

“Ngày mai chúng ta sẽ lập doanh địa bên cạnh nhau, bất kể là kẻ địch của ai, chúng ta đều liên thủ đối phó, thế nào?” Tạp Tắc Nhĩ nói.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt cười, “Ngươi biết ai muốn giết ta sao? Nếu đối thủ của ta ngươi không đối phó được thì thế nào?”

“Đương nhiên ta biết, thương lộ Mã Lệ Liên ngươi và gia tộc Phan Mạt Tư nắm cả phương đông này, lão già Thác Ni sớm đã muốn tiêu diệt ngươi rồi!” Tạp Tắc Nhĩ nói: “Ta có thể giúp ngươi đối phó Thác Ni.”

“Vậy đối thủ của ngươi là ai?” Sở Thiên hỏi.

“Giáo Đình! Mục!” Tạp Tắc Nhĩ lạnh lùng nói.

“Ha ha, e rằng chúng ta không cách nào liên thủ được rồi.” Sở Thiên chỉ vào huy chương chức nghiệp trên vai mình, “Đây, ta là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, kiêm nhiệm Hồng Y Đại Chủ Giáo của Giáo Đình!”

“Điện hạ nói đùa rồi.” Tạp Tắc Nhĩ không hề để tâm đến lời cự tuyệt của Sở Thiên. “Đừng nói là Giáo Đình, e rằng đến cả nữ thần Sinh Mệnh trong mắt ngươi cũng chẳng là gì?” Nói rồi, Tạp Tắc Nhĩ quét mắt ra cửa trướng nói.

Nói: “Kỳ thực chúng ta có cùng một địch nhân!”

“Ai?” Sở Thiên cau mày hỏi.

“Thiên Hải Quốc!” Tạp Tắc Nhĩ chậm rãi nói, “Đảo quốc ấy vì muốn tiến quân vào đại lục, không chỉ Khải Tát mà cả người Lôi Tư, họ đều muốn tiêu diệt!”

“Được rồi, chúng ta thành giao!” Sở Thiên chìa ra một cánh tay.

Nhưng Tạp Tắc Nhĩ lại không trả lời, ngược lại nhìn ta cửa trướng một lần nữa, “Nếu như chúng ta thỏa thuận xong, điện hạ hãy chứng minh chút thành ý đi.”

Sở Thiên sửng sốt nhìn theo hướng tay của Tạp Tắc Nhĩ chỉ, dần dần, thân ảnh của Lỗ Tây Nạp hiện ra ở đó.

“Hắc hắc, thúc thúc, Ba Bác Tát quản gia kêu ta tìm cơ hội giết tên tiểu tử này: Lỗ Tây Nạp ngượng nghịu cười một tiếng.

“Ha ha, không sao rồi, ngươi ra ngoài đi?” Sở Thiên cười bảo Lỗ Tây Nạp ra ngoài, có điều trong lòng lại kinh ngạc, Lỗ Tây Nạp là U Minh Lang cấp tám, hơn nữa thuật ẩn thân cơ hồ đã đạt được đến đỉnh phong, nhưng hắn lại bị Tạp Tắc Nhĩ phát hiện?

Khi ở Thái Thạch Bảo, Sở Thiên đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tạp Tắc Nhĩ, lúc đó con Kim Giáp Trùng Lạp Phu bị cuồng hóa đã đánh Tạp Tắc Nhĩ thổ huyết. Theo lý mà nói, đẳng cấp của Tạp Tắc Nhĩ không thể vượt qua cấp tám, nhưng hắn sao có thể phát hiện được Lỗ Tây Nạp?

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Sở Thiên cười hỏi: “Nếu như chúng ta đã kết minh rồi, vậy có thể nói cho ta biết, Lôi Tư tại sao lại có thù với Giáo Đình không?”

“Rất đơn giản, Giáo Đình lấy danh hiệu chúng thần, tín đồ ở các nước, còn quốc gia duy nhất trên đại lục mà không có thế lực của Giáo Đình. Chỉ có Lôi Tư chúng ta!” Tạp Tắc Nhĩ nghiêm sắc mặt nói: “Ta khuyên ngươi một câu đừng trở thành Hồng Y Đại Chủ Giáo của Giáo Đình, nếu không ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.”

Sở Thiên gật đầu, còn Bố Luân Đạt khuyên hắn đừng bị cuốn vào tranh đấu quyền lợi của Giáo Đình, hiện tại Tạp Tắc Nhĩ cũng đang cảnh cáo, vậy thì nội bộ của Giáo Đình đúng là không được bình lặng rồi.

“Ha ha. Ngươi yên tâm, cho dù Giáo Đình muốn giết ta, cũng sẽ không công khai phái người tới, cho nên ngươi không cần lo xung đột với Giáo Đình.” Tạp Tắc Nhĩ tiếp tục nói.

Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Khải Tát và Lôi Tư cuối cùng vẫn là nước thù địch của nhau, nếu chúng ta liên thủ, vậy sẽ ăn nói thế nào với trong nước!”

“Điều này dễ thôi, dù gì cả đại lục này đều biết ta và ngươi là tử địch, vậy ngày mai mượn cớ tìm cơ hội giết ngươi, trực tiếp chuyển doanh địa đến bên cạnh ngươi. Đến lúc đó, trước mặt người khác chúng ta vẫn thù địch nhau, quang minh chính đại giới nghiêm doanh địa của đối phương, lúc gặp đối thủ, thì có thể lấy danh nghĩa nhân lúc cháy nhà đến cướp, phái binh đến doanh địa của đối phương chi viện. Như vậy, không những trong nước không thể ngờ đến, đối thủ cũng sẽ không biết đến quan hệ của chúng ta.”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Cứ quyết định như vậy đi!” Sở Thiên khẽ vỗ tay.

“Ha ha. Để diễn kịch cho đạt, ngày mai chúng ta sẽ diễn một vở kịch nữa thế nào hả?” Tạp Tắc Nhĩ lại nói.

“Diễn thế nào? Quyết đấu trước mặt mọi người sao?” Sở Thiên bỡn cợt nói: “Ha ha, ta không phải là đối thủ của vương tử đâu!”

“Ta không quyết đấu với Thánh Tế Tự đâu, ma sủng của ngươi quá nhiều.” Tạp Tắc Nhĩ cũng cười, “Ngày mai trong thành có một cuộc bán đấu giá quy mô lớn, là quốc vương Thác Ni của vương quốc Tư Khoa Đặc đích thân chủ trì, cuộc đấu giá này sẽ có rất nhiều phú hào tham gia. Không có ai lúc đó ngang nhiên giết chúng ta đâu, cho nên chúng ta có thể nhân cơ hội này biểu diễn một chút.”

Tiếp sau đó, Sở Thiên cùng Tạp Tắc Nhĩ đã vạch kỹ kế hoạch.

Tiễn Tạp Tắc Nhĩ đi rồi, Sở Thiên gọi Ba Bác Tát tới, giao lại chuyện kết minh rồi nói: “Ngày mai thủ hạ của Tạp Tắc Nhĩ sẽ phủ phục bên cạnh doanh địa của chúng ta, tuy ta và hắn đã kết minh, nhưng cũng cần tăng cường giới bị!”

Ba Bác Tát cẩn thận ghi nhớ lại, sau đó không hiểu hỏi: “Ông chủ, hiện tại nơi này quá nguy hiểm, tại sao không về nước?”

“Về nước?” Sở Thiên cười khổ nói, “Ta cũng muốn về, nhưng có người sẽ không đồng ý, hơn nữa hiện tại thủy tinh tạp vẫn chưa làm ra, nếu ta đi rồi, thể diện của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc sẽ bị ảnh hưởng.”

Ba Bác Tát lắc đầu, không nói gì thêm.

…………………..

Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên ôm lấy Tiểu Bạch, mang theo Ba Bác Tát và Lỗ Tây Nạp đến trường đấu giá.

Buối đấu giá được tổ chức trong một hội trường tròn lớn, kiểu dáng của hội trường, khiến Sở Thiên nhớ tới đấu kỹ trường Khải Tát.

Phòng khách quý được sắp xếp lên phía cao gần bàn đấu giá, Sở Thiên nhìn xa xa về phía của Tạp Tắc Nhĩ đang ở trong phòng khách quý đối diện, sau đó nhìn nhau ngầm hiểu rồi ngồi xuống.

Rất nhanh, người phục vụ mang lên nước Chu Linh quả ngon nhất, rồi đưa cho Sở Thiên một quyển trục, “Chào ngài, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, đây là danh sách những thứ mang ra đấu giá, ngài có thể xem xem có hứng thú với thứ nào.”

Sở Thiên nhận lấy, giở ra xem, nhưng tâm tư lại không ở trong cuộc bán đấu giá, luận tài phú, Sở đại thiếu gia quả thực không thiếu những thứ này.

“Ô ô!” Tiểu Bạch chợt liếm láp miệng, chỉ vào một mặt trên danh sách.

Sở Thiên cưng nựng xoa đầu Tiểu Bạch, chỉ vào trên danh sách, rượu Phục Tư Đặc cực phẩm được cất năm trăm năm cười nói: “Ha ha, đợi lát nữa mua cho ngươi.”

“Ô ~~~” Tiểu Bạch hạnh phúc nhảy lên, hôn một cái vào tai Sở Thiên, có điều lần này Sở Thiên lại không có phản ứng gì.

“Con mẹ nó!” Sở Thiên nhìn trừng trừng vào cái tên phía dưới của Phục Tư Đặc, lòng thầm nghĩ: “Chuyện này là thế nào? Vũ khí bí mật của đế quốc Khải Tát, hình ảnh của chiến thần pháo tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Đọc truyện chữ Full