DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Giới Thú Y
Chương 464: Cả Nhà Đoàn Tụ

Huyết Luyện Ngục, trên một vùng bình nguyên đất đỏ có một ngọn cây lửa mọc cao chọc trời. Đó chính là cây Hỏa Diệm, nơi cư trú của gia tộc Phượng Hoàng.

Cảnh tượng hơn vạn người hỗn chiến so với cái cây thì cũng chỉ như một đàn kiến, chỉ có Bì Bồng ở trên cao là nổi bật.

Trên trời vẫn không có mặt trời, nhưng Bì Bồng vẫn có bóng - La Tây Nhã. An Cát Lệ Na ở bên cạnh Bì Bồng không ngừng quan sát chiến cục dưới mặt đất, tay chỉ về một hướng: “Bì Bồng đại ca, Phượng Hoàng tộc lấy đâu ra thứ kỳ quái kia vậy?”

Nhìn theo hướng tay An Cát Lệ Na chỉ, một thân hình cao hơn ba mét, người mặc bộ chiến giáp đen đơn giản, trên hai tay là hai cỗ pháo. Mỗi một phát pháo bắn ra là có một mảng lớn quân địch bị vùi trong ánh sáng của Thần Lực.

“Đại ca, thứ này quá kỳ quái, đã thương vong rất nhiều hậu duệ. Ta gọi Thượng Vị hậu duệ ra giải quyết hắn đi!” An Cát Lệ Na đề xuất.

“Hừ, Thượng Vị Thần của gia tộc Phượng Hoàng chưa ra tay, Phượng Hoàng Thập Tam Ngự cũng chưa xuất hiện! Lúc này chúng ta mà ra tay trước thì không phải là đã nhỡ thời cơ sao?” cái bóng của Bì Bồng - La Tây Nhã hừ giọng.

Lão thái thái này nói cũng có vài phần có lý, nhưng phần lớn là gây sự vô cớ. Dù sao thì chỉ cần An Cát Lệ Na nói là đúng thì bà ta nhất định sẽ nói là sai!

Vẻ mặt Bì Bồng bình lặng như mặt nước, chắp tay nhìn chăm chú không chớp mắt vào một nhánh trên cây Hỏa Diệm, “An Cát Lệ Na, bảo tất cả Thượng Vị Thần trong gia tộc ngươi tập trung lại bảo vệ ngươi! Cẩn thận đấy!”

“Bì Bồng đại ca cứ đùa! Hiện giờ tuy trận chiến không có lợi cho chúng ta nhưng một Chủ Thần như muội đây cũng đâu cần bảo về!” An Cát Lệ Na cười, “Nhưng vẫn cảm ơn Bì Bồng đại ca quan tâm!”

“Hứ, ai rảnh quan tâm tiện nhân như ngươi!” La Tây Nhã nói không kiêng nể gì, sắc mặt An Cát Lệ Na trở nên khó coi, nhưng bà ta vẫn tiếp tục, “Lão đầu tử, ông phải nói cho rõ ràng. Tại sao lại đối tốt với con tiện nhân này như vậy?”

Bì Bồng cười khổ, mắt vẫn nhìn cây Hỏa Diệm, “Phu nhân, lát nữa nếu ta chết thì bà cũng không cần quan tâm đến ta, tự thoát thân, đem theo hậu duệ chạy càng xa càng tốt!”

“Sao vậy? Gia tộc Phượng Hoàng có chi viện ư?” La Tây Nhã hoảng hốt. Năm đó khi Bì Bồng phản bội Thần Hoàng cũng không như bây giờ, còn chưa vào trận mà đã để lại di ngôn!

“Lão bằng hữu đến rồi, hơn nữa cũng đã nhắm vào ta! Hà hà, sát khí rất nặng!” Bì Bồng từ từ đưa tay ra sau lưng rút ra từ trong hư không một thanh đại đao lưỡi răng cưa đỏ như máu - hình cụ Tư Đặc Ân dùng để chém những kẻ trốn khỏi Tù Phạt Thần Lung, Thượng Cổ Thần Khí, Thị Huyết Đao.

“Lão bằng hữu? Ai? Phán Quyết hay là Đoạn Tội?” La Tây Nhã vội hỏi, bạn cũ của Bì Bồng chỉ có tam sủng của Thần Hoàng năm đó.

Đại đao của Bì Bồng chém vào không khí một đao, Bì Bồng cười nhạt, “Nếu là Phán Quyết và Đoạn Tội thì Thần Phạt Bì Bồng ta cũng không sợ!”

“Chẳng lẽ là Chiến Thần Khảm Phổ?” La Tây Nhã vội thoát ra khỏi bóng của Bì Bồng, biến thành một đám khói đen đứng bên cạnh nắm lấy tay Bì Bồng, “Năm đó, Chiến Thần Khảm Phổ dẫn ba nghìn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ truy sát tam giới, chúng ta vẫn thoát được, giờ chỉ có một mình hắn, sợ gì chứ, cùng lắm là liều mạng!”

“Khảm Phổ? Ha ha!” Bì Bồng cười lớn, “Chiến Thần muốn giết ta, đâu có dễ thế?!”

An Cát Lệ Na thì run lẩy bẩy, cô ta thực lực không bằng được với bản thể ở Địa Ngục, sự can đảm cũng là một trời một vực. An Cát Lệ Na hốt hoảng nói: “Sao Chiến Thần lại xuất hiện ở đây? Đại ca đừng dọa muội! Rốt cuộc là đại ca có chắc chắn đối phó được với Chiến Thần không?”

“Đánh là biết thôi!” Bì Bồng giằng ra khỏi ‘tay’ La Tây Nhã, vung đao, “Ầm!” cả bầu trời dường như đỏ hơn, Hấp Huyết Lĩnh Vực đã được thi triển.

“Khảm Phổ, Bì Bồng ở đây, ra đi!” Bì Bồng chậm rãi từng bước tiến lại gần cây Hỏa Diệm.

“Bì Bồng!” một tiếng quát vang lên từ trong cây Hỏa Diệm, ngay lập tức một bóng người lao vụt ra.

Đôi mắt Bì Bồng bỗng chốc đỏ ngầu, An Cát Lệ Na không chịu nổi áp lực đã chạy mất rồi. Còn đám khói đen La Tây Nhã thì nhạt dần, gần như tiêu biến đi trong không khí. Những ai hiểu rõ bà ta mới biết, đó chính là dự báo trước khi Linh Hồn Chủ Thần ra tay.

Chiến Thần lao tới Bì Bồng như một tia chớp, câu nói chưa nói hết của hắn cũng tới, “Tránh ra!”

Tránh ra? Bì Bồng khựng lại, mục tiêu của hắn không phải mình sao?

Chiến Thần dường như bị đâm vào tường, rơi thẳng xuống dưới ngay trước mặt Bì Bồng, lượn vài vòng trong không trung rồi ‘rầm!’ rơi xuống quân doanh của gia tộc Bì Bồng, nơi trị thương cho thương binh.

“Ông chủ, Chiến Thần Khảm Phổ phụng mệnh báo cáo!”

“Bốp!” Khảm Phổ tay đập ngực, thi hành quân lễ của Khải Tát, cũng là biểu hiện của các thành viên quân sự Bố Lôi Trạch khi gặp Sở Thiên.

Không tồi! Sở Thiên cười. Chiến Thần đã thay bộ quân phục tướng quân của Quang Minh quân đoàn đảo Bố Lôi Trạch, Chiến Thần kích đeo sau lưng, trước ngực đeo gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, bên trên in hình một con chó màu trắng. T

Không gọi bệ hạ mà gọi ông chủ, ngoài ra cũng thay đổi cả lễ tiết! Xem ra Sắt Lâm Na giáo dục rất tốt!

“Đứng dậy đi!” Sở Thiên cười hà hà chỉ Kỵ Sĩ Đoàn, “Ngươi thấy chúng thế nào?”

Chiến Thần liếc một cái, “Kém!”

“Vậy giao cho ngươi huấn luyện!”

“Tuân mệnh!” Chiến Thần đập cây kích xuống đất, mặt đất rung chuyển, Chiến Thần quát: “Đống rác rưởi các ngươi, ném hết tọa kỵ đi! Thần Hoàng vệ không cần chúng! Mông các ngươi dùng để giết địch, không phải dùng để ngồi trên đống Cốt Long đó!”

Buồn cười không? Sở Thiên khẽ nhún vai, mặc kệ cho Chiến Thần giáo huấn Kỵ Sĩ Đoàn. Hướng về phía Bì Bồng đã chú ý đến mình, cung tay cười: “Lão tổ tông, gia tộc Phượng Hoàng sẽ chủ động rút lui, lão tổ tông có thể cũng dừng lại không? Chiến Thần ở đây, An Cát Lệ Na miện hạ và ta lại sớm đã có thỏa thuận. Lão tổ tông hôm nay cũng không có được lợi ích gì, chi bằng lui binh! Hì hì, ngày mai ta sẽ có lời giải thích với ngài!”

Tiểu tử ngươi bán đứng ta! An Cát Lệ Na cười khổ, “Bì Bồng đại ca, muội hết cách, là bản thể ở Địa Ngục đồng ý với hắn!”

Bì Bồng bỗng bật cười, tên nhóc này thật thú vị!

Đám khói đen La Tây Nhã ngưng tụ lại, “Lão đầu tử, Phất Lạp Địch Nặc làm gì vậy? Sao Chiến Thần lại gọi hắn là ông chủ? Lần trước khi hắn nhắc đến trận Lạc Ưng Thạch không phải nói là…”

“Phu nhân, Chu Lệ Á đã được gả cho một phu quân tốt!” Bì Bồng vẫy tay cho quân đội lui đi, cười: “Sau này, những lời hắn nói chúng ta chỉ có thể tin một nửa!”

Quân đội lui đi, Sở Thiên dưới sự bảo vệ của Chiến Thần đưa mỹ nhân ngư đến phía dưới cây Hỏa Diệm.

Ở đó, An Kỳ Nhi đã dẫn theo mười mấy người ra chào đón Sở Thiên. Sắt Lâm Na và ma sùng của Sở Thiên cũng đang đợi ở bên cạnh.

“Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, khi chúng tôi gặp khó khăn quý gia tộc đã ra tay trợ giúp, ta xin thay mặt gia tộc bày tỏ sự cảm tạ sâu sắc!” An Kỳ Nhi rất ra dáng thi lễ với Sở Thiên, rồi quay đầu nổi giận với mấy ông già đứng đằng sau, “Lần này ta không nói sai chứ?!”

Người trong gia tộc Phượng Hoàng bối rối, có gia chủ như vậy thật sự là quá mất mặt!

An Kỳ Nhi nhanh chóng phát hiện ra chuyện thú vị, nhìn chằm chằm mỹ nhân ngư đang ở bên cạnh Sở Thiên, thốt lên kinh ngạc: “Ủa? Sao lại có hai Sắt Lâm Na vậy?”

Sắt Lâm Na cũng nhìn thấy mỹ nhân ngư, nhưng nàng đã nhận được tin tức từ Lỗ Tây Nạp từ trước, biết đây là mỹ nhân ngư hóa trang thành mình, nên khẽ cười, “An Kỳ Nhi công chúa, bọn ta đã tìm được gia chủ, không tiện tiếp tục ở lại cây Hỏa Diệm, dựng lều dưới gốc cây được rồi!”

“Sắt Lâm Na phu nhân nói phải!” mấy ông già gia tộc Phượng Hoàng lập tức gật đầu nói phải. Những ngày này, tuy trợ giúp rất nhiều nhưng Sắt Lâm Na cũng lợi dụng mối quan hệ của Anh Cách Lạp Mỗ và An Kỳ Nhi, cũng đã giày vò gia tộc Phượng Hoàng không ít. Họ chỉ mong người nhà Phất Lạp Địch Nặc đi càng nhanh càng tốt!

“Ha ha, vậy thì Anh Cách Lạp Mỗ đang niết bàn phải nhờ các vị chăm sóc rồi!” Sắt Lâm Na nói xong, nháy mắt với Sở Thiên một cái rồi dẫn ma sủng đi dựng lều.

“Yên tâm, tên mặt trắng đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” An Kỳ Nhi dẫn người bay đi, mấy ông già kia cười mà như mếu.

Không có người ngoài, Sở Thiên cười tít mắt sán lại ôm lấy Sắt Lâm Na, “Lão bà, ta nhận tội với nàng trước…”

“Chuyện của chàng đợi về rồi hãy nói!” Sắt Lâm Na cũng biết Sở Thiên sẽ không làm những chuyện mờ ám, đẩy hắn ra tiến lại gần mỹ nhân ngư cười: “Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ, khiến tỷ chịu thiệt rồi. Phất Lạp Địch Nặc nhà ta là vậy, tỷ đừng lấy làm lạ!”

“Gia tộc các ngươi định thế nào?” mỹ nhân ngư không tính toán chuyện cỏn con, mỹ nhân ngư quan tâm hơn đến sự thay đổi cục diện của tam giới, “Địa Ngục thế nào rồi?”

“Tỷ tỷ đừng lo, ba ngày sau Anh Cách Lạp Mỗ niết bàn xong chúng ta sẽ về nhân gian. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn!” Sắt Lâm Na ra hiệu cho người nhà đưa mỹ nhân ngư đi “nghỉ ngơi”.

Mỹ nhân ngư vừa quay người đi đã quay lại, giải thích: “Ta và Phất Lạp Địch Nặc không xảy ra chuyện gì hết…”

“Không xảy ra chuyện gì!” Sắt Lâm Na nhìn đôi chân của mỹ nhân ngư, “Tỷ tỷ không có Tinh Hạch vẫn có thể giữ hình dạng con người, đôi chân này… là tác phẩm Biến Áp Khí của Phất Lạp Địch Nặc phải không?”

Mỹ nhân ngư đỏ mặt, hai chân là do người ta làm ra, ừm, nói cách khác thì hai chân đã bị người ta sờ vào rồi, còn nói không có chuyện gì xảy ra. Nghe ra cứ có cảm giác đang gạt mình gạt người.

Sắt Lâm Na bỗng tiến đến bên cạnh mỹ nhân ngư, nói nhỏ bên tai: “Yên tâm đi tỷ tỷ tốt của ta! Ta hiểu Phất Lạp Địch Nặc hơn tỷ, hắn lừa người suốt nhưng tuyệt đối không làm những chuyện có lỗi với ta!”

Mỹ nhân ngư thở phào, nhưng không ngờ Sắt Lâm Na lại nói thêm một câu, “Hi hi, nếu tỷ được gả vào nhà Phất Lạp Địch Nặc thì không phải sẽ gọi ta là tỷ tỷ sao?!”

Dứt lời, Sắt Lâm Na không cho mỹ nhân ngư cơ hội phản bác, quay người kéo Sở Thiên đi.

“Lão bà, vừa rồi nàng nói với cô ta những gì vậy?” Sở Thiên nói nhỏ, “Nàng không bắt nạt cô ta đấy chứ!?”

“Sao, chàng không nỡ à?”

“Không!” Sở Thiên lắc đầu một cách trịnh trọng, “Ta chỉ cảm thấy thủ đoạn lừa người khác của nàng lợi hại, mà giá trị lợi dụng của mỹ nhân ngư đó thì quá lớn. Chưa chắc nàng đã moi hết được!”

“Chàng thật sự không nỡ ra tay!”

“Có gì mà không nỡ! Nếu không moi hết của cô ta thì ta lấy gì nuôi nàng và Chu Lệ Á, sau này còn có Tiểu Bạch!” Sở Thiên cười.

“Đúng rồi, Tiểu Bạch nhờ thiếp nói với chàng một tin tốt!” Sắt Lâm Na bỗng cười một cách bí hiểm.

“Gì vậy?”

“Lần này trừ hai lão gia bị thương kia thì những người có Thần Lực đều đến cả, chàng có biết tại sao lại thiếu Chu Lệ Á không?” Sắt Lâm Na ấn trán Sở Thiên một cái, cười: “Mại Khắc Nhĩ sắp có muội muội rồi!”

Sở Thiên lập tức trở nên căng thẳng, dặn dò: “Mau, đem Mặc Phỉ Đặc, Tiểu Bạch, còn cả Mại Khắc Nhĩ nhốt hết lại cho ta. Còn nữa, để Khách Thu Sa tiếp tục theo Đặng Khẳng. Khốn kiếp, con gái của lão tử, tuyệt đối không thể bị chúng dụ dỗ thành lưu manh được!”

Nói xong, Sở Thiên cười lớn, cười rất lâu, cho mãi đến tận giữa trưa ngày hôm sau, khi ba đại gia tộc bắt đầu đàm phán, miệng hắn cười đến cứng đơ cả lại.

Đọc truyện chữ Full